Vương Bài

Chương 138 : Tình thân

Xin lỗi. Một người đàn ông tuổi chừng ba mươi vào cửa xong còn lễ phép gõ cửa. - Xin lỗi. Trương Diêu lập tức chạy tới nghênh đón, sau đó sửng sốt: - Là anh? Người tới là Từ Vân Giai, phụ tá của Lâm Hà Y, đám người Vu Minh từng gặp qua rồi. Mà nhân viên văn phòng Trương Diêu lúc trước vốn là thư ký của Lâm Hà Y, hai người tất nhiên là quen biết nhau: - Tôi đã nói hai chúng ta là không thể. Anh đừng đến chỗ tôi làm việc mà làm phiền nữa. Từ Vân Giai lau mồ hôi: - Anh tới tìm Đỗ tiểu thư, cũng tìm em nữa. Từ câu sau có thể thấy được Từ Vân Giai biết lễ như nào. Trương Diêu xấu hổ, vội quay đầu nói: - Đỗ tiểu thư, có người tìm cô. Sau đó vội đi rót nước, lúc vội vã đã đụng bả vai vào cửa, đau điếng người. - Chào mọi người. Từ Vân Giai bắt tay Đỗ Thanh Thanh, nói: - Lần này tôi tới là mời công ty Tinh Tinh điều tra vấn đề nội bộ của công ty chúng tôi. Cuối tuần trước, Lâm Hà Y mở hội nghị cao tầng, nội dung là thảo luận giá cuối cùng của tập đoàn Lâm Hải với tập đoàn Vale. Sáng thứ Hai, thư ký ghi chép biên bản hội nghị của Lâm Hà Y vô ý phát hiện chiếc bút máy mà mình luôn mang theo bên người có gắn máy nghe trộm Micro flash memory. Vì thế tìm cao thủ chuyên nghiệp kiểm tra rồi mới biết, chiều thứ Bảy đã có người download đi toàn bộ nội dung trong máy nghe trộm. Đây phải nói là cú đánh trí mệnh cho tập đoàn Lâm Hải, bởi kẻ chuyên nghiệp có thể thông qua biên bản hội nghị mà suy đoán ra cái giá đại khái của tập đoàn Lâm Hải. Lâm Hà Y vô cùng phẫn nộ, nhưng điều khiến cô ta lo lắng hơn là sắp tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị cuối cùng của tập đoàn Lâm Hải. Cho nên Lâm Hà Y quyết định mời công ty thám tử Tinh Tinh tới đảm bảo an toàn cho cuộc họp này. Công ty thám tử Tinh Tinh chưa từng nhận làm nghiệp vụ như này bao giờ, nhưng Đỗ Thanh Thanh là ai? Cô nàng từng nhận ủy thác của Thái Tử, từng nhận ủy thác của thi thể, chỉ cần ra cái giá thích hợp là sẽ nhận hết. Thiết bị kiểm tra máy nghe trộm, công ty luôn có, là một thiết bị vô cùng đơn giản. Chỉ cần máy nghe trộm làm việc, thiết bị này sẽ phát ra tín hiệu ở các tần suất để cảm ứng nguồn nhận. Nắm giữ súng là phi pháp, nhưng có áo chống đạn lại không phải là chuyện trái pháp luật. Thiết bị này được mua trên mạng, Lý Phục thí nghiệm với một vài máy nghe trộm, lại nghiên cứu nguyên lý làm việc, cảm thấy vẫn khá tin cậy. Cứ như vậy, công ty Tinh Tinh nhận ủy thác này, do Lý Phục phụ trách. Vu Minh muốn định tham gia cho vui, nhưng lại nhận được một đơn hàng, có một bà mẹ chồng nhà giàu vẫn luôn khó chịu với cô con dâu của mình. Đương nhiên, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu là mâu thuẫn mà Trung Quốc, mà thậm chí là cả thế giới đều phải công nhận là loại mâu thuẫn khó hòa giải nhất. Bức tường Berlin bị đánh sập, nhưng mâu thuẫn vẫn còn đó. Bà mẹ chồng này cảm thấy con dâu mình có bồ bịch bên ngoài, tuy Vu Minh đọc tài liệu thì không cho là vậy, nhưng mà người ta đưa cho không ít tiền, mình cần gì phải đi nói lý với người ta. Vu Minh xách một chiếc máy quay rồi lái xe đi. Hắn dừng xe ở gần salon thẩm mỹ của mục tiêu, sau đó quay chụp mục tiêu đi ra salon, lại theo mục tiêu tới một nhà hàng Tây ăn cơm, rồi theo mục tiêu trở lại salon. Vu Minh là người có tinh thần chuyên nghiệp, nếu đã nhận tiền của nười ra, cho dù cô con dâu không ngoại tình thì cũng phải giải quyết như là đã ngoại tình. Vu Minh mua Hamburger và một lon Coca ngồi chờ trong xe. Cách hắn một trăm mét có một chiếc xe, Ngô Du Du và Chuối đang ngồi trên xe đó. Ngô Du Du lấy ống dòm ra nhìn Vu Minh, Chuối thì gọi cho Vu Minh. Vu Minh nghe: - Alo! - Tôi muốn thỏa thuận một vụ làm ăn với anh. Chuối nói. - Gọi nhầm số rồi. Vu Minh chuẩn bị cúp điện thoại. - Không nhầm. Chuối nói: - Anh tên là Vu Minh, năm nay hai mươi ba tuổi, điều tra viên của công ty Tinh Tinh. Vu Minh cảnh giác: - Vụ làm ăn gì? Chuối nói: - Tôi cần anh tặng một món quà cho bạn của anh. Xong việc, anh có thể nhận thù lao một trăm nghìn Nhân dân tệ. Vu Minh hỏi: - Đưa cái gì? Cho người bạn nào? Chuối nói: - Điều này tôi không thể nói cho anh, trừ phi anh đồng ý. - Tôi từ chối, chào. - Ba trăm nghìn… Năm trăm nghìn? Chuối tăng giá. Vu Minh nói: - Tôi sẽ không vì tiền mà hại bạn, không bàn nữa. Vu Minh cúp máy. Chuối nhíu mày: - Làm sao bây giờ. - Tên nhóc lừa đảo này cũng biết thủ chi hữu đạo*. Ngô Du Du nghĩ rồi nói: - Hiện tại Trương Dạ Nam là người duy nhất có thể tiếp xúc với đại diện của Vale mà chúng ta biết, lại rất được đại diện của Vale tin tưởng. Đã tra ra được kẻ trộm đồ của chúng ta chưa? (*): Nguyên văn: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo” - quân tử [tuy] chuộng của cải, nhưng lấy [của cải phải] đúng với đạo nghĩa. Ngô Du Du cứ nhớ tới là lại tức, nếu có thiết bị kia, cô nàng có thể nghe trộm an toàn từ xa, sao tới mức phải thuê Vu Minh tặng quà cho Trương Dạ Nam làm gì. Chuối nói: - Này Cam, liệu có nên cân nhắc đề nghị của Dưa Hấu không? Ngô Du Du nói: - Lý Phục kẻ này cứng đầu cứng cổ, một khi đã nhận thức cái gì là làm cho tới cùng. Mà tình hình kinh tế của hắn cũng không tệ, rất khó. Hiện tại Lý Phục còn chưa biết người phụ trách đánh giá các doanh nghiệp trong các đại diện của Vale là bạn học có mối quan hệ vô cùng tốt với mình. Liên minh Hoa Quả biết, nhưng căn bản không có tác dụng gì. Chuối nhắc nhở: - Đề nghị của Dưa Hấu có suy xét tới tính cách của Lý Phục, chứ không phải hối lộ để Lý Phục giúp, mà là dùng chút thủ đoạn. Trương Dạ Nam cũng không phải sự lựa chọn tốt nhất, bởi dù sao cô ta cũng là cảnh sát Trung Quốc, mà chưa chắc đã có thể tiếp xúc được đám nòng cốt. - Thủ đoạn của Dưa Hấu cũng chỉ có bắt cóc, có cần phải thấp kém như vậy không? Ngô