Vương gia cầu hưu phi

Chương 23 : Vương gia cầu hưu phi

Chương 30   Vừa qua giờ Thìn, sắc trời đã đen như mực.   Gió lạnh thấu xương thổi lung lay đèn cung đình trong tay bọn thái giám, dù vậy không ai trong đám người dám dừng lại sưởi ấm, vẫn nhanh chân nâng kiệu vào cung.   Dù là một tiểu thái giám không hiểu chuyện thì cũng biết tầm ảnh hưởng của người đang được nâng này, không dám chậm trễ một phút giây nào cả.   “Ôi trời, nhanh lên nào, cẩn thận ở dưới chân!”   “Truyền thái y chưa?”   Xưa nay Lý Phúc Hải rất sợ lạnh, bây giờ lại chạy theo cỗ kiệu nhưng hắn đã tiết đầy mồ hôi trong vô thức.   Mắt thấy cửa cung nguy nga đằng trước, Hoàng Hậu nương nương mặc phượng bào minh hoàng cùng các cung nữ đứng chờ ở cửa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội kêu: “Ngưng kiệu, nhẹ nhàng một chút.”   Bọn thái giám hạ kiệu xuống, sau đó đỡ người đang hôn mê trên cỗ kiệu xuống.   Người đầu tiên chỉ vừa mới đỡ lấy nửa cái cánh tay thì đột nhiên… người vốn đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra.   “Hồng Dữ……”   Hoàng Hậu nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của hắn, cùng với vết máu đỏ sẫm chói mắt trước ngực, không khỏi gạt lệ.   Bà sinh ra hai trai một gái, duy chỉ có đứa con thứ hai này khiến bà không khỏi lo lắng nhất.   Mấy năm trước trúng độc rắn, bệnh nặng một thời gian, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ rất nhiều chuyện.    Vậy cũng thôi đi, vốn tưởng rằng sau khi thành thân có thể tốt hơn một chút, ai mà ngờ lại có thể hành hạ bản thân như vậy.   “Mau, đỡ Vương gia vào.”   Hoàng Hậu chỉ huy mọi người rồi tự bà bước bên trước hai bước, muốn lại gần một chút để nhìn con trai.   “Mẫu hậu.” Nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, Tiêu Hồng Dữ khàn giọng gọi một tiếng.   Tầm mắt chuyển qua, sau khi nhìn thấy Lý Phúc Hải ở kế bên thì đoạn đối thoại trước khi té xỉu lại xuất hiện lần nữa.   Tiêu Hồng Dữ đổi sắc mặt, bỗng dưng đẩy mạnh đám người muốn tiến lên hầu hạ, xoay người chạy lại hướng cũ.    “Hồng Dữ, con còn bệnh, muốn đi đâu nữa?”   Hoàng Hậu thấy quần áo của hắn mỏng manh, người như mất hồn, gấp đến nỗi đỏ cả mất.   Lý Phúc Hải lanh lợi, thấy thế vội dặn dò cho bọn thái giám: “Còn không mau theo sau.”   “Tuân lệnh.”   Lúc này các cung nhân mới hoàn hồn, vội vòng qua cỗ kiệu mà liều mạng đuổi theo hướng Tiêu Hồng Dữ.   Kỳ lại, rõ ràng lúc nãy Sở Vương điện hạ bệnh nặng như thế, vẻ mặt xám xịt, hơi thở mỏng manh, khóe miệng còn sót vết máu, sao mà chớp mắt lại có sức lực như vậy chứ?   Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tiêu Hồng Dữ chạy trốn trên đường dài phía sau cung.    Cho dù gió lạnh như dao cắt, thổi đỏ cả lỗ tai hắn, lục phủ ngũ tạng cũng bị xốc lên, đau tận xương cốt nhưng hồn của hắn vẫn chưa trở về, chỉ biết điên cuồng chạy đến cửa cung.    Bên tai, giọng của Thẩm Sơ Vi đột nhiên lại như vang lên.    “Nàng vẫn nhớ tới Thạch Đầu kia phải hay không?”   “Đúng thì thế nào?”   “Cuối cùng hắn là ai? Nếu bổn vương tra ra thân phận của hắn thì chắc chắn sẽ băm thây hắn thành nghìn khúc!”   “Hắn là ai, ngài vĩnh viễn cũng sẽ không biết.”   “Vương gia, nếu ngài mang ta trở về thì ta sẽ cắn lưỡi tự sát lập tức.”   Vi Nhi…… Vi Nhi……   Vì sao nàng thà khiến ta hiểu lầm nàng còn hơn nói cho ta biết chân tướng chứ?   