Vương gia lạnh lùng, vương phi bướng bỉnh
Chương 3 : Thành hôn
Sau một hồi quấn quýt hàn huyên với nhau.
" Lan nhi ngươi mau chuẩn bị cho tiểu thư mọi thứ đi thời gian rất gấp " Liễu tướng quân lên giọng.
" Dạ , nô tì hiểu " Lan nhi đáp.
" Kiên , Ngạo ta đi thôi còn có rất nhiều việc chuẩn bị cho ngày mai nữa không thể chậm trễ được" Liễu tướng quân lại nói tiếp.
( Có chuyện gì mà gấp quá vậy không phải tổ chức tiệc mừng mình tỉnh dậy chứ ) một dòng suy nghĩ lung tung quanh quẩn trong đầu nàng.
" Ta đi thôi , con lo mà giữ gìn sức khỏe ."
" Con biết. " Nàng đáp.
Nói xong ông và hai đại ca của nàng đều xoay người đi , trước khi đi nhị ca còn quay lại chọc nàng cười một cái.
Lan nhi thì đang tất bật chuẩn bị.
" Lan nhi à ngươi đang làm gì vậy , có cần gấp vậy ko ?" Nàng vội vàng hỏi nhưng cũng rất ung dung.
" Tiểu thư người lại quên rồi sao , ngày mai là đại hỷ của người mà " Lan nhi giải thích cặn kẽ.
" Hả ... Đại hỷ sao?"
" Đúng vậy a , ngày mai là ngày mà tiểu thư mong chờ nhất là hôn lễ của người và tam vương gia."
Hừ tam vương gia đó định cùng là có cái gì tốt chứ , giết người không chớp mắt, tính cách thì lạnh như băng , rốt cuộc có cái gì mà khiến tiểu thư phải đòi lấy bằng được chứ?"
Nha hoàn Lan nhi nói xong thì bắt đầu rơm rớp nước mắt , nàng nghe thấy vậy khóe miệng không tự giác giựt giựt ...
Không phải chứ , sao mà lại xui xẻo vậy , lại là kết hôn sao ,sao đi đâu cũng không tránh được vậy , lại còn là một vương gia giết người không chớp mắt nữa chứ!
Nghĩ kĩ lại nàng rùng mình một cái: " Lan nhi chúng ta cùng chạy đi ?"
A! Lan nhi không dám tin há to mồm :" Tiểu thư không phải người luôn muốn gả cho vương gia sao ?"
" Bây giờ ta đã rất hối hận rồi " Nói xong nàng chân trước chân sau xuống chuẩn bị chạy.
" Nhưng tiểu thư phủ tướng quân canh chừng nghiêm ngặt làm sao trốn ra."
Chết tiệt ! Gả thì gả thôi đằng nào cũng không trốn được kiếp lấy chồng , chạy không phải cho tên vương gia chết rắm đó vui mừng sao , hừ còn lâu nha không được thì ta quậy tưng bừng cho coi.
Nàng xem hắn có bao nhiêu lợi hại có thể làm được gì nàng.
Nàng đùng đùng quay lại nằm trên giường.
Lan nhi cứng đơ nhìn nàng :" Tiểu thư ."
" Ta rất buồn ngủ ." Nàng gầm thét lên tức giận tuôn trào ra ngoài.
Lan nhi giật mình run lên vội ba chân bốn cẳng co quắp nên chạy nhanh ra ngoài đóng cửa , tiểu thư của nàng thật là ....................khủng khiếp.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
4883 chương
132 chương
166 chương
155 chương
85 chương
181 chương