Vương Gia, Ly Hôn Đi

Chương 73 : Đố kị đến phát cuồng

Tư Mã Hằng mặt âm lãnh, 2 mắt đỏ bừng, hung hăng nhìn chằm chằm Tư Mã Duệ, như khốn thú tức khắc phẫn nộ, phát ra rống giận trầm thấp, trong lồng ngực không ngừng phập phồng 1 đoàn lửa giận chính hừng hực thiêu đốt, tùy thời đều muốn dâng lên. Tô Tần 2 tay che miệng lại, bị trước mắt đây hết thảy sợ ngây người. Tư Mã Duệ lấy mu bàn tay lau đi vết máu khóe miệng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Mã Hằng, khóe miệng câu dẫn ra 1 mạt nhàn nhạt cười, lại không có tác bất luận cái giải thích gì. Tư Mã Hằng lãnh mi ninh khởi, đáy mắt đỏ bừng xẹt qua lạnh lùng sắc bén, hắn kén khởi nắm đấm, lại hướng Tư Mã Duệ đánh tới. Tư Mã Duệ buông 2 tay, hít thật sâu, buông tha chống cự. _ Dừng tay! - Ngay lúc nắm đấm huy đến gần mặt Tư Mã Duệ, Tô Tần xông tới, kéo ra tay Tư Mã Hằng, ngẩng đầu lên, chắn trước thân Tư Mã Duệ- Hằng, đây chỉ là hiểu lầm! _ Ngươi! - Tư Mã Hằng càng siết chặt tay hơn, diện mục dữ tợn nhìn đôi nam nữ trước mắt, gân xanh trên trán bạo khiêu, đáy mắt bốc lên thống khổ cùng phẫn nộ. _ Tránh ra! - Cúi đầu xuống thanh âm như từ trong kẽ răng bài trừ ra, ngữ khí âm lãnh. _ Không, ta sẽ không tránh, này thực sự chỉ là hiểu lầm! - Tô Tần vươn tay muốn cầm tay Tư Mã Hằng, lại bị hắn hung hăng đẩy ra. _ Hiểu lầm, hắn ôm ngươi, hôn ngươi, đây cũng là hiểu lầm! - Rất nhanh nắm tay phát ra rắc rắc tiếng vang, Tư Mã Hằng bỗng nhiên vươn tay chặt chẽ nắm lấy song chưởng của nàng, đem nàng kéo vào trong ngực của mình, mặt tới gần nàng- Tô Tần, uổng phí ta lao lực thiên tân vạn khổ, liều lĩnh chạy tới nơi đây vì muốn tìm ngươi, ngươi cư nhiên như thế đối với ta! _ Tam ca, chuyện không liên quan đến Tần Nhi, ngươi buông nàng ra! - Tư Mã Duệ vươn tay, muốn đem Tô Tần kéo lại. _ Nàng là của ta! Tư Mã Hằng hướng hắn bổ tới 1 chưởng, Tư Mã Duệ bất ngờ không kịp đề phòng, kết kết thật thật ai thượng đạo này hồn hậu chưởng phong, trong miệng 1 ngọt, phun ra 1 ngụm máu, thân thể liền bị chấn ra xa 2 trượng. Đụng gãy 2 thân cây phía sau mới dừng lại, Tư Mã Duệ trước mắt huyễn hoa, cổ họng lại căng thẳng, 1 ngụm máu tươi lại phun tới. _ Tư Mã Duệ! - Tô Tần kinh hô- Tư Mã Hằng, ngươi điên rồi! - Hắn cư nhiên ra tay đánh đệ đệ của hắn! _ Ta là điên rồi, bị ngươi ép điên rồi! - Nàng cùng Lục đệ quan hệ vẫn luôn là 1 cây gai trong lòng hắn, đâm vào thâm, lại không biết đau, bây giờ lại bị người cứng rắn rút lên, 1 chữ đau thế nào cũng không đủ diễn tả! _ Buông ta ra! - Tô Tần không muốn cùng hắn điên cuồng nói chuyện, giãy giụa muốn ly khai. _ Không cho phép, ta không cho phép ngươi ly khai ta! - Hắn bá đạo đem nàng chặn ngang ôm lấy, sau đó chân đạp nhẹ vài cái trên đất, hướng lối thoát mê cung chạy nhanh. _ Tư Mã Hằng, ngươi điên rồi, ngươi phóng ta xuống, ngươi muốn mang ta đi đâu! - Tô Tần không ngừng quơ 2 tay, chủy đánh hắn, tiếc rằng toàn thân hắn cơ múi đều căng cứng, giống như đánh vào tảng đá, trên người hắn tản mát ra