Vương bài pháp thần

Chương 178 : Ma linh và chiến hồn.

Đám dong binh tìm được một địa phương để thẩm vấn vô cùng tốt- đại lao trong doanh binh. Tên quan quân bị áp giải đến đương nhiên vô cùng quen thuộc với nơi này, vừa được khênh vào đã lập tức sợ hãi ngất xỉu. Gã trung niên nhân lực lượng bị áp chế, lúc này mắng chửi ầm ĩ, nhưng cũng không thoát ra được. Lai Ân thanh âm nghiêm nghị, nói “ Khải Lỵ, ta hiện tại dạy cho ngươi cách thẩm vấn phạm nhân, thẩm vấn phân ra hai loại, một là tra tấn…” Khải Lỵ đang nghe vội vàng nói tiếp “ Cái này ta biết, chính là khi bắt được một người nào đó, trực tiếp bắt người đó mở miệng, điều này ta nghe được người khác nói qua.” Lai Ân nghiêm mặt nói “ Đó chỉ là phương pháp thẩm vấn ngu ngốc, đương nhiên cũng không phải không dùng được, điều quan trọng là thường thì đối phương sẽ bất hợp tác với chúng ta, tỷ như vị trước mặt này, nếu ta hỏi tên tuổi của hắn, hắn nhất định sẽ không nói.” Mễ Lệ Toa đột nhiên nhớ đến Lạc Lan Đặc đáng thương. Khải Lỵ lắc đầu, đối với lời nói của Lai Ân nàng không hiểu lắm. Lai Ân đi đến trước mặt trung niên nhân, nói “ Tên ngươi là gì.” “Dựa vào cái gì mà ta phải nói ngươi biết.” Trung niên nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Lai Ân chỉ vào trung niên nhân, quay đồi nói với Khải Lỵ “ Đã thấy chưa, đây chính là thái độ điển hình của sự không hợp tác,hỏi tên cũng không nói, với trường hợp này ngươi nên dùng một thủ đoạn nho nhỏ, tỷ như cầm roi đánh hắn vài cái là được,sẽ không ai chỉ vì một cái tên mà chịu ăn roi cả.” Khi Lai Ân nói chuyện, đám dong binh ở cạnh cũng không hề khách khí, cầm roi đi lên đánh hai cái lên người gã trung niên nhân, đám dong binh cấp bậc cũng không thấp, từ khi Thần Ma chuẩn bị đại chiến thực lực của bọn họ đều đã tăng mạnh, đã đến Á Thần hạ giai. Một gã cao thủ Á Thần thượng giai bị chế trụ bất quá cũng không khác gì một người bình thường. Dong binh lại là Á Thần hạ giai cao thủ, hai roi kia đánh xuống kình lực mạnh mẽ, tàn bạo đánh xuống khiến cho trên người gã trung niên nhân liền xuất hiện hai vết thương dài lộ cả xương. “Ta nói, ta nói, ta gọi là Mạch Ân Đạt.” Trung niên nhân bị ăn hai roi, đau đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất đi, vội vàng kêu lên. “ Xem đi, đây là kết quả, vốn ta còn chuẩn bị một vài phương pháp khác, nhưng không ngờ hắn lại yếu đến như vậy.” Lai Ân chỉ vào Mạch Ân Đạt cười nói. Mễ Lệ Toa lúc này cũng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, luận về thu thập người khác, không ai có thể là đối thủ của Lai Ân. Lai Ân vuốt cằm, nhìn Mạch Ân Đạt, nói “ Nói đi, để đỡ phải chịu nỗi khổ thân xác, mau nói rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu người, mục đích là gì?” “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao?” “Ta cũng biết là ngươi sẽ không nói, bất quá chỉ vì cần dùng ngươi để làm hình cụ dạy dỗ cho bằng hữu của ta biết thế nào là thẩm vấn, nên ngươi phải chịu khổ một chút a.” Lai Ân chỉ vào Mạch Ân Đạt, sau đó nói với đám dong binh “ Đánh đập, tra tấn thật tàn nhẫn cho ta, ta cam đoan hắn vẫn sẽ không nói.” Đám dong binh sững người, nghi hoặc nói “ Tiên sinh, biết