Khó nhịn hết sức, Liệt Hạo chậm rãi cúi đầu trói chặt đôi môi mềm mại của Tiếu Tuyết, trằn trọc, Tiếu Tuyết mơ hồ hết sức, thở gấp mãnh liệt. Liệt Hạo chợt buông đôi môi mềm mại của Tiếu Tuyết ra, lưỡi thon dài thăm dò vào, thoả thích mút đôi môi đang si mê kia, môi của nàng tựa như dính đầy ‘nọc độc’ hấp dẫn hắn. Muốn ngừng mà không được, hôn, giống như không đủ biểu đạt tình ý với người mình yêu,đôi tay từ từ tìm tới bầu ngực non mềm của Tiếu Tuyết, yêu kiều vuốt ve, nhìn nó cương lên. Đầu nhũ ở trong tay nở rộ, hai mắt Liệt Hạo lại cuồng dã. (điên cuồng, rạo rực) "A…" Tiếu Tuyết trong lúc mê ly cảm thấy một tia đau đớn, đau phát ra tiếng, khôi phục lý trí "Không… Không cần…Vương gia…" "Ái phi gọi ta là gì?" Muốn trừng phạt. Thẳng đến lúc Tiếu Tuyết phát ra tiếng mới chậm rãi thu hồi dục niệm chính mình, nếu như không phải như vậy, chỉ sợ chính mình vừa rồi không khống chế được, bất quá đối với lời vừa rồi của Tiếu Tuyết cũng là không thể chấp nhận. "Nói… Nàng vừa mới gọi bổn vương là gì?"  "Không…"  Ở trong lòng Liệt Hạo, môi hắn vẫn không rời khỏi nàng, Tiếu Tuyết lại không dám vi phạm, bằng không lại không biết nam nhân này trừng phạt chính mình ra sao "Hạo… Thiếp mệt mỏi quá…. Buông tha cho thiếp, van cầu chàng…" "Nhớ kỹ, về sau nếu còn xưng hô khiến bổn vương không thích, nàng nên biết ta sẽ trừng phạt nàng như thế nào?" Tiếu Tuyết liên tiếp gật đầu nhỏ của mình, sợ Liệt Hạo lại đổi ý. "Tuyết nhi, về sau không cần rời khỏi bổn vương, có được không?" Vừa là thỏa hiệp, cũng là sợ hãi, Liệt Hạo nheo đôi mắt xinh đẹp lại nói chuyện một cách khó khăn, nhẫn nhịn nhìn Tiếu Tuyết trong lòng. "Hạo! Chàng làm sao vậy?" "Đáp ứng bổn vương, được hay không?" Nhìn thấy Liệt Hạo như vậy, Tiếu Tuyết hết chỗ nói rồi, trong mắt nồng đậm tình ý. Liệt Hạo như vậy Tiếu Tuyết chưa từng thấy qua, lúc này đột nhiên lại không phát ra tiếng được, thân mình sẽ không… Kinh nghiệm tình cảm của Tiếu Tuyết, lại rơi vào sương mù. "Mặc kệ như thế nào, bổn vương cũng sẽ không buông tay!" Trong mắt tản ra ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, Tiếu Tuyết nhẹ nhàng xoa lên mặt Liệt Hạo, lẩm bẩm nói  "Chàng nhất không đợi người kia sao? Nhưng là thiếp có thể có được chàng một cách toàn vẹn sao? Thiếp có thể sao?" Liệt Hạo gắt gao ôm chặt Tiếu Tuyết. "Ta không hiểu nàng nói cái gì, chỉ cần là không rời khỏi ta, cái gì ta cũng đều đáp ứng nàng, việc gì cũng đều đáp ứng nàng, dù là vì nàng mà hiện tại bắt ta buông tha hết thảy, ta cũng sẽ không hối tiếc, bổn vương chỉ cần nàng, chỉ cần nàng mà thôi." Ấm áp mà cuồng dã. "Thiếp không cần chàng buông tha thứ gì, thiếp chỉ muốn chàng hạnh phúc,sống vui vẻ mà thôi!" Tiếu Tuyết kiên định nhìn Liệt Hạo. Trong lòng hiện tại bỗng dưng vô cùng kiên định, chẳng qua là người nam nhân này, hắn... "Tuyết nhi" Liệt Hạo kích động mãnh liệt hôn Tiếu Tuyết, thẳng đến lúc cả hai không thể hô hấp, thẳng đến lúc tiếu Tuyết cầu xin tha thứ. Bên ngoài Tình nhi vẫn coi chừng, lúc này Trương Thanh mang theo thị vệ cũng tới viện phủ.  "Trương thị vệ."  "Tình nhi, nàng sao lại đứng ngoài này?"  "Muội đang đợi tiểu thư rời giường!"  "Vương gia cũng ở bên trong sao?"  "Dạ."  "Ta có chuyện quan trọng bẩm báo." Trương Thanh nhìn lên bầu trời quang đãng,  "Nhưng là… Vương gia…"  "Ta nghĩ vẫn là nên chờ Vương gia xuất hiện thôi."  Trương Thanh ngẩn người, không có biện pháp, ai kêu Vương gia hỉ nộ vô thường (vui mừng khó đoán) đâu, lúc này nếu quấy rầy Vương gia, chẳng phải là đầu khó giữ được, nhưng là này… ngẫm lại cũng thế, dù sao hiện tại trong tâm trí của Vương gia Mị phi lớn nhất, chính mình trì hoãn sự vụ chẳng qua là bị mắng, lúc nào cũng có người mất đầu nha, hai người suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa chịu đựng, im lặng chờ đợi. "Tuyết nhi, nói cho bổn vương biết, nên làm như thế nào nàng mới có thể vĩnh viễn không rời khỏi, thuộc về một mình bổn vương đây?" "Thiếp không phải đang thuộc về Vương gia?" "Không đủ, không đủ, đối với nàng vĩnh viễn không đủ, biết không?" “Ha ha….” "Nàng là tiểu yêu tinh, nàng cười cái gì?" "Hạo, chàng cùng trước kia thật bất đồng." "Bất đồng cái gì?" "Trước kia thiếp vẫn cho rằng chàng rất lạnh lùng, rất cô đơn cùng cao ngạo, khó có thế đoán xem chàng đang nghĩ gì. Ngược lại bây giờ, Tiếu Tuyết chỉ thấy chàng thật giống đại nam hài nha." "Nàng dám giễu cợt bổn vương. Xem ta làm sao trừng phạt nàng." Nói xong đưa tay muốn đem Tiếu Tuyết ấn xuống vuốt ve ân ái một phen. "A… Được rồi,được rồi, Hạo, chàng tha cho Tiếu Tuyết đi mà." "Xem nàng về sau còn dám giễu cợt bổn vương nữa không." "Không dám giễu cợt chàng nữa, thật sự." Nói xong còn muốn thề. "Nàng về sau nếu dám trêu chọc ta, liền cho nàng không xuống giường được." Nói xong còn mập mờ quét một vòng nhìn thân thể Tiếu Tuyết, như muốn nhìn xuyên qua, ánh mắt kia làm Tiếu Tuyết cảm thấy ngại ngùng, không được tự nhiên. Chương này có 1 số đoạn bị ngắt hàng ko đúng chỗ, ta tự chỉnh lại, các đoạn đối thoại dài mà tách được ta đều tách ra theo ý kiến của 1 độc giả, đễ cho dễ đọc hơn…