khí tức phẫn nộ vô thì vô khắc, không chỗ nào không có, 1 tầng 1 tầng chăm chú quyển quanh nàng, làm cho nàng không đường thối lui. Tư Mã Hằng 1 đường chạy như bay đến bên hồ, buông Tô Tần xuống, kéo tay nàng hướng trong hồ đi đến. _ Buông tay, Tư Mã Hằng, ngươi làm đau ta! - Tô Tần dùng sức tính đẩy ra ngón tay hắn kia như sắt kiềm bàn cứng rắn, nhưng lại bị hắn cầm thật chặt, trên cổ tay trắng muốt lập tức ô thanh 1 mảnh, cự đau truyền đến, làm cho nàng nhíu chặt chân mày. Tư Mã Hằng gương mặt thủy chung lạnh lùng, hoàn toàn không để ý phản kháng của nàng, mặt âm trầm, hướng giữa hồ đi đến, lạnh lùng nghiêm nghị như đao khắc bàn tuấn mỹ trên khuôn mặt nhìn không thấy 1 tia biểu tình, băng lãnh làm cho người ta toàn thân không ngừng được run rẩy. Càng đi vào trong hồ, nước càng sâu, nước từ từ tràn qua đầu gối, rất nhanh yêm mai thắt lưng, Tô Tần 2 chân bắt đầu bay lên không, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể chăm chú ôm lấy vai Tư Mã Hằng, mới có thể miễn cưỡng nổi trên mặt nước, hô hấp dồn dập mà trầm thấp. Hồ nước thấm ướt xiêm y, băng lãnh hồ nước làm cho người ta toàn thân đánh cái rùng mình, lạnh lẽo không chỗ nào không có, sâu tận xương tủy. _ Hằng… …- Tô Tần chưa từng thấy qua hắn như vậy lãnh tuyệt thần tình, 1 cỗ sợ hãi theo đáy lòng bốc lên- Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không… … Tư Mã Hằng cúi đầu, đỏ bừng 2 mắt nhìn thật chặt Tô Tần, đương lúc ánh mắt đảo qua đôi môi của nàng, mâu quang rùng mình, ở đây, bị hắn ta hôn qua! _ Hằng, này thực sự chỉ là hiểu lầm, ta… …- Lời còn chưa nói hết, đôi môi liền bị Tư Mã Hằng hung hăng hôn, Tư Mã Hằng 2 tay 1 nâng, đem Tô Tần chăm chú lãm vào trong lòng. Tư Mã Hằng 1 tay vòng qua cổ của nàng, dùng sức đem nàng áp hướng chính mình, cuồng bạo hôn lên môi của nàng, hắn thô ~ bạo gặm cắn giống như là muốn đem nàng thật sâu nhu tiến trong thân thể mới chịu bỏ qua. Tô Tần bị hắn chăm chú ôm lấy, 2 tay để ở trước ngực của hắn, thật lớn lửa giận theo đầu ngón tay của nàng chui vào, phiếm tới tứ hài, cực nóng hỏa cũng đem nàng chậm rãi tan, môi giữa truyền đến đau đớn hỗn loạn mùi máu tươi, làm cho nàng giật mình tỉnh giấc, giữa hoảng loạn, nàng không ngừng chủy đánh bờ vai của hắn, muốn đẩy hắn ra, bất đắc dĩ thân thể hắn như thạch bàn cứng rắn, sừng sững bất động, tùy ý nàng không ngừng giãy giụa đều trốn không khỏi sự kiềm chế của hắn. Tư Mã Hằng cúi đầu hôn lên cổ tuyết trắng của nàng, đưa tay với vào áo của nàng, xoa qua mỗi tấc da thịt của nàng, nóng rực cảm giác theo đầu ngón tay của hắn lần thứ 2 xuyên thấu tiến da thịt lý, đột nhiên bàn tay hắn dùng sức 1 bát, xiêm y liền từ vai Tô Tần chảy xuống, lộ ra tảng lớn tuyết trắng da thịt. _ A! - Tô Tần đột nhiên kinh hô 1 tiếng, thân thể mát lạnh, xiêm y liền bị hắn xé rơi, Tư Mã Hằng thân thủ đem vải bên hông của nàng dùng sức xé ra, xiêm y theo trên người của nàng trượt rơi vào trong nước. _ Tư Mã Hằng! - Tô Tần mở 2 mắt thật lớn, băng lãnh