Nàng thật sự hận ta như vậy sao?   Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, cửa cung cao lớn nghiêm ngặt cũng gần ngay trước mắt.   Từ xa, Tiêu Hồng Dữ rống giận: “Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!”   Khí thế của hắn rất đáng sợ, khiến cho bọn thị vệ hoảng sợ.   Khi cửa vừa kéo ra, Tiêu Hồng Dữ cũng vừa vọt ra ngoài.    Cùng lúc đó, bọn thái giám theo sau cũng đuổi theo kịp lúc.   “Vương gia, theo bọn nô tài trở về đi, Hoàng Hậu nương nương vẫn đang chờ ngài.”   “Cút ngay!”   “Vương gia……”   Hiển nhiên một Tiêu Hồng Dữ đầu tóc hỗn độn, mặt đỏ tía tai đã dọa đám thái giám sợ ngây người.   Vừa thầm nghĩ hắn đã mất lý trí, vừa không thể không cẩn thận túm lấy ống tay áo của hắn.    “Buông tay!”   Tiêu Hồng Dữ tức giận ra chưởng một cái, nhưng khi duỗi tay ra mới phát hiện người mình mềm như bông, không có một chút sức lực nào.    Đúng lúc này, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người.   “Vương gia!”   Tiêu Sơn ra tay nhanh như chớp, nhanh chóng tách bọn thái giám ra, một tay đỡ lấy bả vai Tiêu Hồng Dữ, hỏi hắn: “Cần về Vương Phủ sao?”   “Không, đến chùa Bàn Nhược, đi ngay bây giờ.”   “Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức sắp xếp cỗ kiệu.”   “Quá chậm.” Tiêu Hồng Dữ nắm chặt ống tay áo của hắn, nhìn tuấn mã ở bên cạnh, nói với giọng khàn khàn: “Chúng ta cưỡi ngựa đi, ngươi chở ta.”   “Vương gia……” Tiêu Sơn nhíu mày.   Vẻ mặt của chủ tử thật sự rất không ổn, chỉ không gặp một canh giờ thôi mà giống như mắc bệnh nặng, không có chút sức sống nào.   Giờ phút này gió lạnh từng cơn, sắc trời cũng vàng như nến, sợ là tuyết sắp rơi, bốn phía chùa Bàn Nhược là núi, càng ít độ ấm, cứ như vậy thì sao hắn có thể chịu đựng được?   “Lên ngựa.” m thanh của Tiêu Hồng Dữ đã yếu ớt không còn chút sức nào nhưng lại mang vẻ kiên định không cho ai từ chối.    Tiêu Sơn khẽ cắn môi, ôm hắn phi lên lưng ngựa, kéo dây cương, nói với những tên thái giám kia: “Các vị công công, xin về báo lại một tiếng cho Nương Nương, Tiêu Sơn đến chùa Bàn Nhược với Vương gia, thỉnh Nương Nương phân phó thái y ngay lập tức.”   Dứt lời, hai người một ngựa biến mất vào màn đêm trong chớp mắt.   Kinh thành vào đêm đông, mỗi ô cửa sổ đều lộ ra nét ấm áp của Tết m Lịch.   Nhưng bây giờ trong lòng Tiêu Sơn lại lạnh run.   Khi lên ngựa, ngực của Tiêu Hồng Dữ dán lên, Tiêu Sơn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập từ trên người hắn.    Mà tệ hơn nữa, khi tới cửa thành thì tuyết lại bắt đầu rơi.   Bông tuyết bay lả tả, rơi xuống mặt đất như lông ngỗng.   Từ xưa nay, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu, nông dân bá tánh rất ngóng trông tuyết mùa đông, có thể tích nước lợi đồng, là một mùa đông tốt lành.   Nhưng với Tiêu Sơn mà nói, trận tuyết này không khác gì họa tới liên tiếp.   Ra khỏi thành, khắp nơi đều vắng vẻ, trắng xoá một vùng.   Tiêu Sơn cố gắng nhớ lại hướng đến chùa Bàn Nhược, sau đó mới chở Tiêu Hồng Dữ phóng như bay về hướng Tây Bắc.   Phía sau không xuất hiện bất cứ tiếng động nào, trái tim của Tiêu Sơn cũng không khỏi nặng nề.   “Vương gia, Vương gia!”   Tiêu Sơn vừa thúc dây cương, vừa không ngừng gọi Tiêu Hồng Dữ, rất sợ hắn ngủ thiếp đi.    Một lát sau, cuối cùng ở sau cũng truyền đến một tiếng nói mớ thều thào: “Vi Nhi……”