Vương bài pháp thần
Chương 169 : Đấu giá hội.
Lai Ân đang đi chợt nhìn thấy một cửa hàng bán đồ ma pháp, bên trong đang có một đám người cò kè mặc cả, hắn nổi tính tò mò liền bước vào.
Sau khi vào, hắn liếc mắt nhìn tất cả đồ vật, thở dài nói “ Lão bản, có đồ gì tốt không?”
Lão bản cửa hàng này cũng là một người từng trải, nhìn bộ dáng của Lai Ân hắn cũng đoán ra người này lai lịch bất phàm, tuy rằng không toát ra khí chất cường đại, nhưng lão chắc chắn đây là một cao thủ, thân là người buôn bán đã mấy chục năm, ánh mắt của lão chưa bao giờ đánh giá sai.
Lúc này trong cửa hàng đang có sáu nam một nữ đang cò kè mặc cả với tiểu nhị, cả đám người này đều ăn mặc tương tự, ngay cả dấu hiệu đeo trên người cũng giống nhau.
Sáu gã nam nhân ăn mặc theo kiểu chiến sĩ, có thực lực Á Thần hạ giai nhất cấp, còn nữ nhân thì cao hơn một chút là Á Thần hạ giai tam cấp ma pháp sư.
Bảy người vừa thấy Lai Ân tiến vào sắc mặt liền đại biến, bọn họ là những người đã trải qua vô số lần chinh chiến,ma thú hung mãnh, địch nhân khủng bố chưa thứ gì mà không gặp qua, nhưng khi nhìn thấy Lai Ân thì trong lòng bọn họ lại có cảm giác bất an.
Lai Ân thoạt nhìn niên kỷ cũng không lớn, bộ dáng còn chưa đến hai mươi tuổi, trải qua hai năm rèn luyện thân thể đã cao lớn hơn,đến một thước tám năm, mái tóc dài màu vàng, cùng với bộ quần áo pháp sư cũ nát khiến cho hắn trông không có vẻ là người có tiền.
Nhưng bọn họ lại có thể khẳng định rằng, cho dù thực lực của bọn họ có lớn hơn gấp đôi cũng không có khả năng chống lại được gã quái nhân kia quá một giây đồng hồ.
Xuất phát từ lòng tôn kính với cường giả, bảy người cùng cung kính hướng về phía Lai Ân khom người chào, nói “ Tham kiến đại sư”
Lai Ân mỉm cười, hướng về phía bảy người gật đầu một cái.
Bảy người cùng cung kính chào khiến cho lão bản tức thì vô cùng kinh sợ.
Người nào mà không biết bảy người này chính là chủ lực của Cuồng Phong dong binh đoàn, bình thường ngay cả thú hoàng cũng chưa chắc đã thắng được bảy người liên hợp, có thể nói trong thành Áo Lôi là những nhân vật đứng đầu, cư nhiên lại dùng cách xưng hô như thế với một thiếu niên, điều đó chứng tỏ vị thiếu niên kia chắc chắn không phải người thường.
Cho dù ngay cả Cuồng Phong dong binh đoàn đoàn trưởng cũng không có khả năng khiến cho bảy người này cung kính đến như vậy.
Lai Ân nhìn nhìn xung quanh, nói “ Lão bản, trong quầy của ngươi có đồ gì tốt không?”
Lão bản nhìn thấy vẻ mặt cung kính của bảy người kia vì thế cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nên nói “ Vị đại nhân này, tiểu điểm không lớn vì thế cũng không có thứ gì đặc biệt.”
Lai Ân thở dài nói “ Đế đô lớn như vậy cư nhiên lại không có chỗ nào bán tài liệu quý hiếm sao?”
Lão bản vẻ mặt đau khổ, nói “ Đại nhân, có lẽ ngài không biết, tài liệu trân quý đều vô cùng khó tìm a, bình thường đều không có bán, chỉ nghe nói ở A Á Đế Đô có một thương hội đấu giá thỉnh thoảng mới có, nhưng cũng là vô cùng hy hữu a.”