từ trong hồ nước theo 4 phương 8 hướng tràn đầy đến, lạnh làm nàng nhịn không được đánh cái rùng mình, hắn muốn làm gì! Đảo hít 1 hơi lãnh khí, nàng linh lung xinh đẹp toàn bộ thân thể liền triển hiện ở trước mặt của hắn, Tư Mã Hằng thâm trầm đáy mắt bỗng nhiên lần thứ 2 trầm xuống, bụng dưới căng thẳng, 1 cổ dục vọng theo thân đế bốc lên, cơ thể ngày càng buộc chặt. Tư Mã Hằng dùng sức xé ra xiêm y trên người, xiêm y liền theo nước hồ trôi ra thật xa, hắn kia cương nghị kiện mỹ thân thể liền chiếu vào trong nước. Tô Tần nghiêng đầu, đưa mắt cúi xuống nhìn mặt hồ, không dám nhìn hắn. Tư Mã Hằng 1 tay câu dẫn ra hàm dưới của nàng, chớp mắt chống lại ánh mắt của hắn, Tô Tần trong lòng run lên, hắn đáy mắt kia xích ~ lõa ~ lõa dục vọng áp nàng có chút thở không nổi. _ Tư Mã Hằng, ngươi trước buông tay, ta… …- Còn chưa xuất khẩu trọn vẹn, đôi môi lần thứ 2 bị hắn che lại, chỉ là lần này không còn cuồng bạo hơi thở, luống cuống phẫn nộ, nụ hôn của hắn chậm rãi trở nên rất ôn nhu, đầu lưỡi đảo qua đôi môi của nàng, cuốn đi máu tươi giữa môi nàng, linh hoạt chui vào trong miệng của nàng cùng chiếc lưởi đinh hương của nàng quấn quýt. Tư Mã Hằng 2 tay buộc chặt, song chưởng giống như kìm sắt đem Tô Tần vững vàng khóa ở tại trong ngực của hắn, 2 cỗ thân thể đồng dạng cực nóng chăm chú dán tại cùng nhau, kịch liệt phập phồng hô hấp quấn vòng quanh đây đó, Tư Mã Hằng đem Tô Tần thắt lưng nhắc lên, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của nàng, tay dọc theo eo của nàng dời đi xuống. Giữa đầu ngón tay băng lãnh lại truyền đến nhiệt độ cực nóng như lửa, 2 tầng băng hỏa giày vò ở trong cơ thể hắn xông ra, làm cho hắn thống khổ vạn phần, cương nghị buộc chặt đường cong trương ra 1 loại mỹ mạnh mẽ, cùng nàng kia linh lung khúc nhu mỹ kết hợp thành 1 loại tranh vẽ hoàn mỹ. Hôn dọc theo da thịt nàng như tuyết không ngừng đi xuống, hung hăng cắn ở trước ngực nàng vậy phần nhu tròn. _ A! - Tô Tần kinh hô lên, toàn thân bốc lên hỏa nóng rực, trên da thịt tuyết trắng nổi lên tế nhu hồng nhạt sáng loáng, ở dưới sương mù ánh trăng lý càng phát ra kiều mị thăng hoa. _ Tần Nhi… …- Tư Mã Hằng thanh âm ngày càng trầm thấp khàn giọng, 1 loại xao động cho tới bây giờ chưa bao giờ trãi qua ở trong người chạy chồm ra, hắn buộc chặt cánh tay, đem chân của nàng mở, vòng qua hông của hắn, quấn ở trên người của hắn, thắt lưng dùng sức đỉnh. Thân thể mâu thuẫn cùng hắn kia cao thẳng cứng rắn, Tô Tần thân thể bỗng nhiên cứng đờ, trên mặt đằng 1 tiếng như ráng đỏ, lại trễ độn giống như nàng lúc này cảm nhận được 1 loại khủng hoảng trước nay chưa bao giờ có. Nàng 2 tay để ở thân thể hắn không ngừng đè nén, kinh thanh thở ra- Không được! Tư Mã Hằng thân thể cứng đờ, lập tức đình chỉ động tác, 2 mắt chăm chú nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt dục ~ hỏa lại càng đốt càng vượng, hầu kết khó khăn trên dưới lăn mấy vòng. _ Hằng… …- Tô Tần run thanh âm từ trong cổ họng truyền ra, toàn thân đều