Vương gia, vương phi đòi đốt phủ
Chương 200
Phần thi đầu tiên sẽ cách đột nhập vào nơi cấm quân của địch, tùy thuộc vào hoàn cảnh để xem cách ứng biến trong trường hợp khẩn cấp không kinh động đến địch đặc biệt cho những người làm công tác thám tính tình hình.
Phần thi này thì Lam Ninh vương phi sẽ là người bố trí, như mọi người đã biết Lam Ninh đã đơn phương độc mã vào nơi cấm quân của Hỏa lan quốc. Lần này vương phi vô cùng tự tin về cách huấn luyện, chọn người cũng như kinh nghiệm thực tiễn một lần của mình.
“Mời bệ hạ bốc thăm chọn khu thi!” – Trưởng công công đưa thùng phiếu lên.
“Ha, cái này cũng lạ quá làm trẫm cũng hào hứng theo!”
So với những năm trước hay những lần trước chỉ chuẩn bị sẵn hai nơi diễn ra thi đấu là rừng rậm và sông. Lần này đa dạng hơn sẽ có đầy đủ tất cả các chiến trường từ rừng, sông, biển, sa mạc, núi, băng,...
“Ừm, để trẫm mở ra xem! Ha, thú vị đây chiến trường sa mạc!” – Hoàng thượng đã bị cuốn theo cuộc thi luôn rồi.
Lập tức mọi người di chuyển đến chiến trường sa mạc đã chuẩn bị trước, vì nơi đây chỉ dành cho hai bên đội quân thi đấu và các vị giám khảo quan trọng nên đa số mọi người vẫn ở lại chỗ cũ.
Để mọi người tiện theo dõi cuộc thi nên vương phi đã chuẩn bị để những người làm công việc kể chuyện ngoài phố được vương phi mời về, họ sẽ xem cuộc thi từ trên cao và kể lại cho mọi người nghe từ chiếc loa tự chế.
“Vương phi thật chu đáo nghĩ đến chúng ta!” – Người dân bên ngoài bàn tán.
Trên chiến trường sa mạc là nơi là quân vương phủ thường xuyên đối mặt đặc biệt là vùng biên giới hẻo lánh. Việc thiếu nước, thức ăn và không khí lúc nào cũng nóng đến đêm thì lạnh cũng xem đây là một chiến trường khó.
Phần thắng được quyết định khi có hai người trong một đội mười người tiếp cận thành công đội địch mà không bị phát hiện. Hai bên sẽ được đồng phục giống như chỉ có cờ treo khác nhau.
Bên cánh quân triều đình sẽ do Hoài tướng quân chinh chiến ngoài sa trường hơn ba mươi năm đặc biệt hơn nữa người này còn là thầy của đại vương gia Đằng Cảnh và đội quân của ông ta cũng là những người ít nhất một lần đã ra trận. Còn bên Lam Ninh toàn là người mới vì vương phi muốn chơi công bằng nhưng ai mà ngờ người ta lại chọn người cũ.
“Trẫm nghĩ vòng đầu này Hoài tướng quân sẽ giành chiến thắng, thực lực quá chênh lệnh!” – Hoàng thượng trò chuyện với hai người phụ nữ đang ngồi cạnh mình.
“Ta nghĩ Lam Ninh bé nhỏ của ta sẽ dành chiến thắng, con bé có nhiều cách làm rất đặc biệt!” – Hoàng thái hậu quyết tâm.
“Thiếp cũng nghĩ đệ muội sẽ thắng!” – Hoàng hậu cầm hoa cổ vũ nhiệt tình.
Thấy tình cảnh gia đình không được hòa thuận nên tiểu Trúc nhảy vào làm hòa.
“Theo nô tỳ nghĩ nên cá cược đi ạ!” – Mắt sáng lấp lánh.
Cái này mà làm lành gì, còn làm gia đình người xào xáo hơn nữa!
“Được, trẫm sẽ cược bức tranh hoa ngũ sắc!” – Ánh mắt quyết tâm.
“Hừ, bức tranh đó ta cũng để ý lâu rồi đây là cơ hội tốt để ta đoạt được nó một cách quang minh chính đại, trưởng ma ma!” – Ánh mắt của sự chiến thắng.
“Vâng ạ, hoàng thái hậu cược nhân sâm ngàn năm cùng hai thỏi bạc trắng!”
“Sao lại có thêm hai thỏi bạc trắng ạ?” – Hoàng thượng thắc mắc.
“Như thế mới đúng giá trị của hoa ngũ sắc của con, ta lớn nhưng ta chơi công bằng lắm! Con dâu muốn cược gì hay con cược chung ta luôn đi đỡ tốn?” – Hoàng thái hậu nhìn qua hoàng hậu đang suy nghĩ.
“Dạ con sẽ cược cây trâm vàng được nạm ngọc phỉ thúy cùng đôi bông tai ngọc trai!” – Thái độ dứt khoát.
Tiểu Trúc chỉ đợi có thế, từ đâu lấy ra một chiếc mâm đựng tất cả vật cá cược đặt phía trước như để những người có mặt ở đó làm chứng. Đúng là máu cờ bạc nó thấm vào máu con bé này rồi, lúc nào cũng có sẵn đồ để hành nghề.
“Trận đấu bắt đầu!” – Trưởng công công hô to.
Một không gian im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về sân đấu. Bên đội triều đình đã vào đội hình nhưng bên vương phi vẫn đang nói gì đó với mọi người.
Sau đó người của vương phi đã đi ra, khác với bên đối diện bên vương phi mỗi người chỉ đeo một chiếc bình nước nhỏ chừng hai ngụm là hết, còn đeo cái gì đó trên mắt còn bịt kín tai từ lúc này mọi người chỉ truyền khẩu hiệu cho nhau.
“Bên đó làm gì mà lạ thế?” – Hoài tướng quân thắc mắc.
Không thể sao nhãn, đội hình tập trung lại theo kế hoạch mà thực thi. Vương phi đứng một bên giám sát và không làm gì, tất cả những gì cần truyền đạt người đã nói rất kỹ trong quá trình tập luyện, bây giờ là lúc để mọi người thể hiện.
“Người làm thế ổn không ạ, họ toàn là người mới!” – Tiểu Phấn lo lắng.
“Rất ổn là đằng khác, trên chiến trường không như lúc tập luyện chỉ dựa vào khả năng ứng biến và tinh thần đồng đội!” – Lam Ninh đưa ánh nhìn kiên định.
Bên quân triều đình thì đồng loạt đưa mười người lên, còn bên quân vương phi theo chiến thuật đưa hai người lên trước, tiếp theo là hai người để xem xét tình hình chắc chắn ổn thì sẽ đưa hai người nữa, lần lượt và vô cùng nhịp nhàng.
Hai người đi trước thấy có điều bất ổn lập tức ra hiệu cho đằng sau dừng lại ngay lập tức, hai người đó lên sức lực đó sẽ không bằng bên kia nên họ chọn cách dương đông kích tây bắt được hai người bên quân triều đình. Tiếp tục ra hiệu cho người đằng sau đi tiếp vì có đồ bảo hộ mắt và tai nên họ không bị ngăn cản bởi cát.
Bất chợt một trận bão cát xuất hiện, toàn bộ người bên quân triều đình không thấy gì cả, lúc này bên quân vương phi lợi dụng tình hình ra luôn bốn người còn lại, nhưng họ núp dưới sáu người trước.
“Quạt mạnh lên, mạnh nữa lên thêm cát, thêm cát!” – Bảo Thạch chỉ đạo đoàn người tạo bão cát giả.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
8 chương
261 chương
79 chương
92 chương
75 chương