rõ hắn sẽ không nói tại sao vẫn còn muốn đánh? Đây không phải là lãng phí thời gian sao?” Lai Ân chỉ vào Khải Lỵ nói “ Là ta muốn giảng giải cho nữ tử này một chút về thẩm vấn, đương nhiên là phải tìm hình minh họa, mà vị trung niên nhân này chính là tài liệu tham khảo tốt nhất.” Mạch Ân Đạt thiếu chút nữa thì tức đến phọt máu, mẹ nó mình hóa ra được đem ra để làm tài liệu tham khảo sao. Đám dong binh cũng không nói nhiều, nâng tay lên quất roi xuống, khiến cho Mạch Ân Đạt kêu lên thảm thiết. Một lát sau, đám dong binh mới dừng tay. Trên người Mạch Ân Đạt lúc này không thể tìm được một khối thịt nào nguyên lành, trừng mắt cắn răng nói “ Tiểu tử, ngươi cũng đã đánh xong, ta vẫn không nói, để ta xem xem ngươi còn cách nào nữa không ha ha.” “Quả là giống lừa xương cứng, Mạch Ân Đạt tiên sinh, ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ không làm ngươi khai ra sao?” Lai Ân ha ha cười nói “ Cởi hết quần áo của hắn, mang ra đường cái treo lên, ghi bên cạnh là phạm vào tội cưỡng dâm, sau đó khênh đi một vòng quanh thành,để ta xem hắn có nói hay không.” Mạch Ân Đạt sắc mặt đại biến, gấp giọng nói “ Ngươi dám.” “Vì cái gì mà ta không dám, ta nói cho ngươi biết Mạch Ân Đạt tiên sinh à, để cho ngươi khai ra, thủ đoạn này vẫn chưa tính là gì, ngươi cứ chuẩn bị để ăn trứng cùng ít gạch đá của người đi đường đi a.” “Ngươi, tên hỗn đản.” Mạch Ân Đạt sắc mặt lúc này vô cùng khó coi, hắn đường đường là một Á Thần thượng giai cao thủ, nếu như bị gán cho cái tội cưỡng gian, cho dù có biết là giả, nhưng đời này cũng coi như không thể ngẩng đầu lên được. “Thật ngại quá, ngươi bây giờ mới biết ta là hỗn đản sao? Chậm quá rồi, mau cởi hết quần áo của hắn cho ta.” Hai gã dong binh như hổ đói vồ mồi lao đến bên người Mạch Ân Đạt, bắt đầu cời quần áo của hắn. Mạch Ân Đạt cắn răng hét lớn “ Đừng cởi, đừng cởi a, ta nhận thua, ta nói, cái gì cũng nói là được.” Đám dong binh vô cùng bội phục liếc mắt nhìn Lai Ân, sau đó lui xuống thầm thì: đây mới chính là đại sư thẩm vấn a, người này không ngờ với phản ứng của phạm nhân cái gì cũng đoán được, người nào rơi vào tay hắn thì cho dù có là thần tiên cũng phải khai a.” Lai Ân bộ dáng không vui, nói “ Hừ, thật là thiếu chí khí, chưa kịp vui đã đầu hàng rồi.” “Ta thực ra cũng không muốn thế, nhưng là ngươi không cho ta cơ hội a, ngươi nếu đem quần áo của ta cởi hết ra, sau đó ném ra đường thì về sau ta còn mặt mũi nào nữa.” Mạch Ân Đạt vô cùng buồn bực, đành đem mọi chuyện toàn bộ kể ra. Khải Lỵ nhìn Lai Ân với ánh mắt vô cùng thán phục, đại ka quả thật lợi hại, mọi chuyện đều có thể đoán trước được, ngay cả phụ thân của mình cũng không giỏi như vậy a. Lai Ân cười nói “ Một khi đã như vậy, sao còn chưa mau nói ra, các ngươi có bao nhiêu người? vì sao lại muốn cướp tòa thành này.” Mạch Ân Đạt do dự một chút nói “ Tổ chức này ta cũng không biết tên, chính Tháp Phu bọn họ mới là thành viên, ta bất quá chỉ là dự bị, cũng không biết nhiều sự tình lắm, Tháp Phu muốn chúng ta chiếm lấy tòa thành này tựa hồ như vì chuyện gì đó vô cùng trọng yếu, nếu trong vòng một giờ chúng ta cùng Tháp Phu không có ai quay về để báo tin, thì