theo hắn cực nóng hôn hơi phát run- Ta, không có phản bội ngươi, Tư Mã Duệ đích xác trúng độc, ta khi đó chỉ là giúp hắn giải độc! Ngươi phải tin tưởng ta! _ Ân… …- Hồ nước băng lãnh làm cho hắn hơi lắng lại lửa giận trong lòng, dần dần theo luống cuống trung khôi phục lại thần chí, hắn tựa đầu ở trên vai Tô Tần, cực nóng hô hấp phun ~ chiếu vào trên da thịt băng lãnh của nàng. Thân thể 1 run, Tô Tần run nhè nhẹ tựa đầu dựa ở tại trên bả vai của hắn. Ánh mắt ở lúc quét qua lưng hắn, lại bỗng nhiên dừng lại, 2 tròng mắt mở thật lớn. _ Hằng, ngươi bị thương!!!!! - Trên lưng của hắn 1 mảnh tân vết thương giăng khắp nơi, đỏ tươi máu ở 4 phía vết thương đọng lại, như vậy dữ tợn, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Chân mày túc khởi, hắn vào bằng cách nào!? Nếu là tượng Hồ Thanh Ca theo nhập khẩu tiến vào, hắn nhất định sẽ không bị thương, nhưng bây giờ hắn lại bị trọng thương, trong lòng rùng mình, Tô Tần lần thứ 2 đưa mắt nhìn về phía hắn. _ Ngươi, chẳng lẽ ngươi xông vào Hắc Lâm! - Hắn cứ như vậy ngạnh xông vào! _ Ngươi sẽ để ý! - Tư Mã Hằng lạnh lùng hỏi 1 câu- Ta là vào bằng cách nào, lại là như thế nào bị thương, ngươi sẽ để ý sao! - Trong giọng nói mang theo 1 tia ám thương. Vì nàng, hắn không để ý mọi người phản đối, dứt khoát 1 mình tự xông vào Hắc Lâm, mỗi 1 khắc đều giống như từ trong sinh tử giãy giụa, duy nhất chống đỡ hắn sống sót đó là nàng, hắn không ngừng mà tự nói với mình, vì nàng, hắn không thể chết được, nàng vẫn đang chờ hắn! Mà cuối cùng thì sao, khi hắn kéo tàn bại thân thể rốt cuộc đi tới trước mặt nàng, nàng lại cùng Lục đệ hắn cùng nhau ôm hun, điều này sao có thể không khiến hắn phẫn nộ, sao có thể không khiến hắn luống cuống, hắn chỉ biết là lúc đó hắn chỉ nghĩ phá hủy tất cả, cũng không muốn buông ra nàng, chẳng sợ cùng nàng cùng nhau lưu lạc địa ngục cũng sẽ không hối tiếc! _ Hằng… …- Nước mắt cũng không nhịn được nữa, theo trong hốc mắt bừng lên, Tô Tần vươn tay nâng lên mặt của hắn, nhẹ nhàng mà vì hắn phất đi tóc mai dính nước, đáy mắt mờ mịt 1 mảnh- Ngươi là 1 tên ngốc, còn là tên ngốc hết thuốc chữa! Nói xong nàng nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, mang theo e thẹn, mang theo tình yêu, 2 tay vòng qua sau đầu hắn, đưa hắn áp hướng về phía chính mình. Ôn nhu thay thế cuồng bạo, lưu luyến thay thế luống cuống, thân đế kia đem hỏa diễm tất cả đều tan hầu như không còn, hắn cấp thiết hôn, bàn tay xoa nàng bóng loáng lưng, đem thân thể của nàng kéo lên, thắt lưng liền dùng lực, thật sâu ~ nhập… … _ A! - Tô Tần nhíu chặt chân mày, 2 tay chăm chú nắm lấy bờ vai của hắn, xé rách bàn kịch liệt đau đớn đem ý thức của nàng suy sụp, đầu ngón tay thật sâu hãm ~ nhập da thịt của hắn lý, của nàng đau cũng nhất tịnh truyền cho hắn. Hắn chậm rãi luật động, chờ nàng thích ứng sự tồn tại của mình xong, liền bắt đầu không ngừng luật động thân thể, chậm rãi trở nên cuồng nhiệt đứng lên, ở trong thân thể nàng dường như chạy chồm tuấn