Vương gia cầu hưu phi

Chương 24 : Vương gia cầu hưu phi

Chương 31   “A di đà phật.” Trong thiện phòng ở chùa Bàn Nhược, tuy đại sư Liễu Không bình tĩnh xưa giờ nhưng sau khi thấy chủ tớ Tiêu Hồng Dữ đến cúng bái thì cũng không khỏi giật mình: “Mấy ngày không gặp, sao Vương gia đã bệnh nặng thế này rồi?”   “Đại sư trụ trì, Vương gia có việc gấp muốn hỏi ngài.”   Tiêu Sơn cũng vô cùng nôn nóng, hắn đến trước giường đặt đầu Tiêu Hồng Dữ lên gối, thấp giọng gọi hắn: “Vương gia, chúng ta tới rồi.”   Mấy ngày trước, Tiêu Hồng Dữ vì điều tra thân phận của Thạch Quân mà cứ bận rộn suốt ngày suốt đêm.   Mấy canh giờ trước ở trong cung, sau khi đột nhiên biết người đang được tìm có thể là mình thì hắn bị kích thích rất lớn, hắn không khỏi tức đến điên, bắt đầu nôn ra máu.   Sau đó dọc đường đến chùa Bàn Nhược lại gặp gió tuyết, tinh thần mê man, sức khỏe cũng tụt dốc.   Giờ phút này chỉ chống chọi bằng một hơi thở.   Hắn vẫn không thể ngã xuống. Trước khi điều tra rõ chân tướng thì hắn cần phải tỉnh táo.   “Đại sư.” Đôi môi mỏng của Tiêu Hồng Dữ đã khô nứt, trên khắp khuôn mặt hắn đều là mồ hôi, chỉ có đôi mắt là con sáng đến kinh người: “Lần trước lúc bổn vương mang Vương phi tới, ngài nói nàng từng gặp nạn, vậy ngài còn biết chút gì khác nữa không? Nàng gặp nạn ở đâu? Đã gặp người nào?”   Liễu Không đại sư thấy hắn đến vào đêm khuya chỉ để hỏi chuyện cũ này thì có hơi chút kinh ngạc.   Có điều đối mặt với vị hoàng tử đương kim Thánh Thượng yêu thương nhất, đại sư cũng không dám chậm trễ, vội bình tĩnh nghĩ lại một chút, mới trả lời: “Vi thần nhớ rõ, có một năm Thiếu phu nhân Hầu phủ dẫn Thẩm tam tiểu thư tới trai giới, có một ngày, tam tiểu thư ham chơi nên lén ra ngoài, sau đó cho một mình nha hoàn chạy về, nói chân của tam tiểu thư bị thương. Chúng tôi nghe vậy thì cực kỳ lo lắng, lập tức phái người lên núi tìm kiếm.”   “Có tìm được không?” Tiêu Hồng Dữ vội hỏi.   Rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không có một chút ký ức nào đối với những chuyện này, cũng không biết vì sao, trong đầu lại mơ hồ hiện lên bóng dáng của một cô bé, hắn không thấy rõ mặt nàng nhưng lại rất chắc chắn đó chính là Thẩm Sơ Vi, Vi Nhi của hắn.   “Lúc bọn họ tìm được nơi đó thì đã không thấy bóng dáng của tam tiểu thư đâu. Lúc ấy trời cũng khuya, trong rừng lại không có chút ánh sáng nào, mọi người tìm tới nửa đêm không thể không về trước, ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã ra ngoài tìm tiếp, cuối cùng lần này mới tìm được.”   “Một đêm đó, rốt cuộc Vương phi đã xảy ra chuyện gì?”   “Chuyện này……”   “Cầu đại sư nói rõ.”   Mắt thấy hắn đã hạ thấp mình như vậy, lại nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Thẩm Sơ Vi thì đại sư Liễu Không mới nói: “Theo lão nột nghe được thì đêm đó có một vị thiếu niên anh hùng cứu tam tiểu thư, còn việc người nọ là ai, bởi vì liên quan đến sự trong sạch của con gái nên Thẩm phu nhân không nhắc, lão nạp cũng chưa từng hỏi.”   Người nọ là ai…… Người nọ đương nhiên là Thạch Đầu ca ca, Thạch Quân mà Tiêu Hồng Dữ giả mạo.   Khi đã biết được thì dường như trước mắt xuất hiện một cái lưới nhện, những dấu vết ngày xưa vô tình để lại, cứ như vậy làm từng cọng tơ nhện cứ nối lại với nhau.   “Nàng vẽ ai ở trên tiểu uyên ương thế? Bổn vương nhìn có vẻ hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào vậy.”   “Phải không? Vậy Vương gia cảm thấy giống ai?”   “Hừm… Chỉ là chợt thấy nên quen mắt, suy nghĩ lại thì không ra.”   “Dòng thơ này của Vi Nhi, dường như không hợp với khung cảnh này lắm. Theo bổn vương thấy, đôi nam nữ trong tranh rõ ràng đang liếc mắt đưa tình, nghĩ đến lẫn nhau, tâm linh tương thông.”   “Vương gia nói đúng, thiếp thân không biết nhiều chữ lắm, khiến ngài chê cười rồi.”   “Vừa rồi đại sư nói chuyện gì với nàng vậy? Bệnh cũ gì?”   “Năm chín tuổi ta tới đây chay tịnh với nương, bởi vì ham chơi nên chạy ra ngoài, kết quả gặp nạn trong núi khiến chân bị thương.”   “Tiểu hài tử ra ngoài một mình đúng là nên để ý một chút.”   Vi Nhi, Vi Nhi…… Rất nhiều lần trước kia, nàng đều nhắc nhở ta sao?   Vì sao, vì sao nàng lại không nhắc rõ ràng hơn một chút?   Vì sao, vì sao ta lại không nhớ rõ chuyện gì hết vậy?   Tiêu Hồng Dữ cố gắng nhíu mày nhớ lại, nhưng mà những ký ức rõ ràng đã xảy ra đó lại như bị thứ gì chặn lại, cứ mông lung không thấy rõ được.   Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng, một ngụm máu tanh ngọt từ phía trong cổ họng búng ra lúc hắn ho khan.   “Vương gia!”   *   Sau một đêm tuyết rơi, hai ngày sau đó đều là trời nắng đẹp.   Để phòng ngừa Tiêu Hồng Dữ tự tiện xông vào lần nữa nên Đồng thái quân sắp xếp thị vệ khắp sân trước sân sau trong viện của Thẩm Sơ Vi, luân phiên canh gác sáng đêm.   Hôm nay, vì cứ buồn bực ở trong phòng mãi nên nàng mới chuẩn bị ra ngoài dạo quanh vườn hoa một chút.   Thu Lộ vội khoác áo lông cáo thật dày cho nàng, hỏi: “Vương phi, có cần ta mang lò sưởi tay theo không?”   Thẩm Sơ Vi bật cười, lắc đầu nói dỗi: “Không cần đâu, lát nữa chúng ta trở lại ngay, ta làm gì quý giá như vậy được?”   Sau khi rời khỏi Vương phủ, tâm trạng của nàng đã tốt hơn rất nhiều.   Không chỉ có thể ăn được mà trên mặt cũng dần dần nở nụ cười.   Đối với tất cả chuyện này, Thu Lộ nhìn vào mắt, vui trong lòng.   Vì thế mà nàng cười hì hì trả lời: “Không phải ta chỉ sợ ngài lạnh thôi sao.”   Cả hai chủ tớ bước ra sân, đi vào trong vườn. Tuy Thẩm phủ không đẹp đẽ quý giá bằng Sở Vương phủ, nhưng dù sao cũng là tộc lớn trăm năm, mỗi một cái cây cọng cỏ trong vườn đều được thiết kế tỉ mỉ từ các thợ thủ công giỏi nhất, mang lại những hồi ức vui sướng lúc còn thơ ấu cho Thẩm Sơ Vi.   Giờ phút này, phơi mình trong những tia nắng mùa đông, tâm trạng của nàng cũng càng ngày càng ấm áp.   Hai chủ tớ chậm rãi đi tới, Thu Lộ đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội cười nói với nàng: “Vương phi, hôm qua ta nghe nói, lão thái thái chuẩn bị năm sau sẽ hứa hôn cho ngài nữa.”   Thẩm Sơ Vi nghe thấy tin tức này thì hơi dừng chân, vội hỏi: “Biết là nhà ai chứ?”   Bây giờ nàng không giống như quá khứ.   Trước kia, nàng là đích nữ của Hầu phủ, là mỹ nhân trong mắt mọi người, trước khi được Hoàng Thượng chỉ hôn thì có rất nhiều quý phụ trong kinh đến làm mai.   Nhưng hôm nay, nàng chỉ là một người vợ bị bỏ rơi, trong bụng lại……   Trong lúc suy tư, nha hoàn hầu hạ Đồng lão thái quân đi tới trước mặt, cười nói: “Tam tiểu thư, lão thái thái gọi ngài tới một chuyến.”   Thẩm Sơ Vi nghe vậy thì cũng đi đến phòng của Đồng thái quân.   Vừa vào cửa liền nhìn thấy gương mặt tràn đầy u buồn của Đồng lão thái quân, rõ ràng tâm trạng không tốt như hai ngày trước.   “Vi Nhi tham kiến tổ mẫu.”   “Lại đây ngồi đi.”   Đồng thái quân vẫy tay gọi nàng, nhìn cháu gái nhỏ khó khăn lắm mới nuôi về lại được như cũ, nàng thở dài, hỏi nàng: “Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng đi gặp tiểu tử Tiêu Hồng Dữ kia hay không?”   Tiêu Hồng Dữ…… Khi tổ mẫu nhắc tới cái tên quen thuộc này, Thẩm Sơ Vi mới phát hiện đã rất nhiều ngày người kia không xuất hiện trước mắt nàng rồi.   Thì ra lúc ở Toái Trúc Hiên, mặc dù hắn không tới thì khắp mọi nơi đều tràn ngập bóng dáng và tin tức của hắn.   Mà nay, vẫn ở kinh thành như cũ, chẳng qua chỉ thay đổi chỗ ở mà người nọ đã biến mất khỏi sinh mệnh của nàng, biến mất không còn chút dấu vết.   “Vừa rồi người trong cung tới, nói hắn đã hôn mê gần ba ngày, Hoàng Hậu nương nương đặc biệt truyền chỉ, gọi Sở Vương phi ngươi về chăm sóc.”   Hôn mê?   Không phải hắn vẫn luôn rất lợi hại sao?   Khi còn nhỏ mặt không đổi sắc đuổi rắn độc đi giúp nàng, khi trưởng thành còn cứng đầu bắt nạt nàng nữa mà.