“Được rồi, quên đi” Lai Ân chỉ vào bảy người của dong binh đoàn, nói “ Số tiền mua của họ tổng cộng là bao nhiêu.”
Lão bản sửng sốt một chút, thầm nghĩ : không thể nào, chẳng lẽ vừa gặp qua đã ra mặt giúp người khác sao.
Lai Ân nhìn lão bản đứng đần người, nói “ Chỉ là nhìn thuận mắt mà thôi, nói đi, tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
Bảy người cũng đều sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới, chỉ một câu khách khí của mình lại được chỗ tốt như vậy.
Lão bản lau mồ hôi, nói “ Tổng cộng là bốn ngàn vạn kim tệ.”
Lai Ân lấy ra một cái túi chứa ma tinh thạch, đem đưa cho lão bản, nói “Ngươi đếm lại đi.”
Lão bản cũng không nhìn vào bên trong trực tiếp đưa cho quản lý, nói “ Không cần, không cần, đại nhân ngài đã đưa còn phải đếm lại sao?”
Lai Ân cũng không nói nữa, nhấc chân đi ra cửa hàng, chuẩn bị đi ăn cơm.
Bảy người sau khi thu tài liệu lại, liền vội vàng đuổi theo Lai Ân, nói “ Đại sư, người muốn tìm tài liệu hy hữu sao?”
Lai Ân nhìn bảy người nói “ Đúng vậy, các ngươi biết ở đâu có sao?”
Một người gật đầu, nói “ Có biết, ở bên ngoài thành Áo Lôi Nạp không xa có một căn phòng đấu giá, nơi đó có không ít thương nhân đến bán hi hữu tài liệu, so với chợ bình thường thì hơn gấp nhiều lần, thứ tốt quả thật không ít.”
Lai Ân nghe được, vui vẻ nói “ Dẫn ta tới đấy, vừa lúc chưa biết đi đâu để mua taì liệu.” Bảy người cười khổ nói “ Cái này… đại sư ngài không biết, nơi đó người ta yêu cầu trước khi vào phải thế chấp ít nhất là mười triệu.”
Lai Ân xuất ra một hồng sắc thạch đầu, nói “ Tiền thì không thiếu( có điều là phải ngoan ), chỉ cần các ngươi dẫn ta đến đó là được, xem ra bảy người các ngươi vừa rồi đều tìm hỏa thuộc tính tài liệu a, ở đây ta có một khối Viêm Long Thạch coi như tặng cho các ngươi.”
Đồng tử của bảy người liền lập tức co rút, nhìn Viêm Long Thạch.
Một người dùng sức dụi mắt, nói “ Tạp gia, ngươi… ngươi mau xem xem cái này có phải thật không a”
Người được gọi là Tạp Gia là một nam chiến sĩ, cẩn thận đánh giá khối đá to bằng nắm tay kia, cảm ứng được hỏa hệ năng lượng cường đại bên trong, kinh thanh nói “ Thật sự, đây đúng là Viêm Long Thạch, màu này, hình dạnh này, bên trong còn có hỏa hệ năng lượng thuần khiết, tuyệt đối không thể là giả.”
Tạp Gia ngẩng đầu lên nhìn Lai Ân kinh ngạc nói “ Chỉ cần dẫn ngài đến chỗ đó, Viêm Long Thạch này thật sự sẽ thuộc về chúng ta?”
Lai Ân tùy ý đem Viêm Long Thạch ném cho Tạp Gia, nói “ Tất nhiê, lời ta đã nói sẽ không rút lại, bất quá nếu ngươi dám gạt ta, hừ vậy thì bảy người các ngươi đừng có mong chạy thoát.”
Lai Ân sắc mặt lạng lùng, trên người tản mát ra áp lực cường đại khiến cho bảy người cảm thấy vô cùng trầm trọng.
Bảy người bị áp lực trên người Lai Ân ép đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lực lượng này so với bọn họ cảm ứng được còn muốn khủng bố hơn, hoàn toàn không phải là thứ mà bọn họ có thể chống lại được.
Tạp Gia vội gật đầu, nói “ Tuyệt đối sẽ không, tuyệt đối sẽ không.”
