Vương bài pháp thần
Chương 99 : Thuật đọc tâm
Phỉ Lợi Khắc Tư phủ phục trên mặt đất, nửa điểm không dám nhúc nhích.
Bất Tử chiến sĩ đang công kích Khố Tháp cảm giác được uy hiếp từ mỹ nữ mới xuất hiện, đột nhiên xoay người rít gào nhằm phía nữ nhân phi tới.
Mỹ nữ khóe mắt nhìn lướt qua bất tử chiến sĩ, cười khinh miệt, nói:" Một đám quái vật chết không xong."
Mỹ nữ vừa cười ,trông rất động nhân, ngón trỏ khẽ cong sau đó búng ra, không gian như bị cắt thành mảnh nhỏ, cuồng phong cường đại mang theo hắc sắc phong nhận đem đám bất tử chiến sĩ toàn bộ biến thành đống thịt nát.
Trong nháy mắt đã thấy được thực lực chênh lệch mạnh yếu.
Bổn Sâm và Bảo Bá hai chân không làm chủ được run rẩy, sau đó quỳ trên mặt đất, khí thế cường đại áp bức hai người cúi đầu thở không ra hơi.
Lệ Bối Tạp nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm lấy góc áo Lai Ân, trốn ở phía sau trông tốt hơn một chút không có xụi lơ trên mặt đất.
Lai Ân cũng cảm thấy áp lực, áp lực cường đại khiến bất luận cường giả nào cũng phải cúi đầu, so sánh với quái vật ở Hỏa Diễm hải còn muốn kinh khủng hơn, nhưng trong cơ thể Lai Ân tự nhiên sản sinh sức phản kháng, trung hoà bớt khí tức kinh khủng của mỹ nữ truyền đến.
Lai Ân nhìn mỹ nữ, sau đó quan sát tình huống xung quanh, đại khái đoán được mỹ nữ này là ai, dò xét hỏi:" Minh thần Cáp Địch Tư?"
" Đoán đúng rồi đó, Lai Ân tiên sinh." Mỹ nữ cười cười.
" Ta ngất, tưởng một kẻ cơ bắp, hóa ra là nữ nhân." Lai Ân phun ra một câu , khiến Khố Tháp mấy người thiếu chút nữa ngã ngửa, người này cư nhiên dám trêu chọc Minh thần, quả thực không muốn sống.
"Nữ nhân không được sao?" Cáp Địch Tư nhìn Lai Ân, nói:" Uống Vĩnh Hằng chi huyết cảm giác ra sao?"
" Chỉ là loại quá hạn sử dụng thôi."
"Ha ha, Lai Ân tiên sinh thật hài hước." Cáp Địch Tư cười.
Bất tử chiến sĩ sau khi khôi phục cũng không giám tiến công, xếp thành hàng trước cửa thông đạo.
"Cát Nhĩ Lợi ra đi." Cáp Địch Tư nhìn Bất Tử chiến sĩ, khóe miệng vĩnh viễn bảo nụ cười.
Bên trong Minh giới đại môn lộ ra một cái đầu sói thật lớn, một cái móng vuốt bám trên cánh cửa, sau đó cả đầu lẫn móng vuốt xuất hiện sau đại môn.
Đầu sói ngoai ngoái đầu trở lại, xấu hổ cười nói:" Minh thần đại nhân, sao phải vội vàng, ta đang định quay lại, người sao lại lôi ta ra , như vậy làm ta thở không ra hơi a."
Phỉ Lợi Khắc Tư đi tới trước mặt đầu sói giơ bàn chân to , một cước đạp xuống .
Đầu sói miệng kêu thảm, nói:" Phỉ Lợi Khắc Tư, ngươi tên Vương bát đản, ngươi định mưu sát a... A.."
Đầu sói hét thảm một tiếng bị Phỉ Lợi Khắc Tư đá vào phân nửa đại môn, sau đó lại lò dò đi ra.
Phỉ Lợi Khắc Tư hé miệng còn muốn đá thêm.
Đầu sói kêu to, nói:" Đừng đá, đừng đá, mẹ nó, đừng đá phía sau, ngươi tìm không được chỗ tiêu tiền, nên chuyển đối tượng ngược đãi ta a."
Phù phù. . .
Đầu sói vừa mới dứt lời, toàn bộ thân thể như quả bóng cao su bị đá bay đi, lăn trên mặt đất hơn - ba mươi thước, nằm bò trên mặt băng mới ngừng lại.
Hắc sắc cự lang cao mười thước, lợi trảo như một thanh chủy thủ lớn cào trên mặt băng.
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, thân thể cao mười thước như thế nào từ trong cái động bé tý kia đi ra, thật quỷ dị.
Cự lang vừa ra, lại định bỏ chạy trở lại Minh giới đại môn, dương nanh múa vuốt, nói:" Con rồng chết kia, ngươi chờ đấy, chờ ta trở lại, không thu thập ngươi mới là lạ."