Du Du bất mãn: - Chẳng thà tôi bắt cóc luôn vợ con của đại diện đi cho nhanh. Chuối nghĩ một hồi, vừa gõ tay vừa nói: - Này Cam, dạo này ông chủ không hài lòng lắm đâu. Sầu riêng đã mất rồi, tuyển chọn phí bao nhiêu nhân lực và vật lực, cuối cùng lại chẳng ra sao. Khó khăn lắm mới lấy được máy nghe trộm lại bị trộm, mà đồ đạc trong nhà an toàn của chúng ta đều bị khoắng sạch. Cam, chuyện này mà không được nữa là… Chuối không nói tiếp, bởi gã tin Ngô Du Du hiểu. Chờ đợi một lúc mà không thấy Ngô Du Du nói gì, Chuối đành tiếp tục nói: - Hiện tại chỉ có hai điểm đột phá, Trương Dạ Nam và bạn học của Lý Phục. Hai người này đều phải dùng thủ đoạn mạnh mới có thể khiến bọn họ hợp tác. Nếu Đỗ Thanh Thanh rơi vào tay chúng ta, bọn họ sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời ngay. - Không thể được, Đỗ Thanh Thanh là bạn của tôi. Ngô Du Du kiên quyết nói: - Nếu tôi làm vậy với Đỗ Thanh Thanh, liệu Chuối có dám tin tôi nữa không? Hơn nữa chúng ta ép hai người đi hại bạn bè, tôi không cách nào chấp nhận được. Chuối thở dài: - Cam quyết định cái gì tôi đều ủng hộ Cam hết. Ngô Du Du nói có lý, nếu hôm nay Ngô Du Du dám bán đứng người bạn thứ nhất, thì ngày mai có thể sẽ bán người bạn thứ hai. … Vu Minh báo cáo với cố chủ: - Trải qua hai ngày điều tra, chưa phát hiện bất cứ khả năng nào chứng tỏ con dâu bà ngoại tình. Bà mẹ chồng khó chịu hỏi: - Có phải anh làm việc qua loa cho xong không đấy? Vu Minh chuyển máy tính sang: - Đây là ảnh chụp cứ mỗi năm phút một lần khi cô ta không đi làm. Tôi còn có phiếu mua sắm của cô ta, nhật ký điện thoại, điều tra bạn thân, bình luận của nhân viên cấp dưới… Từ tất cả những thứ này đều không phát hiện khả năng ngoại tình nào. Bà mẹ chồng nói không chút đạo lý: - Nếu đã không ngoại tình, vậy tôi không cần trả tiền? Vu Minh thản nhiên đáp: - Dĩ nhiên rồi, nếu bà có khó khăn về tài chính thì tôi sẽ gửi hóa đơn qua đường bưu điện cho con hoặc con dâu của bà. Bà ta càng thêm khó chịu vỗ một cái thẻ kim cương xuống mặt bàn: - Quét thẻ được chưa? - Được chứ. Vu Minh nói: - Trương Diêu, phiền cô giúp quý bà đây làm nốt thủ tục. Vu Minh trở lại phòng mình. Người như vậy rất ít, nhưng không phải là chưa gặp bao giờ. Bà mẹ chồng với cậu con trai khác nhau, nếu cậu con trai biết vợ mình không ngoại tình, có khi còn trả nhiều hơn. Bà mẹ chồng căn cứ tư tưởng đuổi cô con dâu đi, nên không thấy cô ta ngoại tình thế là khó chịu. Anh Đào gọi: - Xong, Lâm Hà Y và Long Tâm trở mặt, thu hồi hợp đồng rồi. Vu Minh rất là ngạc nhiên: - Cô làm thế nào hay vậy? - Thuê một cô nhóc sexy quyến rũ, ghi âm, thế là xong. Là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đấy. Lúc say rượu kẻ này nói hơi bị nhiều, còn nói chỉ số IQ của Lâm Hà Y cao thật, nhưng chỉ số cảm xúc EQ lại bằng không, là cô ả ngu ngốc ngực phẳng. Vu Minh cười: - Đơn giản thế thôi