Vương Bài
Chương 139 : Phi Miêu hậu cần
Long Tâm nghển cổ lên nghe, lại không nghe được bọn họ nói gì. Nhìn màn hình đa chức năng kia, Long Tâm đột nhiên thấy ngực nặng như bị đá đè, không thể nào thở nổi. Gã giơ tay với với lấy y tá, nhưng toàn thân dường như không còn chút sức nào. Y tá hỏi bệnh nhân khác vài câu, quay lại nhìn thì hoảng hốt gọi:
- Bác sĩ, bác sĩ.
Đoạn vội vàng ấn chuông.
Bác sĩ chạy tới, Long Tâm thấy tầm mắt tối sầm lại, rồi ngất đi. Lúc tỉnh lại, gã nghe thấy bác sĩ và cảnh sát đối thoại với nhau:
- Thất vất vả mới cứu lại được.
- Bác sĩ Vương, bác sĩ cũng nói anh ta không còn mấy ngày, đây là vụ án cướp của giết người, lời khai của người bị hại là rất quan trọng, xin nhờ bác sĩ đấy.
- Không được.
Bác sĩ quả quyết:
- Anh ta giờ nói chuyện rất khó, mà đầu lại bị thương nặng, tôi nghi ngờ anh ta khó có thể cung cấp manh mối đáng tin cậy nào được.
Long Tâm kinh hãi, bọn họ nói thế là sao?
Đột nhiên bệnh nhân ở giường bên bắt đầu co giật, y tá kêu lên. Bác sĩ và một trợ lý y tá chạy vào, nói:
- Đè xuống.
Y tá nói:
- Tim đập quá nhanh.
Bệnh nhân kia co giật vài cái rồi sau đó không động đậy gì nữa. Bác sĩ thấy nhịp tim là 0, lập tức dùng sốc điện cấp cứu. Chừng ba phút sau, không thấy chuyển biến tốt gì, bác sĩ thở dài đi ra, y tá trưởng thì đắp chăn lại cho bệnh nhân. Rồi bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng khóc, là tiếng gào khóc của một tên con trai. Bác sĩ giải thích với cậu ta rằng không thể tiến vào phòng theo dõi được. Sau đó hình như bác sĩ bị đánh, rồi là những tiếng hỗn loạn. Năm phút sau, có người đẩy thi thể đi.
Long Tâm phát hiện quần áo mình ướt đẫm mồ hôi, ngay vừa rồi gã đã chứng kiến cảnh một kẻ chết đi. Gã nhìn màn hình theo dõi đa chức năng mà lượng huyết áp vô cùng thấp kia, đầu óc nặng nề, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
- Y tá.
Long Tâm khẽ gọi.
- Anh tỉnh rồi à?
Y tá bước tới.
- Ừm, có thể đổi cho tôi một cái máy theo dõi khác không?
- Chuyện này…
Ý tá tưởng là mình nghe nhầm.
- Đổi máy khác đi, cảm ơn cô.
- Vâng!
Y ta gọi người tới giúp, đẩy thiết bị theo dõi ở giường bệnh khác sang. Kết quả khiến Long Tâm tan nát cõi lòng, huyết áp cao nhất của gã chỉ ở tầm 45.
Y tá không hề cảm thấy không vui vì cái chết của người bệnh ban nãy, cô ta cầm một tờ tạp chí ngồi ở một bên, thi thoảng lại ngước lên nhìn bịch nước biển, sau đó đổi bịch khác.
Long Tâm nghĩ tới rất nhiều điều, gã cố gắng nghĩ tới tất cả những gì mà gã có thể nghĩ tới trong cả cuộc đời mình. Đột nhiên gã hô to:
- Y tá, y tá.
- Tới đây.
Y tá bước lại gần.
- Tôi muốn gặp luật sư.
- Chúng tôi đã liên lạc với văn phòng luật sư Iverson, bản thân Iverson sẽ mau chóng tới đây tìm anh.
- Gọi bất… bất cứ luật sư nào cũng được.
Long Tâm nói:
- Tôi muốn lập di chúc.
Y tá đi ra ngoài dường như là để trao đổi một lúc rồi mới trở về đáp:
- Vâng, chúng tôi đã mời luật sư ở thành phố A này.
…
Vị luật sư hơn bốn mươi tuổi ghi chép xong, hỏi Long Tâm:
- Ý của anh là phải tiến hành xét nghiệm con ruột trước. Nếu là phải thì sẽ để lại tài sản cho cậu bé và mẹ của cậu ta?
- Đúng vậy.
Long Tâm trả lời, thở thật khó, gã cảm thấy mình có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào.
Luật sư nói:
- Xin chờ một chút, tôi đóng dấu văn bản.
- Mau lên.
Long Tâm nói.
Long Tâm cảm thấy mí mắt trĩu nặng, cắn răng kiên trì. Mười phút sau, luật sư cầm hai trang giấy trở về. Long Tâm giãy dụa ngồi lên xem di chúc, trên đó có viết hai chữ di chúc to đùng, đọc qua thì thấy không sai biệt gì lắm với yêu cầu của mình. Tầm mắt càng lúc càng nhòa đi, Long Tâm vội hô:
- Bút, bút!
Luật sư đưa bút cho Long Tâm, gã dùng chút sức lực cuối cùng ký tên lên hai trang giấy, sau đó ấn ngón tay. Xong tất cả, gã mới thấy nhẹ nhõm, rồi dần dần thiếp đi.
Vu Minh nhận lấy tờ di chúc, xe đi hai chữ di chúc, trên đó không ngờ lại viết là thỏa thuận tặng tài sản. Điều khoản cũng bị xé ra, lộ ra điều khoản thật sự.
Y tá: Nhiếp Nguyên Tử, tiền lên sàn diễn mười nghìn Nhân dân tệ.
Bệnh nhân: Trần Bằng Xương, mười nghìn Nhân dân tệ.
Bác sĩ: Vu Minh.
Trợ lý y tá: Diệp Chiến.
Y tá đeo khẩu trang: Anh Đào.
Cảnh sát, con trai bệnh nhân: Diệp Chiến, Vu Minh.
Luật sư: Anh họ của cố chủ, luật sư chính quy.
Luật sư bắt tay với Vu Minh và Diệp Chiến, hơi tiếc nuối nói:
- Tuy không thể tống hắn vào tù, nhưng đây cũng coi như là trừng phạt hắn rồi. Em họ tôi sẽ chia những đồng tiền này cho người bị hại. Tuy nhiên còn cần ít nhất là hai ngày, mong các bạn có thể tranh thủ giùm tôi.
- Chuyện này rất đơn giản.
Vu Minh gật đầu.
- Tôi đang rất vội, đi trước.
Hai ngày sau, Long Tâm tỉnh lại, phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường bệnh, nhưng không thấy y tá, không truyền dịch, cũng không có máy móc theo dõi gì. Gã nằm trên mặt đất, chỉ được đắp cho một cái chăn lông và một cái chăn khác làm giường. Long Tâm giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài cửa. Sau đó sợ tới ngây người, đây đâu phải bệnh viện? Đây… là nơi nào?
Xunh quanh là non xanh nước biếc, mà gã đang ở trong một căn nhà nho nhỏ, trước mặt là ruộng nước, đằng xa có thể thấy mang máng có quốc lộ bên cạnh ruộng. Long Tâm lảo đảo đi được một bước lại ngã một cái tới quốc lộ.
Một giờ sau, nghe được lái xe đi ngang qua báo, cảnh sát tới. Nghe cảnh sát hỏi, Long Tâm chỉ có một yêu cầu:
- Tôi muốn gọi điện thoại.
Luật sư đại diện Iverson của gã đã dùng lời nói chứng minh suy đoán rằng mọi thứ đều hỏng bét, tất cả tài sản mà gã ghi vào di chúc đã bị người ta lấy đi. Iverson hỏi:
- Thưa ngài, chẳng lẽ đây là bị ép viết ra hay sao? Có cần báo cảnh sát không?
- Không… không cần.
Long Tâm quay đầu lại nhìn, gã biết rõ quy tắc trò chơi. Đám người này vô cùng chuyên nghiệp, chắc chắn đã xóa hết tất cả dấu vết rồi. Gã không thể cung cấp chứng cứ rằng gã bị lừa, nên thỏa thuận tặng tài sản kia vẫn có hiệu lực. Nếu đối phương không làm trái với thỏa thuận ấy, gã chẳng thể nào lấy lại được những đồng tiền mồ hôi xương máu của mười mấy năm qua. Một giọt tinh, mười giọt máu…
Long Tâm quỳ xuống đất khóc, trắng tay rồi, mình trắng tay rồi, thậm chí ngay cả cái quần lót cũng không còn.
Cảnh sát hỏi:
- Này anh?
Long Tâm ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát:
- Anh có tin nhân quả báo ứng không? Phải tin, thực sự có nhân quả báo ứng đấy.
Cảnh sát ra hiệu cho đồng nghiệp, đồng nghiệp lấy bộ đàm ra nói nhỏ:
- Trung tâm chỉ huy, hãy kiểm tra xem có bệnh nhân nào chạy khỏi bệnh viện tâm thần không? Lại mời một chuyên gia đánh giá tinh thần tới đồn công an Long Sơn.
…
Vu Minh cuối cùng cũng có quỹ tổ chức đầu tiên của mình, tổng số là sáu mươi nghìn đô la Mỹ. Vu Minh dùng thù lao mà Đỗ tiên sinh trả để mua phần của Diệp Chiến. Nhắc tới thì chuyện này cũng có ảnh hưởng khá lớn tới sự trưởng thành của Vu Minh. Những mánh khóe lừa bịp mà Vu Minh chỉ là một loại thủ đoạn, về bản chất không phân biệt tốt xấu, tốt hay xấu còn tùy xem bạn sử dụng với đối tượng nào, và kết quả ra làm sao. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu. Vu Minh dường như đã hiểu ra nhân quả mà chú từng nói.
Theo góc độ huyền học thì Vu Minh không tin nhân quả báo ứng, nhưng từ góc độ chuyên nghiệp, Vu Minh cho rằng rất khả năng là có. Điều này cũng chính là kẻ giỏi lặn lại chết chìm trong nước. Gã đã lừa gạt rất nhiều người phụ nữ, nhưng một người phản kháng, gã liền trở thành mục tiêu. Giống như tên trộm, không ăn trộm thì sẽ không bị bắt, trộm càng nhiều thì tỷ lệ bị bắt lại càng lớn.
Chuyện này khiến Vu Minh mỗi khi làm chuyện phi pháp trong tương lai đều càng thêm cẩn thận và chú ý. Thường đi trên bờ sông, sao có thể không bị ướt giày? Cẩn thận chú ý nước sông, chú ý mỗi mảnh đất mà bạn bước lên, giẩm tỉ lệ giày bị ẩm xuống mức thấp nhất. Đương nhiên, trừ phi là bạn không đi trên bờ sông nữa, không thì dù có cẩn thận đến mấy thì cũng sẽ có lúc bị ướt giày.
Đây là kinh nghiệm quý báu mà Vu Minh rút ra được từ trong một bài học.
Thứ Bảy, Lý Phục chăm chú xem video của các kỳ trước của chương trình Thám tử thần sầu, Đỗ Thanh Thanh và Hải Na thì đi shopping, mà Nghê Thu thì lên mạng đánh bài. Vu Minh tất nhiên không là ngoại lệ, bắt đầu đi xem trang bị.
Trong trang web mua sắm của hiệp hội thám tử, có rất nhiều loại sản phẩm mà bạn cần. Click vào Phi Miêu hậu cần, chọn mục Súng bắn điện, thứ này có chia làm ba bảy loại, loại rác rưởi nhất cũng có giá bốn mươi đô la. Xem lượng tiêu thụ tháng này, rồi trả hàng, rồi tới bình luận. Vu Minh xem Phi Miêu giới thiệu, năm nghìn đô la bao gồm phí vận chuyển ở châu Âu, mà Trung Quốc thì phải tám nghìn đô la kèm phí vận chuyển.
Súng trường AK 250 đô la, mua hai mươi thanh tặng tám nghìn viên đạn. M4, 890 đô la, tặng bộ đeo lưu đạn, lại chi thêm hai trăm đô la nữa là có thể có thêm ống ngắm hồng ngoại. Súng ngắn AWP, 4300 đô la, tặng mười viên đạn chuyên dụng. Tên lửa khiêng vai….