Sáu người còn lại cũng mạnh mẽ gật đầu.
Tạp Gia cầm lấy Viêm Long Thạch, sau đó dẫn Lai Ân đi ra khỏi thành đến một căn biệt thự, bên ngoài biệt thự có hai gã canh gác chứng kiến bảy người Tạp Gia đi đến liền tươi cười nói “ Huynh đệ, người muốn đi vào sao.”
Tạp Gia chỉ vào Lai Ân, nói “ Không phải chúng ta, mà là vị đại sư này muốn vào.”
Hai gã nhìn theo hướng Tạp Gia chỉ, nhìn về phía Lai Ân.
Lai Ân lúc này đang liên láo đánh giá cảnh vật chung quanh.
Hai gã nhìn thấy một tên tiểu tử ăn mặc rách rưới, không khỏi có chút ngạc nhiên, một tên ngay cả một bộ quần áo tử tế cũng không có vậy mà còn dám đến nơi này sao.
Bất quá có thể được làm người canh cửa ở nơi này thì nhãn lực cũng không hề thấp kém, rất ít khi trông mặt mà bắt hình dong.
Mặc dù lúc đầu ánh mắt có chút khinh thường nhìn Lai Ân, nhưng ngay sau đó khi nhìn thấy sự cung kính của bảy người Tạp Gia đối với Lai Ân so với đội trưởng còn cung kính hơn, thì ngay cả người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra rằng Lai Ân không hề đơn giản, bảy người này mặc dù không có nhiều tiền nhưng với thực lực của bọn họ mà lại lễ phép như vậy thì chứng tỏ kẻ kia chắc chắn phải là một cường giả.
Một gã vội vàng nói “ Nguyên lai là đại sư a, bất quá muốn đi vào thì phải có tiền thế chấp
“Mười triệu đúng không”
Gã vừa nói vội vàng gật đầu, nói “ Đúng vậy. đúng vậy, cũn có thể không cần thế chấp tiền, dùng tài liệu có giá trị tương đương cũng được.”
Lai Ân với tay lấy ra từ không gian giới chỉ một khối hắc sắc kim chúc, lớn chừng nắm tay nói “ Đam bỉ đặc kim chúc, một khối này chừng một ngàn khắc ( 1kg), có đủ hay không?”
Hai gã trông cửa cùng bảy người của Cuồng Phong dong binh đoàn nhìn khối kim chúc nuốt nước miếng ừng ực, một ngàn khắc, trời ạ, một khắc là một triệu, một ngàn khắc không phải là ngàn triệu sao, thiên a, người này rốt cuộc thân phận là gì.
Gã trông cửa dùng sức nuốt nước bọt, nói “ Có thể… có thể, mời ngài”
Sau đó liền cung kính dẫn Lai Ân đi vào, ở bên trong đã có không ít người.
Gã trông cửa sau đó liền đi đến gần một người, nhỏ giọng nói vài câu.
Người nọ nghe xong sắc mặt liền đại biến, sau đó vẻ mặt tươi cười dẫn Lai Ân đi vào đại viện
Bên trong là một hoa viên rộng lớn, bốn phía tràn ngập hoa tươi, ở giữa vườn là một dãy thạch bàn hơn mười cái, bên trên có để mấy thứ điểm tâm cùng hoa quả.
Hơn mười cái bàn cũng mới chỉ có bốn năm cái có người ngồi, đại khái tầm hơn chục người,phân chia mỗi bàn vài vị, đang mải chào hỏi,tựa hồ như hội đấu giá còn chưa bắt đầu.
Mỗi bàn đều có một nữ phục vụ ăn mặc “mát mẻ” đứng.
Mười mấy người khi nhìn thấy Lai Ân, tất cả đều có chút sửng sốt, bất quá cũng chỉ đánh giá một chút rồi lại tiếp tục bàn luận.
Lai Ân đi đến ngồi xuống một cái bàn còn trống, tức thì liền có người đi lên rót nước.
Lai Ân vung tay ném cho nhân viên phục vụ một mai bảo thạch tệ.
Phục vụ viên liền có chút ngạc nhiên, đang muốn nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy Lai Ân xua xua tay liền thức thời vội vàng thối lui.