chứng tỏ chúng ta đã có chuyện không may, đám người kia sẽ không cùng các ngươi nhiều lời mà là trực tiếp san phẳng tòa thành này.” “ Xem ra ngươi đã có chuẩn bị, bằng không cũng sẽ không có vẻ mặt ác độc như thế đúng không?” Lai Âm vuốt cằm nói. Mạch Ân Đạt cũng không nói gì thê, chỉ hắc hắc cười. Vài gã dong binh nói “ Tiện sinh, còn thẩm vấn nữa không?” “Không cần, người này dù sao cũng không biết gì hơn nữa.” “Vậy phải xử lý với hắn thế nào.” “Lưu lại, có lễ về sau có chỗ hữu dụng.” Thẩm vấn xong, Lai Ân liền bày ra mấy đạo kết giới, cho dù đồng bọn của Mạch Ân Đạt có chạy tới, thì cũng chưa chắc phá được, Thần hạ giai nhất cấp bố trí kết giới cho dù có là cao thủ đồng cấp tới đây muốn phá hủy cũng mất rất nhiều thời gian. Mễ Lệ Toa nhìn Lai Ân nói “ Trước kia ngươi nếu gặp phải trường hợp này liền bỏ chạy, hiện tại thực lực tăng lên, lá gan cũng lớn hơn nhiều a, không bằng hai chúng ta thử sức một chút, ta muốn xem xem ngươi có bổn sự gì?” “Đương nhiên là có thể, trước kia đánh không lại ngươi, nhưng không có nghĩa là bây giờ cũng đánh không lại ngươi a?” Lai Ân cười ha ha. “Vậy động thủ luôn ở trong này, địa phương này cũng không tệ lắm.” Mễ Lệ Toa mắt nhìn bốn phía, quân doanh vốn được thiết lập bên cạnh thành thị, hiện tại do đám quân thủ thành lúc trước tiến đến lên cũng không có bao nhiêu người, nếu đánh nhau cũng sẽ không có nhiều người chú ý. “Không thành vấn đề, ta sẽ không để cho ngươi phải thất vọng” Mễ Lệ Toa từ không gian giới chỉ lấy ra một thanh hồng sắc trường kiếm, nói “ Thanh kiếm này là do Cổ Liên Đạt gia tộc cùng với Đề Bỉ Tư gia tộc liên thủ tạo ra, chỉ cần phát huy được một phần lực lượng đã có uy lực vô cùng lớn, nếu dùng toàn lực có thể phát ra sức mạnh mạnh hơn thực lực một bậc, nói cách khác trận chiến này vô cùng công bằng, ta đồng dạng cũng có thực lực là Thần hạ giai nhất cấp.” “ Cũng vô dụng, Thần giai với Á Thần giai hoàn toàn khác nhau, ngươi có thể phát ra Thần giai uy lực, nhưng cũng không thể sử dụng được kỹ năng của Thần giai, đến đây đi Mễ Lệ Toa, cho ta thấy thực lực của ngươi mạnh như thế nào.” “hừ, lời này phải là ta nói với ngươi mới đúng.” Lai Ân cũng không nhiều lời, phất tay phóng ra hai đạo hỏa diễm trường thương. Nếu là trước kia, hai thanh hỏa diễm trường thương này uy lực bất quá cũng rất nhỏ, nhưng khi tiến cấp lên Thần giai thì uy lực đã tăng lên rất nhiều, hai đạo hỏa diễm trường thương bay ra khỏi tay Lai Ân, lao đến Mễ Lệ Toa, mặt đất khi bị trường thương đi qua nhất thời liền bốc cháy. “Lai Ân mau dùng toàn bộ thực lực của ngươi đi, nếu chỉ là ma pháp như thế này thì căn bản không thể đả thương ta.” Đại lục trong vòng một năm đã biến hóa ngoài sự tưởng tượng của Lai Ân. Khắp nơi đều xuất hiện vô số cao thủ, bình thường chỉ là lục, thất cấp ngay cả đột phá cũng không có hy vọng, không ngờ chỉ trong vòng một tháng đã lục tục đột phá lên thánh giai. Mễ Lệ Toa tư chất vốn không kém, lại được Lai Ân lúc trước chỉ điểm, sau một thời gian tu luyện, thực lực đột nhiên tăng mạnh. Hai đạo hỏa diễm trường thương trước khi tiếp cận được Mễ Lệ Toa đã bị hai đạo kiếm khí của nàng đánh tan. Mễ Lệ Toa thân pháp