Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây
Chương 24
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cũng đã tới trung thu. Tháng tám tiết trời thu mát mẻ, từng tầng mây mỏng như dải lụa trôi nhẹ trên nền trời xanh thẳm. Huỳnh Hiểu ngồi trong phòng đưa mắt quan sát khung cảnh bên ngoài, nàng hít một hơi sâu, khép mí mắt lại cảm thụ sự yên tĩnh của không gian. Mộ Dung Phong mới từ hoàng cung về, hắn lặng lẽ bước vào phòng, bước chân nhẹ nhàng không gây một tiếng động cốt là để tạo cho nàng chút ngạc nhiên. Hắn lấy tay che mắt nàng lại cúi đầu thì thầm vào tai nàng :
- Hiểu Hiểu, nàng đoán ta là ai?
Huỳnh Hiểu phì cười, tại đây còn ai gọi nàng là Hiểu Hiểu ngoài hắn nữa. Nàng kéo tay hắn xuống rồi quay đầu ôm lấy hông hắn :
-Tiểu Phong, chàng đã về.
Mộ Dung Phong ôn nhu cười đưa tay vuốt tóc nàng.
- Trung thu này ta muốn ra phố chơi. Chắc là bên ngoài rất náo nhiệt.- Huỳnh Hiểu lên tiếng đề nghị. Ở vương phủ lâu nàng thấy rất buồn chán, nàng muốn ra ngoài chơi a.
Mộ Dung Phong ừ một tiếng. Mặc dù hắn không thích nơi đông người lắm nhưng chỉ cần nàng thích hắn sẽ chiều theo ý nàng. Huỳnh Hiểu cười sung sướng, nàng biết ngay là hắn sẽ đồng ý mà.
Vì sắp tới Trung thu, bạn Huỳnh Hiểu nhà chúng ta hứng chí xuống bếp làm bánh nướng. Nàng cũng thích ăn bánh trung thu lắm nhưng chỉ thích bánh nhân đậu xanh thôi chứ bánh nhân thập cẩm, nàng thường ăn vỏ bỏ nhân. Ài, đừng trách nàng phí của nha, nàng là lấy dao gọt phần vỏ bánh ăn, còn ruột, tất nhiên là mấy em nhỏ của cô nhi viện xử rồi.
Nhìn mấy chiếc bánh vừa đẹp vừa ngon Huỳnh Hiểu làm tên cuồng đồ ngọt nào đó nước dãi đã sắp rớt khỏi miệng. Hắn cứ bu lấy nàng đòi ăn bằng được. Huỳnh Hiểu đẩy cái bàn tay tham lam có ý định bốc trộm kia ra khỏi đĩa bánh lắc đầu nói :
- Tiểu Phong, bánh này không ăn được. Cái này để tặng thái hậu và hoàng thượng nha.
Mộ Dung Phong bĩu môi không vui. Ai cho nàng đem bánh tặng người khác hả? Hắn không thích đâu, nàng là của hắn, bánh của nàng tất nhiên cũng phải là của hắn. Mà lão hoàng huynh nhiểu chuyện kia có đầy bánh ăn rồi, nàng cho lão làm gì? Hơn nữa mẫu hậu chỉ thích quế hoa cao thôi, không thích bánh nướng, nàng đem cho bà khác nào bỏ đi, phí lắm. Hắn ngăn không cho nàng gói quà, nhất quyết không chịu để mất dù là nửa cái bánh. Huỳnh Hiểu nhìn bộ dáng trẻ con giữ của của hắn mà không nhịn được cười.
Lúc nàng đưa quà cho thái hậu, hai con mắt của hắn mở lớn đến nỗi suýt lồi ra, tay cứ ôm khư khư hộp quà không chịu tặng. Làm như mấy cái bánh là sinh mệnh của hắn vậy! Cuộc chia li của hộp bánh với bạn Mộ Dung Phong chứa đầy nước mặt và sự tiếc nuối. Thái hậu biết tật xấu của Mộ Dung Phong, bà nhìn hắn khẽ thở dài lại liếc nhìn hộp quà trong tay mình, cầm được đồ ăn trong tay hắn là kì tích đấy.
Nhưng bất hạnh nhất vẫn là bạn hoàng đế nhà chúng ta. Mộ Dung Phong trừng mắt đe dọa ông anh theo kiểu “ Huynh dám nhận xem, đệ sẽ xử huynh” làm hắn sợ hãi vội vã từ chối. Hắn không dám động đến cục vàng này đâu nha, tiểu Phong hay dỗi lắm, đã dỗi lại còn dỗi lâu làm hoàng huynh như hắn lo lắng, buồn phiền mất ăn mất ngủ tìm mọi cách dỗ dành. Huỳnh Hiểu hết nói nổi với anh em nhà này, lão hoàng đế tưởng oai phong thế nào, không ngờ Mộ Dung Phong chỉ lừ mắt một cái là co rúm co ró vào rồi. Thật mất phong độ quá đi!