Vu Minh lau mồ hôi lạnh, click vào sản phẩm dân dụng.
Thuốc nổ C4 được coi là dân dụng hay thương dụng? Thủy lôi định hướng, lực sát thương ba mươi mét. Đại ca, phân loại nhầm rồi, chẳng lẽ dân dụng có nghĩa là dân quân?
Không quyết định mua được thì hỏi Diệp Chiến, Vu Minh gọi cho Diệp Chiến, Diệp Chiến trả lời ngắn gọn mà rõ ràng:
- Chọn xuống cuối cùng đấy, sản phẩm dân cư.
Thế này mới bình thường, có máy nghe trộm, camera hồng ngoại, máy quẹt thẻ, thiết bị định vị truy tìm, lựu đạn hơi cay, đạn khói không có lực sát thương, thiết bị cầm tay phân biệt khuôn mặt, ống dòm độ chính xác cao…
Vu Minh xem một lúc lâu, cuối cùng mua súng bắn điện, đạn khói, thiết bị nhìn đêm, giày tác chiến của hải cẩu Mỹ, ống dòm quân dụng, camera SLR hồng ngoại, tổng lại là hơn bảy nghìn đô la. Lại nhìn xem, hắn mua thêm bình dưỡng khí mini, camera pinhole, bao tay điện giật, tổng lại là tám nghìn đô la Mỹ. Vu Minh đặt hàng, ngay tức khắc Phi Miêu 007 gửi tin hỏi:
- Dear, lần đầu tới? Tôi có thể giảm giá 80% cho bạn.
- Khỏi cần giảm giá, giảm giá thì các người sẽ không giao hàng miễn phí.
Tưởng tôi không biết chắc? Làm như tôi không biết chắc?
007 đẩy mạnh tiêu thụ:
- Dear, không mua khẩu súng phòng thân sao? Hiện giờ M9 đang hạ giá, mua hai tặng một tặng thêm chín mươi viên đạn.
Vu Minh đổ mồ hôi:
- Không cần.
- Súng lục xung phong chiến thuật Steel, kết cấu đơn giản, thao tác cũng đơn giản, toàn bộ súng chỉ có bốn mươi một linh kiện. Hạ giá tặng chín mươi viên đạn 9 millimet. Tạp âm nhỏ, là vũ khí mà người ở thành thị cần có.
- Thật sự không cần.
Phi Miêu 007:
- Dear, cần giao hàng tận nhà không?
Vu Minh trả lời:
- Cần!
Phi Miêu hồi đáp một cái mặt Ok.
Vu Minh nạp thêm một nghìn đô la Mỹ cho điện thoại vệ tinh, sau đó phí dụng visa đi các quốc gia khác, đi châu Âu là từ một trăm đô la tới năm trăm đô la. Bên dưới còn gợi ý làm thẻ xanh của nước này, miễn đăng ký của nước kia. Còn thuê luật sư quốc tế, thuê hàng năm, mỗi năm là mười tám nghìn đô la. Thuê tạm thời thì căn cứ theo tình hình, từ một nghìn đô la cho tới năm nghìn đô la.
Ngoại trừ thị trường chính quy, còn có chợ bán hàng cũ. Chợ bán đồ cũ là nơi để điều tra viên thanh lý hàng cũ, nơi này thì có đủ loại, nhỏ thì có du thuyền cũ, lớn thì cả tàu ngầm tư nhân cũ cũng bán. Vu Minh vừa ý một chiếc Bentley cũ có gai hai trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ, tiếc là túi rỗng nên không dám đặt. Vu Minh mua thiết bị định vị, giá hai mươi đô la. Đối phương nói rằng phải thêm hai trăm đô la phí vận chuyển, Vu Minh lập tức bỏ của chạy lấy người.
Dù lượn, linh kiện ô tô, máy tính… có những cái đã treo ba năm rồi nhưng chưa bán được, dù sao cũng chỉ có ba mươi mấy người mua, nên sức mua cũng có hạn.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
129 chương
83 chương
30 chương
87 chương