nhanh như gió, hồng sắc trường kiếm ở trong không khí lưu lại một đạo tàn ảnh, sau đó hung hăng bổ xuống đầu Lai Ân. “Thật nhanh.” Lai Ân hoảng sợ, vội vàng dùng không gian di động trốn ra xa. Trường kiếm tại nơi Lai Ân vừa đứng đánh xuống, tạo thành một hố to rộng ba thước, sâu nửa thước. “Mễ Lệ Toa, ngươi đánh thật sao?” Lai Ân lau mồ hôi nói, một kiếm này nếu đánh trúng chỉ sợ mình cũng không thể chạy được. “Ngươi nghĩ rằng ta đùa giỡn với ngươi sao? Lai Ân, nếu ngươi không xuất ra thực lực chân chính, thì hôm nay chắc chắn sẽ chết ở nơi này.” Mễ Lệ Toa nói xong liền bổ ra một đạo hỏa diễm kiếm khí. Kiếm khi dài hơn mười thước, rộng chừng hai thước. Lai Ân không dám đón đỡ, cái này chính là ma pháp kiếm khí a. “Lai Ân, cẩn thận, đây là uy lực của ma pháp kiếm, dùng luyện kim thuật để luyện thành, có thể đem năng lượng của ma pháp sư có trình độ Thánh giai lên đến Thần hạ giai nhất cấp, nếu ngươi vẫn còn coi ta là thất cấp pháp sư như lúc trước thì đến khi chết cũng chưa biết tại sao a.” Lai Ân ánh mắt buồn bực, nói “ khi trước là ta đánh ngươi chạy, như thế nào mà bây giờ lại là ngươi đánh ta chạy.” “Muốn chạy sao.” Không gian di động của Lai Ân mặc dù rất nhanh, nhưng tốc độ của Á Thần giai thập cấp cũng không chậm. Nếu luận về tốc độ thì ma pháp sư vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của chiến sĩ, ma pháp sư được coi trọng không phải là vì ma pháp phụ trợ của bọn họ mà là vì công kích. Luận về tốc độ bọn họ không thể nào so bì cùng chiến sĩ, còn về phòng ngự thì càng không phải nói, một ma pháp sư khi cùng chiến đấu với chiến sĩ, lúc nào cũng cố gắng duy trì khoảng cách không cho đối phương lại gần mình. Bị chiến sĩ tiếp cận chính là ác mộng của bất kỳ một ma pháp sư nào. Kiếm của Mễ Lệ Toa có thể triệt tiêu ma pháp năng lượng, đối với ma pháp sư tuyệt đối là điều đáng sợ nhất. “Lai Ân, không được chạy, có bản lĩnh thì đứng lại đánh với ta a.” “ Ta chạy, ta thân là ma pháp sư cùng đánh nhau với chiến sĩ, ít nhất cũng phải chuẩn bị một chút a.” Lai Ân vừa chạy vừa xoay tay ném ra hai đạo ma pháp kiền long về phía Mễ Lệ Toa. Ưu điểm lớn nhất của không gian pháp sư chính là khi chạy không có ai có thể đuổi kịp. Mễ Lệ Toa đuổi theo một hồi, liền phát hiện ra mình căn bản chỉ phí sức, dậm chân tức giận nói “ Dừng lại, hai người chúng ta còn chưa đánh, đừng chạy nữa.” “ Không chạy cũng được, bất quá ngươi phải cất ma pháp kiếm đi, dùng thực lực chân chính a. “Hừ, được, bất quá người cùng đừng có hối hận đấy,đây chính là sát chiêu của ta.” Lai Ân dừng lại cười nói “ Được a, dù sao ta cũng chưa có xuất ra toàn lực.” “Tốt lắm, nhớ kỹ đừng có hối hận.” Mễ Lệ Toa cắn răng, nàng bị Lai Ân làm cho vô cùng tức giận, người này là Thần giai ma pháp sư không ngờ lại vô sỉ đến như thế, Mễ Lệ Toa thuộc tính hỏa, công kính cũng mang theo hỏa thuộc tính, nhưng lần này lại bất đồng. Lai Ân chứng kiến sau lưng Mễ Lệ Toa hiện lên một đốm lửa nhỏ, ngay sau đó hỏa diễm trong nháy mắt liền vụt lớn thành mấy thước cao. “Là chiến hồn, không thể nào a, tại sao Á Thần giai lại có thể dùng lực lượng của Thần giai.” Lai Ân hoảng sợ nói. Chiến hồn của chiến sĩ cũng gần giống như Ma Linh của ma pháp sư, chỉ khác nhau ở điểm Ma Linh có thể di chuyển khỏi chủ nhân, còn chiến hồn thì chỉ có thể đứng bên trên chủ nhân của mình, không thể di động. Một hỏa diễm hình nửa người cao mười thước trôi nổi ở bên trên đầu Mễ Lệ Toa, hỏa diễm mạnh mẽ tỏa ra tứ phía tức thì khiến cho toàn bộ lều trại của quân doanh bên cạnh bốc cháy. Chiến hồn chịu sự khống chế của chủ nhân, không thể phân thân nhưng cũng có thể phát ra ma pháp uy lực cũng tương đương với ma pháp tương cận. Thần giai là một hàng rào đối với ma pháp sư cùng chiến sĩ, khi vượt qua được hàng rào này thì ưu thế của ma pháp sư dần dần yếu đi. Mễ Lệ Toa mái tóc dài tung bay, cười khanh khách nói “ Lai Ân, thế nào, ngươi chuẩn bị đối phó thế nào đâu, ta nghe nói Thần giai pháp sư có Ma Linh a.” “Để ta thử xem chiến hồn của ngươi mạnh mẽ như thế nào.” Lai Ân cười ha ha, đồng thời biến mất tại chỗ vừa đứng, sau đó xuất hiện từ khắp nơi, mỗi một lần xuất hiện đều đánh một đạo băng hệ ma pháp về phía chiến hồn. Ma pháp mang uy lực hủy thiên diệt địa trong nháy mắt đánh lên người chiến hồn. “ Cũng rất khá, bất quá vẫn chưa được,” Mễ Lệ Toa cũng không hề sợ hãi, cười khúc khích nói “Năng lực chiến hồn của ta cũng không giống với đám chiến hồn bình thường.” Lai Ân vốn cũng không định dùng công kích này để thu thập chiến hồn, mục đích của hắn chỉ là muốn thửu năng lực chiến hồn của Mễ Lệ Toa. Hỏa diễm chiến hồn gầm lên giận dữ, sau đó hỏa diễm hướng ra bốn phương tám hướng mạnh mẽ phóng ra, sau đó nổ tung. Hỏa diễm sau khi nổ liền đem băng hệ ma pháp hoàn toàn thôn phệ. Lai Ân vừa thấy vậy liền nhìn ra uy lực của hỏa diễm này dường như đã đạt tới Thần hạ giai nhất cấp năng lực. “Lai Ân, lúc này ngươi còn muốn chạy sao?” Hỏa diễm ngay lập tức biến thành hai hỏa cầu đường kính hơn một thước lao về phía Lai Ân. “Ha ha, Mễ Lệ Toa, ngươi đã ra tay, vậy ta cũng không khách khí nữa.” Ma pháp thuẫn được dựng lên, ngăn cản công kích, ngay sau đó một thạch cự nhân khổng lồ từ dưới đất trồi lên, một quyền đánh về phía hỏa diễm chiến hồn. Ma Linh đối mặt với chiến hồn, kỳ thật không ai có được ưu thế. Cũng may là Ma linh có thể tự do hoạt động, vì thế Lai Ân cũng không cần phải đứng để chịu công kích của Mễ Lệ Toa. “Lai Ân, ngươi tên hỗn đản này, chỉ biết chạy thôi sao.” “Ta là ma pháp sư, ngươi cho rằng ta điên hay sao mà lại cùng liều mạng với ngươi.” “Đừng chạy.” “Không chạy mới là ngu ngốc.” Mãi đến đêm tối, Mễ Lệ Toa mồ hôi chảy đầy mặt vẫn không thể tổn thương Lai Ân dù chỉ một sợi tóc. Nhưng thực lực của Mễ Lệ Toa cũng làm cho Lai Ân vô cùng chấn động, đánh cả nửa ngày mà hắn cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Lai Ân thầm nghĩ : Có lẽ phải dùng toàn lực mới có thể đánh bại Mễ Lệ Toa a. Buổi tối, Lai Ân mệt mỏi nằm úp sấp mơ màng trên giường, cũng bởi vì khống chế ma linh trong một thời gian dài lên khiến hắn bị tổn hao tinh thần lực. Sáng sớm… Lai Ân còn đang mơ mơ màng màng, cửa phòng đã bị Bố Lai Phu đập ầm ầm. “Bố Lai Phu đội trưởng, lúc này mới sớm a, ngươi tới làm gì vậy.” “ Mạch Ân Đạt trốn rồi.” “Cái gì? Trốn, như thế nào có thể trốn được, kết giới của