Bước xuống từ những bậc thang trên sự nâng niu của anh trong lòng của cả hai ngập tràn hạnh phút Nhưng khi vào bộ mặt yêu nghiệt đó trở nên tuỳ tiện mệt mỏi tim cô đột nhiên thắt lại cái đau đó cứ như từ mười tám tầng địa ngục leo lên Ánh mắt của cô bỗng mở to khi nhìn thấy dưới sãnh đã có đầy đủ ba người anh em của anh và Vương Tôn cùng Ngũ Tứ Bất giác trong lòng dâng lên xấu hổ nghẹn ngùng lên đỉnh điểm Đối mặt với anh như muôn trùng đối mặt với bọn họ sẽ như thế nào Thế là không chịu nổi cảnh này cô đành bỏ hết sĩ diện núp vào lòng anh Đi theo sự hướng dẫn của thân thể to lớn kia của anh Còn anh thì sao lần đầu nhìn thấy cô vợ mình có biểu hiện như thế này lòng anh rất thoả mãn và muốn bật cười thật to Cứ như thế một người núp một người đi thẳng vào phòng bếp dưới sự ngỡ ngàng lẫn hoà quyện tiếng cười thầm của những con người ngoài phòng khách " Uy vợ của cậu sau ba năm quay về tính cách có phần thay đổi nhỉ " " Thế sao " Vương Gia Uy sau một hồi bị anh đuổi khỏi bếp đành phải lui ra ngoài phòng khách với bộ mặt hầm hực " Không phải thay đổi tính cách " " Ý cậu nói là thế nào A Thẫm " A Thẫm từ đâu bước ra nghe được cuộc nói chuyện của bốn người cũng đành nhiều chuyện mà góp vui thật ra là A Thẫm cậu rất thích như vậy " Là vì sau khi sinh Tiểu Ngư chị ấy mắc chứng bệnh trầm cảm sau hai năm là tầm ba tháng trước chị ấy mới hoàn toàn khỏi " " Trầm cảm tại sao " " Bác sĩ nói là cô ấy có quá nhiều áp lực cho nên lúc sinh không thoải mái mà tạo ra di chứng " Tất cả những người trong phòng khách bỗng chốc trầm mặc mà nghẹn lòng Thì ra cô đã trải qua những nổi đau đớn lẫn sự áp lực để đến gây ra chứng bệnh trầm cảm đó hay sao Người làm anh làm chồng lại để gây ra vấn đề nghiêm trọng như thế này thật sự đáng trách đáng đánh " Thưa phu nhân đã nấu xong rồi mời các thiếu gia vào bàn " Vậy là những cái mông cái chân lập tức đều đều đi nhanh vào phòng bếp Đập vào mắt họ là một bàn ăn thịnh soạn tuy là những món ăn không bằng ngoài nhà hàng năm sao nhưng bài trí trang trí đến mùi thơm cũng chẳng thua kém gì " Tần Nhi là em nấu hết hay sao " " Chẳng lẽ Vũ Tổng không tin vào tài nghệ nấu ăn của tôi " Tần Nhi vừa nói vừa kéo tay Vương Gia Uy vào ngồi xuống bàn ăn chính diện Hôm nay cô khá tận tình chăm sóc cho anh hết mút vào chén món này đến món khác làm cho anh trở tay không kịp mà miệng thì nhai liên tục " Ba đứa nhỏ không ăn à " " Trời anh nhìn lại đằng sau đi là biết " Những con mắt quay lại nhìn thì phát hiện ra ba tấm lưng anh hùng mạnh mẽ đang cười nói vui vẻ bón cho bọn trẻ ăn rất nhiệt tình " Nói này cho nghe hai anh chàng Nhật Hạo và A Thẫm có tình ý với nhau " " Ý em nói là họ yêu nhau " " Đúng em thấy trai - trai với nhau là lẽ thường chúng ta phải chấp thuận theo miễn sao hai người họ vui vẻ là được " Tần Nhi không thèm tiếp chuyện với ba người họ mà tiếp tục công việc của mình là chăm sóc cho anh Còn anh thì sao cũng đang trong tầm ngấm hưởng thụ vị hạnh phúc của cô vợ mình đem đến " Ba. . ba bế con đi " " Tiểu Ngư hai tuổi rồi phải không em " " Dạ đúng rồi " Hai tay anh dang ra bế cô bé lên đùi của mình bàn tay to lớn xoa xoa nhẹ nhàng lên hai má búng sữa của con " Ba biết không lúc con với mẹ ở bên Trung mẹ thường xuyên kể cho con nghe về ba " " Tiểu Ngư sao con lại nói ra " Tần Nhi tiếp tục nghe lời kể của con mà bất giác hai bên má nổi đỏ ửng lên nhìn thật dễ thương " Mẹ cũng thường nói với con rằng ngoài ba ra mẹ chẳng thương ai cả lúc đó con ghen tị lắm " " Tại sao con lại ghen tị " " Mẹ nói chỉ thương mình ba vậy con với hai anh để ai thương " Tần Nhi lại một lần nữa bùng nổ sự xấu hổ tại sao cô bé lại nói ra hết vậy nè mình biết lấy cái gì để chui vào đây " Con buồn lắm chứ cứ mỗi tối mẹ lại cầm tấm hình của ba mà chữi mà khóc hoài " Cô liên tục rùng mình với từng câu nói của con bé cô không biết con đang kể cho ba nó nghe hay là đang nói xấu mẹ nó Ánh mắt thâm thuý bỗng liếc con bé đang thoả thích ngồi trong lòng anh nghịch ngợm những ngón tay thon dài của anh.