Huỳnh Hiểu thật ra đã làm riêng cho Mộ Dung Phong hơn mười chiếc bánh trung thu nhân đậu xanh, đậu đỏ và khoai môn rồi. Vậy mà hắn ăn thế nào vẫn thấy thiếu, cứ đòi nàng làm thêm. Thật không hổ danh thánh cuồng đồ ngọt. Mà đại danh này của hắn không ai là không biết, mấy lần yến tiệc tại hoàng cung, hắn còn lên bàn của hoàng thượng ngang nhiên ôm hết bánh ngọt về chỗ của mình. Bá quan trong triều há hốc mồm nhìn hắn, mặt ông nào cũng thốn không thể tả. Mộ Dung Triệt không hề trách tội hắn, còn sai người đem thêm bánh cho vương gia. Từ đó đại danh thánh cuồng bánh ngọt của hắn truyền đi rất xa.
***
Tối trung thu Huỳnh Hiểu sửa soạn rất kĩ lưỡng rồi dắt Mộ Dung Phong đi dạo phố. Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ rực rỡ, người đi xem rước đèn và thả hoa đăng rất đông. Hai người hòa mình trong dòng người đông đúc, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn của hắn. Trong một tửu lâu, Mộ Dung Phong cũng nàng ngồi tại một bàn trà nhỏ ở lầu hai có cửa sổ để nhìn ra hồ Vân Hải- nơi mọi người thả hoa đăng. Huỳnh Hiểu gọi một ấm trà sen và một vài món điểm tâm tráng miệng. Nhìn những hoa đăng phát sáng trôi trên dòng nước, nàng không kiềm lòng được thốt lên :
- Đẹp quá!
Mộ Dung Phong khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nói :
- Nàng thích như vậy thì ra đó thả đi.
Huỳnh Hiểu nghe vậy vội vàng kéo tay hắn hướng hồ nước mà tới. Nàng đưa hắn một đèn hoa cũng hắn thả xuống nước. Bàn tay nàng chạm vào làn nước mát, đột nhiên nàng nảy ra ý định nghịch ngợm một chút. Huỳnh Hiểu hất mạnh một cái, một làn nước bắn lên làm ướt hết y phục Mộ Dung Phong. Huỳnh Hiểu đứng dậy cười tinh nghịch rồi chạy vụt đi. Mộ Dung Phong ngây người không hiểu gì nhưng cũng nhanh chóng sáng tỏ. Hắn đuổi theo, rất nhanh đã tóm được kẻ gây chuyện xấu. Huỳnh Hiểu le lưỡi một cái, hắn chạy thật nhanh nha, nàng còn chưa chuồn được bao xa đã bị tóm rồi. Mộ Dung Phong nâng mặt nàng lên, tì trán vào trán nàng :
- Nàng đùa ta vui nhỉ?
Huỳnh Hiểu cười hì hì :
-Tiểu Phong à, chàng đi chơi với ta lâu như vậy chắc là rất nóng nha, ta chỉ hất chút nước giúp chàng giải nhiệt thôi mà.
Mộ Dung Phong thấy bộ dáng làm sai lại còn chống chế không chịu hối cải của nàng liền cốc đầu nàng hai cái. Hắn cũng không giận nàng, tiểu Phong nhà chúng ta là người rất hiền lành nha.( Chỉ với Huỳnh Hiểu thôi à. Nếu vào ông hoàng đế, chắc bị đá sưng mông rồi.)
Tùng tùng tùng...tùng tùng tùng...
Tiếng trống của đoàn rước đèn và đoàn múa kì lân vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Huỳnh Hiểu hưng phấn nhảy lên:
- Tiểu Phong, có múa lân kìa. Thích thật đấy!
Nhưng mà khổ nỗi bạn Huỳnh Hiểu nhà chúng ta chân ngắn lại không giỏi bon chen nên không cách nào nhìn thấy đoàn múa ở đằng trước. Nàng nhắn nhó ca thán với Mộ Dung Phong:
- Ta không cách nào xem được. Aaaaa, thật tiếc à.
Trung thu mà không xem múa lân thì còn gì là trung thu nữa. Nàng nhảy như con loi choi cố gắng rướn cao cổ mà vẫn không nhìn thấy gì ngoài người...và người đang chen nhau.
Mộ Dung Phong không nói nhiều, hắn ôm lấy nàng thi triển khinh công bay lên nóc nhà. Đứng ở vị trí này, nàng có thể xem múa lân thoải mái mà không phải chen chúc với ai. Huỳnh Hiểu đem con mắt sùng bái cùng cảm kích nhìn Mộ Dung Phong.Nàng hôn lên má hắn một cái :
- Aaaaa, tiểu Phong, ta yêu chàng chết mất.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
37 chương
10 chương
108 chương
249 chương