ta không phải là một tên Á thần giai có thể phá được a.” “Kết giới là do bị phá từ bên ngoài, vốn hôm nay ta chỉ muốn đi xem tình hình của Mạch Ân Đạt một chút, thuận tiện muốn xem xem có phát hiện được tin tình báo hữu dụng nào không, không ngờ lại phát hiện ra toàn bộ quân doanh đã trở thành phế tích. Lai Ân sửng sốt một chút thầm nghĩ:không thể nào, chẳng lẽ ngày hôm qua khi mình cùng Mễ Lệ Toa đánh nhau uy lực quá mạnh đã đem kết giới phá hỏng. “Hai thủ hạ của ta bị người khác đánh hôn mê.” Lai Ân cào cào tóc nói “ Chạy cũng chạy rồi, không sao, dù sao thì bọn chúng cũng sẽ quay lại.” “Trời ạ, ngươi sao lại nghĩ đơn giản như thế a, nơi này cũng chỉ có ngươi và Mễ Lệ Toa có thực lực để đánh bại Mạch Ân Đạ, không may cái tổ chức thần bí kia điều đến đây hai gã Thần giai cao thủ thì sao? Ta cũng không muốn lấy dong binh đoàn của mình ra làm tiền cược, tiên sinh thực xin lỗi, chúng ta phải rời đi.” Hắn trước khi đến đây đã hạ quyết tâm, Lai Ân lúc này nếu có khuyên cũng không được. Lai Ân chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai. Bố Lai Phu cùng đám dong binh vài trăm người sau đó liền rời đi. Mễ Lệ Toa vẫn còn ở lại, cùng đứng với Lai Âm trên thành lâu nhìn đám dong binh đoàn chiến sĩ, nói “ Lai Ân, làm sao bây giờ, mọi người đã đi rồi.” “Không sao đâu, dù sao thì bọn họ cũng đã rời đi,ta cũng không có cách ngăn cản. Lai Ân hừ lạnh một tiếng nói tiếp “ Mạch Ân Đạt đã nói là người có bọn chúng sẽ đến phá hủy toàn thành thành này, điều đó chứng tỏ chắc chắn trong thành có thứ gì đó mà bọn chúng rất muốn, ài địa phương nào có đồ tốt cũng đều có ta, điều này thật khó hiểu a.” Mễ Lệ Toa trừng mắt nhìn Lai Ân một cái, thầm nhủ: người này quả nhiên không hề thay đổi chút nào. Hai ngày sau, vào đêm khuya… Ở phía đông của Y Tư Thản thành, hơn mười ngươi như u linh xuất hiện trước cửa thành. Một người cầm đầu âm thanh lạnh lùng nói Mạch Ân Đạt, ngươi nói là nữ chiến sĩ cùng tên ma pháp sư kia thật sự đang ở bên trong sao?” “Cách Địch đại nhân, thời điểm ta chạy trốn bọn họ vẫn còn ở đó, sau khi Khắc Lai Phu cùng đám người dong binh đoàn rời đi, nữ chiến sĩ kia cũng không có đi theo, sau đó lại cùng với nam nhân kia đi ra thành, những điều này đều là do ta tận mắt nhìn thấy.” “Ân, vậy là tốt rồi, như vậy càng đỡ phiền toái.” Cách Địch vẫy vẫy tay. Phía sau hai gã hắc y nhân xách một tên ăn mặc theo lối quan quân đi đến, rõ ràng là quan quân phòng thủ thành phố. Cách Địch quét mắt nhìn gã quan quân, nói “ Tát Mông Tư đoàn trưởng, hiện tại Bố Lai Phu dong binh đoàn đã bỏ chạy, ta nghĩ nơi này ngươi hiện tại là lớn nhất a.” Tát Mông Tư vội vàng nói “ Cách Địch đại nhân, chỉ cần Bố Lai Phu dong binh đoàn không tồn tại, ta tự nhiên là quan chỉ huy cao nhất ở nơi này.” “Được, vậy là tốt rồi, mau điều động quân phòng thủ thành chiếm lấy từng địa phương trong thành, sau khi làm xong thì đến chỗ ta báo cáo.” Ban đêm thành Y Tư Thản vô cùng yên tĩnh, chỉ một, hay ngày thành đã đổi chủ khiến cho bình dân bá tánh trong thành vô cùng lo lắng, ai cũng đóng chặt cửa, không dám bước ra ngoài, vì thế trên đường số người đi lại ít đến đáng thương. Ngay cả trong