mã, rất nhanh chạy nước rút ~. _ Ân… … …- Trầm thấp thân ~ ngâm hỗn loạn thống khổ cùng vui thích, theo cổ họng của nàng dật ra, Tô Tần chỉ cảm thấy 1 loại khoái cảm ở trong thân thể bạo phát, đem nàng vọt tới đám mây, 2 tay quấn thượng vai hắn dày rộng, 10 ngón tiêm thật sâu khảm ~ nhập da thịt hắn, câu dẫn ra từng đạo vết thương, đau đớn dị thường, Tư Mã Hằng tuấn mi nhíu chặt, thân thể trầm xuống, lần thứ 2 thật sâu ~ nhập ở chỗ sâu trong thân thể của nàng. Cương nghị cùng ôn nhu tương hỗ đan xen ở trên mặt hồ vũ động ra 1 bức tranh vẽ mỹ lệ… … … Kỷ độ đám mây từng đợt trôi qua, Tô Tần vô lực nằm ở trong ngực của hắn, nặng nề ngủ. Tư Mã Hằng nhìn nằm vào trong ngực của mình ngủ được trầm Tô Tần, khóe miệng chặt mân chậm rãi câu 1 độ cung, hắn yêu thương dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa mặt của nàng, theo duyên dáng cổ đi xuống, nơi đó trên da thịt tuyết trắng giống như gặp mưa to rửa tội, rơi xuống ô thanh 1 mảnh, có chút yêu thương mềm nhẹ vuốt ve, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng mà đặt xuống 1 nụ hôn. _ Tần Nhi, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể thuộc về 1 mình ta! Đêm, trước sau luôn yên tĩnh như vậy, sâu thẳm thâm thúy trong trời đêm, 1 đạo sao băng xẹt qua chân trời, biến mất ở vô tận vĩnh viễn ban đêm, chỉ để lại 1 đạo tà lớn lên quỹ tích ngân bạch lưu lại chân trời. Tư Mã Duệ ngẩng đầu, nhìn sâu thẳm bầu trời đêm như mực, nặng nề thở dài, cúi đầu nhìn cổ tay, nơi đó 1 mảnh dài nhỏ vết thương khiếp sợ kinh tâm như võng giăng khắp nơi loang lổ rậm rạp ở trên da thịt. Ký ức hiện lên ở ngay trước mắt, ngày ấy Hồ Thanh Loan cầm giải dược tìm đến hắn, bảo là muốn cùng hắn hợp tác, hắn tại chỗ liền cự tuyệt, về sau, bà ta lại lấy sinh mệnh Tần Nhi đến uy hiếp hắn, vì không để cho mình độc phát hậu lạc lối tâm trí, làm ra đối Tần Nhi bất lợi sự tình, hắn liền ở trước mặt bà ta dùng dao nhỏ hung hăng ở nơi cổ tay thượng họa xuất từng đạo dữ tợn vết thương. Hắn giơ lên cổ tay máu tươi chảy ròng, lạnh lùng nói với bà, coi như là đau chết, hắn cũng sẽ không thụ bài bố của bà làm ra chuyện đối Tần Nhi bất lợi! Hồ Thanh Loan đầu tiên là sửng sốt, lập tức lạnh lùng cười, nàng nói, Mê Tâm đan chỉ là đem ngươi trong tiềm thức sở cực lực muốn ẩn giấu gì đó đào móc đi ra, cho dù là ở trong nội tâm ngươi mai nơi sâu nhất, tối khát vọng nhất dục vọng đều phóng xuất ra hết, vì thế, không phải Mê Tâm đan lợi hại, mà là ngươi ở chỗ sâu trong đáy lòng chính là chỗ này muốn, muốn có được cái nha đầu kia! Bây giờ xem ra, Hồ Thanh Loan nhưng thật ra so với chính mình đều nhìn thấy rõ, mình hành động mấy ngày nay, thực sự chỉ là bị Mê Tâm đan lạc lối tâm trí, hay là, nội tâm của mình ở chỗ sâu trong căn bản là muốn như vậy, muốn có được nàng! Vừa nghĩ tới chính mình tìm cách giấu ở chỗ sâu trong lại là như vậy đáng sợ, hắn không khỏi đánh cái rùng mình, không thể, hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy trầm mê đi xuống!