Bên trong cánh cửa minh giới đại môn xuất hiện một đôi mắt to cỡ nắm tay trẻ con, chớp chớp hai cái, nói:" Là ngươi muốn quay lại, ta chỉ giúp ngươi thôi a."
"Ngươi và Phỉ Lợi Khắc Tư chính là định mưu sát ta, hắn hướng bên trong đá, ngươi hướng bên ngoài đá, các ngươi hai người định giày vò ta đến chết, có đúng hay không."
Mắt to khép hờ, bộ dáng cười mà như không .
Cáp Địch Tư ánh mắt đùa giỡn liếc cự lang, lại nhìn về phía Lai Ân, nói:" Lai Ân tiên sinh, Bất Tử quân đoàn sống lại nghe nói là nhân loại làm?"
Lai Ân chỉ chỉ Bổn Sâm và Bảo Bá, nói:" Hai tên này không có việc gì, nhất định muốn làm anh hùng Đồ Long, vì vậy đem trận nhãn làm thịt."
Bảo Bá mồ hôi xuất ra như mưa, phủ phục trên mặt đất, run giọng nói:" Minh thần, ngài, ngài, ta, người hầu tối hèn mọn hướng ngài vấn an, tóm lại, về chuyện Băng long, ta, chúng ta không biết."
" Hừ, tưởng lấy được Vĩnh Hằng chi huyết là nhận được thần ma lực a, lòng tham của nhân loại vĩnh viễn không đủ, làm ra đại họa rồi lại kiếm một cái lí do, ngươi không xứng trở thành người hầu của ta."
Cáp Địch Tư khoát tay.
Bảo Bá cảm giác lực lượng trên người từng chút một bị rút đi hóa thành một đoàn hắc vụ tuôn ra bên ngoài, vạn phần ủ rũ phủ phục trên mặt đất không dám lộn xộn.
Bổn Sâm cũng bị hù dọa không giám nhúc nhích, lực lượng vong linh pháp sư tựu không còn, đây là chênh lệch a, ngay sau đó hắn lo lắng bản thân có thể hay không được đãi ngộ giống như vậy.
Cáp Địch Tư ánh mắt hù dọa nhìn bộ dạnh run rẩy của Bổn Sâm, nói:" Thủ hạ của Quang Minh thần, ta cũng không quản được, Quang Minh thần tự nhiên sẽ tìm ngươi tính sổ."
Lai Ân bên cạnh nhìn rõ, không gian giới chỉ trong tay nắm thật chặt, thầm nghĩ: Nữ nhân này không muốn cướp cái gì đó của ta ba.
"Yên tâm đi, Lai Ân tiên sinh, ta đối với Vĩnh Hằng chi huyết trong giới chỉ của ngươi không có hứng thú."
Có thể đọc được suy nghĩ?
Lai Ân nghĩ như vậy.
"Ta chính là thần a."
Má ơi, ta có một ức linh ba kim tệ làm sao bây giờ, sẽ không cướp ba.
Lai Ân vì nghiệm chứng tiếp tục nghĩ.
"Ta đối với tiền không có hứng thú."
Lão đại, ngươi đừng đọc nữa, ta chịu không nổi.
"Được rồi, tạm thời ta phong ấn kỹ năng độc tâm ( đọc suy nghĩ ), ta cũng cảm thấy phiền, làm mất đi sự tôn kính trong lòng tên thạch đầu long kia a, ta bình thường dùng kỹ năng độc tâm để thu thập hắn."
Cáp Địch Tư cười.
Phỉ Lợi Khắc Tư đứng phía sau Lai Ân xấu hổ, quơ quơ móng vuốt.
Lai Ân lúc này mới yên lòng, sau đó để chứng thực Cáp Địch Tư còn dùng thuật đọc tâm hay không, thầm nghĩ:" Mỹ nữ, ngươi thật đẹp, nếu ngươi không phải là thần ta liền cưới ngươi làm lão bà nha.
"Lai Ân tiên sinh, thuật đọc tâm của ta còn chưa có phong ấn đâu."
Lai Ân cúi đầu, vẻ mặt cầu xin, thầm nghĩ: Nguy to.
"Được rồi, lúc này tạm thời phong ấn."
Bên trong thông đạo, một người khoác áo choàng, có lẽ cái áo bị Lai Ân lấy mất, nên tìm tạm một cái , trông như là trang phục của tên khất cái, bị Lai Ân đoạt quyền trượng, người nọ từ vòng vây một đống Bất Tử chiến sĩ đi ra, thấy một đám sinh vật cổ quái, lại nhìn Cáp Địch Tư ngây ngẩn cả người.
Cáp Địch Tư hướng về phía người nọ phất tay, nói:" Cát Nhĩ Lợi, đã lâu không gặp."
Cát Nhĩ Lợi biểu tình cổ quái, bước nhanh tới trước mặt Lai Ân cùng một đám người nọ, chỉ vào Lai Ân, nói:" Nhân loại Ngu xuẩn, lén trộm của ta cái gì thì trả lại mau."
Lai Ân nhún vai, mặt dày cười, nói:" Ngài không phải loài người?"
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương