Vương Gia Độc Sủng Thất Tiểu Thư
Chương 30 : Bị cướp hay bị giết
Sau một khắc, vị tú bà đi lên khán đài: Xin các vị ổn định, buổi đấu giá hoa khôi chính thức bắt đầu.
Vừa dứt lời, đám người phía dưới như ong vỡ tổ, người nói người hò hét đủ mọi thứ thành phần nhìn vô cùng hỗn loạn.
Hoa thị tiếp: Bắt đầu với vị mỹ nhân đầu tiên đó là Diệu Mỹ! Các vị vỗ tay ủng hộ nào.
Rồi tiếng vỗ tay như sấm truyền đến, tiếng đàn bắt đầu réo rắt vang lên. Một nữ tử vận một bộ áo lụa mỏng màu xanh nhạt để lộ chiếc áo yếm màu vàng bên trong bước lên tới đài, tóc mượt mà trải dài, mắt hạnh trào phúng chớp chớp, dáng người nàng mềm mại làm cho ai cũng muốn cướp về sở hữu riêng. Nàng lả lướt nhìn xuống đám đông khiến ai nấy đều tâm hồn điên đảo.
Khi mỹ nhân bước tới chính khán đài, Hoa thị tiếp lời: Mời các vị đấu giá, giá khởi đầu là bốn trăm lượng bạc.
Năm trăm. Một lão già mập mạp
Bảy trăm. Công tử văn nhã
Tám trăm... Thiếu gia mặt gấm lụa
Tám trăm năm mươi... Công tử văn nhã
Hoa thị sung sướng, một hồi không thấy ai lên tiếng bèn nói: Tám trăm năm mươi lần thứ nhất...tám trăm năm mươi lần thứ hai...
Chín trăm lượng bạc. Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên thu hút mọi người đồng loạt quay lại. Hắn mặt tử y nhạt, tay cầm phiến quạt phẩy phẩy, nhan sắc phải nói là khuynh đổ trời đất . Chẳng ai khác là Vương Tử Hà.
Hoa thị thấy nàng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: Chín trăm lần thứ nhất...chín trăm lần thứ 2...chín trăm lần thứ 3...Ai nha, chúc mừng công tử ôm mỹ nhân về nga!
Mỹ nhân Diệu Mỹ lắc hông đi về phía Tử Hà.
Trong góc tối, Hàn Triết Văn mặt càng đen còn có kinh ngạc về phía Thái tử cùng Vương Trọng Khang. Hàn Trạc Thần ý cười đầy mặt, bốn người không hẹn mà cùng nghĩ Nàng rốt cuộc định làm gì.
Tử Hà cũng cảm nhận được ánh mắt của bọn họ nhưng cũng không quan tâm, chỉ cần không phá hỏng trò chơi này của nàng là được.
Tiếp theo, là dáng người quyến rũ của hoa khôi Vũ Dương.
...........
........
....
..
Hết lần này tới lần khác, mọi mỹ nhân đều được Tử Hà chiếm trọn, ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù cùng kinh sợ. Bọn người Hàn Triết Văn thì như muốn giết người, thấy mọi người nhìn nàng như một công tử sắc lang làm hắn không khỏi muốn móc mắt từng người cho đỡ tức. ( t/g: ghen ạ)
Chẳng mấy chốc, Hoa thị nở nụ cười: Bây giờ xin các vị chào đón cho nhân vật chính ngày hôm nay, Khả Dung hoa khôi!.
Cầm tranh nhẹ nhàng vung lên, nữ tử hồng y đi tới, dáng người nàng thon gọn, ánh mắt hút hồn chết người, mái tóc được tùy ý xõa, mày liễu không gợn sóng, đôi môi đỏ mọng mím lại thật là người ta muốn nhấp nháp...phải nói là Đệ nhất mỹ nhân nga. Mê luyến, ái muội nồng đậm khắp Nhan Hồng Lâu.
Nàng ta cầm trên tay quả tú cầu, nhìn qua nhìn lại rồi ánh mắt dừng lại trên người Vương Tử Hà. Các tên sói đói phía dưới không người gào thét bảo Khả Dung ném tú cầu cho mình. Sau màn đọ mắt giữ nàng ta và Tử Hà thì không đợi âm thanh dịu đi. Tử Hà một cước vận khinh công bay lên, tóm lấy cái eo thon gọn của nàng ta. Theo phản xạ nàng ta cũng vung tay ý định chưởng vào ngực Tử Hà nhưng bất thành bởi cả hai tay nàng ta nhanh chóng bị nàng giữ lại. Hai người bây giờ trong mắt mọi người chẳng khác nào là một đôi thần tiên hạ phàm a.
Tên hỗn đãng, ngươi là ai? Mau thả ta ra. Khả Dung hoảng sợ gào thét bởi nàng ta biết được con người trước mặt không hề nên chạm phải. Nàng ta đường đường là sát thủ giỏi thứ hai thứ ba của Tề quốc mà lại bị khống chế dễ dàng như thế, phải nói người này mạnh mẽ đến mức nào.
Vương Tử Hà cười nhạt, ghé vào tai của Khả Dụng thì thầm: Mỹ nhân, ngươi muốn bị cướp hay bị giết? Giọng nói vừa đủ cho 2 người nghe, giống như từ ác quỷ dưới địa ngục đâm sâu vào linh hồn đang run rẩy của Khả Dung. Bên dưới mọi người hết thảy ngạc nhiên, có người lo sợ. Vị tú bà đang định rời đi thì bị người của Hàn Triết Văn giữ lại.
Chưa đợi nàng ta hoàn hồn thì Tử Hà ra hiệu cho Hiểu Minh cùng Lâm Việt: Đi. Nói rồi vận khinh công bay ra khỏi Nhan Hồng Lâu. Trong giang hồ ngoại trừ người của Băng Phong Ám Nguyệt Cung ra thì không còn ai có thể biết được khinh công ma quỷ của Tử Hà, nếu Tử Hà đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Người đâu, đuổi theo. Hàn Huyền Tân rống to.
Đi theo nàng. Hàn Triết Văn cũng không yếu thế mà vận khinh công bay theo.
Đến ngoài thành, Vương Tử Hà ra lệnh cho Hiểu Minh cùng Lâm Việt cắt đuôi và chặn đường của bọn người phía sau. Còn nàng thì ôm Khả Dung biến đâu biệt tích.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
67 chương
89 chương
59 chương
227 chương
24 chương
44 chương
14 chương