Đợi một lúc sau, lục tục lại tiến vào thêm vài người.
Lúc này một gã trung niên ăn mặc sang trọng cùng được vài gã bảo tiêu đi bên cạnh liền bước lên trên.
Trung niên nhân bộ dáng to béo, mặt mũi hiền lành, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.
Đám người phía dưới thấy vậy cũng thôi không bàn luận nữa, không khí tức thời trở lên vô cùng yên tĩnh.
Trung niên nhân ho khan một tiếng, nói “ Các vị , tại hạ Tháp Mỗ Tân Cáp Địch Tư, mọi người có thể kêu ta là Tháp Mỗ Tân, các vị nếu đã đến đây rồi cũng nên biết tình huống nơi này, những thứ ở nơi này được bán ra bên ngoài tuyệt đối sẽ không nơi nào có. Vì thế giá cả cũng sẽ không rẻ. Đồ vật thứ nhất này là do một dong binh đoàn ở chỗ sâu trong Hỏa Diễm Hải tìm được, dong binh đoàn đó có tất cả mười chín người, Á Thần trung giai mười hai người, Á Thần hạ giai bảy người, kết quả là chết sáu người bị thương mười người mới đem được đồ vật này về.”
Hai nữ phục vụ bưng lên một chiếc đĩa lớn, bên trên được đậy bởi một tấm vải đỏ.
Trung niên nhân lột tấm vài đỏ ra, bên trong lộ ra một đoạn xương cốt, điều lạ là đoạn xương này lại có một màu đen tinh khiết.
Lai Ân có thể cảm giác được năng lượng hắc ám thuần khiết bên trong, hơn nữa lại rất mạnh.
“Đây chính là một đoạn long cốt, đã trải qua xem xét cẩn thận, đây chính là long cốt của Á Thần trung giai thất cấp Hắc Ám Long, bên trong chứa năng lượng hắc ám thuần khiết, có thể dùng để dung hợp với vũ khí, đương nhiên nếu có thể đi đến Thản Á thành của Quang Minh Liên Minh nhờ người làm thành một vũ khí cực phẩm, đối với những người thích luyện kim thuật thì đây cũng là một tài liệu cực kỳ tốt.”
“ Tháp Mỗ Tân, đều là khách quen cả, không cần phải quảng cáo nữa, giá khởi điểm là bao nhiêu?” Một thanh niên vỗ bàn cười ha ha nói.
“ Hảo, giá khởi điểm là ba triệu, có thể dùng tài liệu quý hiếm để đổi.”
“ Tài liệu quý hiếm nếu có cũng không ai nguyện cùng ngươi trao đổi, ta ra giá ba triệu.” Một gã trung niên cao gầy, ăn mặc như một thương nhân nói.
“Ta ra giá ba triệu một ngàn vạn.” Một gã thanh niên đằng sau liền ngay lập tức tăng giá.
Đối với những người như Tạp Gia mà nói thì thứ này đúng là rất quý hiếm, nhưng với Lai Ân thì lại không giống như vậy, ánh mắt của hắn giờ đã rất cao, thứ này trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ được coi là tài liệu tam lưu.
Sau khi qua một vòng cuối cùng long cốt cũng được một người mua với giá bốn triệu bảy ngàn triệu.
Liên tục vài món được đưa ra nhưng cũng không lọt đươc vào mắt của Lai Ân.
Nữ phục vụ đứng bên cạnh, nhìn Lai Ân tò mò hỏi “ Tiên sinh, những đồ như vậy ngay cả một kiến cũng không lọt được vào mắt người sao?”
“Tài liệu tam lưu, không có gì đáng chú ý.”
Lời nói của Lai Ân lập tức khiến cho mấy bàn bên cạnh một trân xôn xao, đối với bọn họ những thứ này đã được coi là cực phầm vậy mà trong mắt người thanh niên kia lại là tài liệu tam lưu, thật sự là sỉ nhục mà.
