Vương Gia! Ngươi Thật Bỉ Ổi
Chương 2 : Hiện trường
Edit: Thủy Lưu Ly
(từ Chương này sẽ đổi cổ đại vì nữ chính đã xuyên và gặp “cổ nhân” =))
Nam tử trước mắt có một mái tóc đỏ rực như lửa, khóe mắt hẹp dài, khi nhìn về phía trước mang theo một tia lạnh lẽo, cao ngạo, mơ hồ toát ra một luồng hơi thở tà ác. Ngũ quan sắc nét như đao tạc, giống như một bức chạm trỗ tinh xảo đi ra từ bức họa cuộn tròn. Tinh xảo không có tì vết, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho người khác không thể dời mắt.
Mà điểm hấp dẫn nhất của hắn là đôi môi, mỏng mà căng đầy, tao nhã áp sát một đôi môi khác.
Tay của nam tử tóc đỏ chạy khắp thân thể thiếu nữ trước mặt.
Thiếu nữ trong ngực hắn dùng sức phản kháng, vẻ mặt đau khổ, dường như muốn tránh khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng một tay đã bị hắn giữ chặt, hoàn toàn không có cách nào hoạt động.
Thiếu nữ càng dãy dụa, hắn lại càng ôm chặt, đến mức cả người thiếu nữ bị hắn nắm ra vết ứ đỏ, hắn vẫn không chịu buông tay, mà hình như hắn còn cảm thấy rất hưởng thụ sự phản kháng như vậy của thiếu nữ.
“Oh, myladygaga, thì ra đây chính là nghiện còn ngại nha~.”
Chu Vô Tâm nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó, hiện trường diễn ***, quả nhiên rất phấn khích.
Chẳng qua lúc nàng đang suy nghĩ những hình ảnh hạn chế, nóng bỏng sắp diễn ra, lại đột nhiên phát hiện giữa răng môi của bọn họ chảy ra một ít máu tươi…
Sau đó, Chu Vô Tâm nghe được một tiếng “Răng rắc” vô cùng rõ ràng, thiếu nữ trong tay nam tử kia đã bị hắn bẻ gãy cổ, treo.
(ngôn ngữ nói chệch của chết).
Bàn tay thon dài của nam tử thu lại, tiện tay vứt thiếu nữ vừa rồi còn ôn tồn với mình xuống đất, lại thản nhiên dùng một ngón tay xóa sạch vết máu trên khóe miệng, cười như không cười nhìn về phía Chu Vô Tâm, quyến rũ vô hạn.
“Ngươi vẫn chưa chết.” Nam tử tóc đỏ mở miệng nói với Vô Tâm. Giọng nói của hắn khàn khàn mà âm trầm, khiến nàng toát mồ hôi lạnh. Tâm tình xem diễn vừa rồi đã hoàn toàn bị quét sạch, bản năng nhận biết nguy hiểm của con người nói cho nàng biết người trước mặt tuyệt đối không phải là kẻ hiền lành gì.
Sớm biết như vậy thì lúc hắn đang ‘bận rộn’ nàng nên thừa dịp mà chuồn mất mới đúng, không nên bị sắc đẹp nhất thời mê hoặc mà ở lại rình coi, thật sự là chó không đổi được cái tính thích ăn ph**! Giờ thì hay rồi, có muốn hối hận cũng vô ích!
Chu Vô Tâm xuất phát từ bản năng, vươn tay che ngực lui về phía sau vài bước, nam tử tóc đỏ nhanh chóng vọt tới, bóp chặt cổ họng nàng kéo đến trước mặt mình. Động tác của hắn trôi chảy, lưu loát đến mức nàng hoàn toàn không nhìn ra được hắn ra tay thế nào, đến khi tỉnh táo lại nàng mới phát hiện mình đã bị hắn chộp trong tay.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua gò má nàng, nõi rõ từng chữ: “Xem ra mạng của ngươi cũng rất lớn.”
Chu Vô Tâm bị hắn bóp sắp tắt thở, trợn trắng mắt, câm nít không biết nói gì ngắm nhìn trời xanh: Ai có thể nói cho nàng biết đây là tình huống gì không hả? Tình huống này không đúng rồi tác giả ơi, có cái gì sai sai rồi á ~~~!!!
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
19 chương
30 chương
42 chương
69 chương
133 chương