ư? Anh Đào nghĩ lại rồi trả lời: - Là hắn không cẩn thận uống phải chút thứ khiến cho nói hết không giữ gì. Vu Minh thầm mắng một tiếng mợ trong lòng, hỏi: - Thuốc nói thật? Anh Đào không phủ nhận: - Chỉ là dược phẩm chứ không phải phép thuật. Hắn vốn không nhớ rõ cô ả ở Canada, hơn nữa lời khai ở trạng thái này cũng không thể trở thành chứng cứ chính xác được. Nhưng lại có tác dụng với Lâm Hà Y. Cô ta cho tôi một tấm chi phiếu nữa, phải cảm ơn các anh rồi. Về sau có vụ nào như này thì nhớ gọi nhá. - Ok. Vu Minh cúp máy, rồi lại gọi cho Diệp Chiến: - Diệp Chiến, Anh Đào đắc thủ rồi, đến lượt chúng ta. … Bước đầu tiên là khiến Long Tâm tưởng rằng cô gái ở Canada, tức là cố chủ của Diệp Chiến thật sự mang thai con của hắn. Vấn đề này không lớn, Long Tâm có một hòn đá thử vàng. Cô gái Canada cầm giấy mang thai ngụy tạo tới tìm đá thử vàng, đá thử vàng lập tức liên hệ Long Tâm. Long Tâm có phần bực mình, cúp máy luôn. Bước thứ hai, cướp giật, tai nạn xe cộ, cái gì cũng được, miễn là đánh ngất Long Tâm. Long Tâm tỉnh lại, khi mở mắt ra thì nhìn thấy đèn giải phẫu, còn có một bác sĩ. Bác sĩ nói: - Anh ta tỉnh rồi. Long Tâm không còn hơi sức để nói, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra mình bị đánh lúc đang đi vệ sinh ở wc trong công viên, sau đó mê man rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong một phòng bệnh. Một y tá xinh đẹp đang truyền dịch cho mình, mà ở giường bệnh bên cạnh có một người đàn ông Trung Quốc tuổi chừng bốn mươi. - Tôi đang ở đâu? Long Tâm hỏi. - Bệnh viện. Y tá ấn chuông. Ngay lập tức một bác sĩ đeo khẩu trang đi tới, lấy đèn pin soi đồng tử, lại nhìn dụng cụ đo huyết áp. Long Tâm nhìn máy theo dõi đa chức năng, huyết áp cao nhất chỉ có năm mươi, thế này… Một y tá bước vào, lấy tới một túi giấy. Bác sĩ rút phim chụp x-quang trong túi đó xem một lúc lâu, rồi sờ nhẹ đầu Long Tâm: - Đau không? - Không đau. Long Tâm trả lời xong, bác sĩ lại ấn mấy chỗ khác, cũng được đáp án như vậy, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Bác sĩ nói: - Nếu đau thì ấn chuông, chúng tôi sẽ tăng thêm lượng morphine cho anh. Ngoài ra phương thức liên lạc của người thân của anh là gì? - Tôi là cô nhi. Long Tâm nghĩ rồi hỏi: - Vì sao huyết áp của tôi thấp như vậy, có phải thiết bị này hỏng rồi không? - Đúng vậy, là máy móc bị hỏng. Bác sĩ gật đầu: - Vậy có người nào để liên lạc lúc khẩn cấp không? - … Long Tâm im lặng một hồi rồi đáp: - Tôi có một luật sư ở Canada. - Liên hệ luật sự đó như nào? - Điện thoại của tôi đâu? Long Tâm nhìn xung quanh. Bác sĩ nói: - Không có điện thoại, ví tiền, không có gì cả. - Văn phòng luật sư Iverson ở Toronto. - Ok. Bác sĩ gật đầu, đẩy cửa phòng theo dõi đi ra. Ngoài cửa, có một người hỏi: - Bác sĩ, có thể ghi chép không? Cảnh sát chăng? Bác sĩ trả lời: - Chưa được, anh ta còn… Chúng ta sang một bên nói.