khách sạn, tửu **** tiểu nhị cũng không có. Đột nhiên trong lúc đó từ đại môn vốn không có ai canh gác, một toán thiên kỵ binh ầm ầm tiến vào, trường đao trong tay vung lên sáng loáng, gầm rú như thổ phỉ nói “ Cấm đi lại ban đêm, ai vi phạm, giết.” Đầu tiên là một cửa, sau đó từ tất cả bốn phía đều vang lên tiếng chân của chiến mã. Những người không trốn kịp kêu lên những tiếng thảm thiết,chiến đao trong bóng tối vung lên tạo ra những tia sáng rợn người. Tát Mông Tư cưỡi một con đại mã, được vệ binh bảo vệ bên cạnh, đắc ý nói “ Thành này chính là của ta, ai cũng không đoạt được, hiện tại tiếp quản phủ thành chủ, phủ thành chủ chủ do lão gia hỏa Cơ Đặc La kia dựng lên cũng rất hợp nhãn ta.” “Tát Mông Tư, đừng quên ước định của chúng ta, ngươi sẽ được ngồi vào ghế thành chủ,nhưng tài nguyên ở đây tất cả đều để ta lấy đi.” Từ sau lưng Tát Mông Tư một nhóm người đi đến, chính là nhóm người Mạch Ân Đạt. “Cách Địch đại nhân, ta sẽ không quên ước định của chúng ta, ha ha” Oanh… Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía xa. Tát Mông Tư hoảng sợ, từ hướng ánh lửa nổi lên thì rõ ràng đó chính là vị trí của phủ thành chủ. Hiện tại nơi đó ánh lửa đã ngập trời. Tát Mông Tư túm lấy gã vệ binh bên cạnh, lớn tiếng nói “ Lập tức đi xem cho ta, sao lại thế? Nơi đó vì sao lại phát nổ.” Gã vệ binh vội vàng cưỡi khoái mã chạy đi. Ngay sau đó lại thêm mấy tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên. Một biển lửa từ tứ phía nổi lên, thành Y Tư Thản lúc này ánh lửa đã chiếu sáng rực một góc trời. “Đội trưởng, chúng ta gặp phải phục kích, số lượng địch nhân không biết bao nhiêu, thực cũng cũng không mạnh lắm nhưng tất cả bốn phía đều có địch nhân. “Chết tiệt, đây rốt cục là chuyện gì?” “Tát Mông Tư đội trưởng, trong phủ thành chủ không có một người nào, tất cả những đồ đáng giá đều không còn.” Một gã vệ binh cưỡi khoái mà vội vã trở về báo cáo. “ Cái gì? Vậy đám phú thương ở đâu?” “Đồng dạng, một người cũng không có.” “Vậy bình dân bá tánh, dân thường ở đâu?” “ Tòa thành này căn bản là một tòa thành không, đám người trên đường chỉ là một ít lưu manh, ngay cả những cửa hàng khi mở ra cũng không còn vật gì đáng giá.” Tát Mông Tư lúc này cũng đã tỉnh ngộ, chính mình rõ ràng đã tiếp quản một tòa thành không a. Cách Địch hướng về phía người của mình phất tay một cái, tức thì Mạch Ân Đạt cùng số còn lại liền lập tức rời đi, sau đó biến mất trong ánh lửa. Thủ hạ của Tát Mông Tư không ngừng truyền đến tin tức, Y Tư Thản thành lúc này đang tràn ngập vô số người, những người này thực lực mặc dù không mạnh mẽ trên tay cũng chỉ cầm những vũ khí rách nát, nhưng số lượng của bọn họ lại vô cùng đông đảo. Mạch Ân Đạt cho dù một nhát chém có thể chém chết hơn mười người, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến cho mấy trăm người bao vây mình biến thành xác chết nhưng những ngươi kia dường như lại không sợ chết, số lượng lại quá đông, không ngừng dũng mãnh xông lên, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên. Mạch Ân Đạt khinh bỉ cười nhạo đám người này không biết sống chết, rõ ràng biết là chết vậy mà vẫn xông lên, thật là một đám điên mà.