Một gã thanh niên ở bàn bên cạnh nghe thấy vậy, đập bàn, đứng lên bước đến trước mặt Lai Ân nói “ Tam lưu tài liệu sao, ngươi có bản lĩnh thì xuất ra nhất lưu tài liệu xem nào, đừng có chỉ biết nói mồm không a.”
Lai Ân đánh giá gã thanh niên một chút, so với mình có lẽ già hơn vài tuổi, trên người mặc thanh sắc y phục, mái tóc màu nâu, thân cao một thước bảy năm, thực lực cũng coi như khá, nếu là hơn một năm trước khi Lai Ân còn là Thánh giai thì gã thanh niên này đúng là có thể hù chết hắn.
Bất quá Lai Ân hiện tại đã là Á Thần trung giai thập cấp, thực lực như vậy có vốn để kiêu ngạo.
Lai Ân nụ cười khinh bỉ nhìn gã thanh niên khiến cho hắn càng thêm tức giận, nói “ Nếu không có bổn sự thì cút đi chỗ khác, hừ một kẻ ăn mặc rách rưới như cái bang mà cũng dám ngồi ở đây, ta nghi ngươi rõ ràng là đã trà trộn vào, hừ coi như ngươi cũng có chút bổn sự lại có thể trà trộn vào được đến đây”
Tháp Mỗ Tân âm thanh lạnh lùng nói “ Ba Lôi Đặc, ngươi nói vậy là ý gì? Trà trộn vào sao, hừ chỗ này đâu phải nơi đầu đường xó chợ mà có thể thích là vào được, những người đã đi vào được đến đây đều là người có tư cách, chỉ có thể nói là những thứ này không lọt được vào mắt vị tiên sinh đó, như vậy có gì là sai.”
Ba Lôi Đặc trừng mắt nhìn Tháp Mỗ Tân, nói “ Tháp Mỗ Tân, không phải là ta xem thường các ngươi, nhưng gã này đúng là đã quá khinh người mà, có giỏi thì cứ xuất ra nhất lưu tài liệu đi, đừng tưởng rằng cứ ngồi được ở chỗ này là có thể tùy tiện nói nhăng.”
Lai Ân nhìn Ba Lôi Đặc cười nói “ Ngươi muốn ta cho ngươi xem sao?”
“ Đừng to mồm nữa, mẹ nó cái gì tam lưu tài liệu, ta khinh.” Ba Lôi Đặc tức giận nói.
Lai Ân phất tay một khối hôi sắc nham thạch to bằng nắm tay liền rơi xuống trên bàn.
Ba Lôi Đặc vốn đang định tiếp tục mắng, nhưng khi khối nham thạch kia vừa xuất hiện hắn không thể không nuốt những lời định nói vào bụng, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào khối nham thạch.
Chẳng những Ba Lôi Đặc mà ngay cả những người ác ánh mắt cũng như lang như hổ nhìn chằm chằm.
Tháp Mỗ Tân thầm kêu không tốt, với trình độ của hắn liền có thể nhìn ra mức độ trân quý của khối tài liệu này. Mặc dù bản thân với khối tài liệu này cũng có chút động tâm, nhưng hắn bản thân là thương nhân sẽ không vì lợi trước mắt mà hủy đi danh dự.
Nhưng Ba Lôi Đặc lại khác, hắn là người nổi tiếng kiêu ngạo, vô lễ, thực lực vốn mạnh mẽ lại có chỗ dựa sau lưng, vì thế vạn nhất hắn coi trọng khối tài liệu kia mà ra tay cướp đoạt thì hội đấu giá này coi như mất sạch uy tín a.
Nếu cướp đoạt ở bên ngoài thì Tháp Mỗ Tân hắn sẽ không quản, bất quá nếu chuyện này sảy ra ở đây thì về sau còn có ai nguyện ý đến đây đấu giá nữa.
Ba Lôi Đặc ánh mắt tham lam nhìn khối tài liệu, ngay sau đó cánh tay nhanh như tia chớp chụp xuống.
Oanh…
Một đạo lôi xà từ lòng bàn tay Lai Ân bay ra trực tiếp đánh trúng cổ tay Ba Lôi Đặc.
“A.”
Cổ tay của Ba Lôi Đặc tức thì liền bị cháy đen.
Lai Ân xuống tay cũng không tính là tàn nhẫn, dù sao thì với tính cách của hắn thì đó cũng chỉ là giáo huấn Ba Lôi Đặc một chút.
Lai Ân chậm rãi thu hồi khối nham thạch, âm thanh lạnh lùng nói “ Lần này chỉ giáo huấn ngươi một chút, nếu có lần sau thì ta sẽ giết ngươi.”
“Muốn giết ta, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ.” Ba Lôi Đặc toàn thân bạo khởi lam sắc hào quang, ngưng tụ thành một lam sắc đao nhận, ngay sau đó đao nhận liền biến lớn thành hơn hai thước, xé gió đánh xuống.
Lai Ân sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói “ Muốn chết.”
“Không biết sống chết, mau giam khối nham thạch kia ra đây, lão gia sẽ lưu cho ngươi một mạng.”
Ngay khi công kích của Ba Lôi Đặc bổ xuống, Lai Ân đã nhẹ nhàng tránh thoát.
Lai Ân bật cười nói “ Ngươi tha cho ta? Ta nghĩ câu đó nên để ta nói mới đúng.”
Trong khi Lai Ân nói chuyện thì Ba Lôi Đặc liên tục chém ra mười bảy đao, nhưng không đạo nào đánh trúng được Lai Ân, toàn bộ hoa viên lúc này tràn ngập đao khí, dường như lúc này nhiệt độ cũng đột nhiên hạ xuống.
Tháp Mỗ Tân sắc mặt đại biến, vội vàng chỉ huy đám bảo tiêu, nói “ Mau ngăn cản Ba Lôi Đặc, người này điên rồi.”
“Ngăn cản ta, chỉ bằng mấy tên thủ hạ kém cỏi này của ngươi sao.”
Ba Lôi Đặc cười lạnh, sau đó vung quyền lên trực tiếp đem vài tên bảo tiêu của Tháp Tạp Mỗ đánh bay ra ngoài.
Lai Ân lúc này cũng đã thối lui đến gần cuối hoa viên, hắn từ đầu đến cuối cũng không hề phản đòn, chỉ một mạch tránh né.
“Vị tiên sinh này, mời người mau chóng rời đi, để ta gọi người đến ngăn gã điên này lại.”
Tháp Tạp Mỗ thà rằng chịu tổn thất vài tên bảo tiêu còn hơn khiến cho khách nhân của mình bị thương, bằng không danh dự của mình coi như tan thành mây khói a.
Ba Lôi Đặc ha ha cuồng tiếu, nói “ Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu, lão tử bản thân là Á Thần trung giai thập cấp ma vũ sĩ, ngươi còn muốn chạy sao?”
Lai Ân nghe được, cười ha ha nói “ Chỉ mới là Á Thần trung giai thập cấp a, ngươi trước tiên xem dưới chân ngươi đi a.”
Ba Lôi Đặc theo bản năng nhìn xuống dưới chân mình, dưới chân dường như băng có dầy hơn chỗ khác một ít, hơn nữa dường như đang lan đến chân, chuyện này quả thật có chút không bình thường.
Ba Lôi Đặc vừa định nhấc chân,, nhưng băng tầng đã lan đến đùi hắn, đem hắn giữ chặt lại, ngay cả nhúc nhích cũng không thể.
“Điều này không thể có khả năng.”
Ba Lôi Đặc bản thân chính là băng hệ ma vũ sĩ, đối với khống chế băng hệ đã đạt đến một cảnh giới vô cùng cao, cho hắn có đánh chết hắn cũng không tin được rằng gã thiếu niên trước mặt mình không ngờ lại dùng băng ma pháp để đánh bại mình.
Tháp Mỗ Tân lúc này vô cùng choáng váng, hắn vốn là lo lắng cho Lai Ân, nhưng kết quả lại khiến cho hắn không ngậm miệng lại được.
Lúc này từ ngực của Ba Lôi Đặc đổ xuống toàn bộ đều bị băng tầng bao phủ.
Ba Lôi Đặc cũng không hề giãy dụa, bởi hắn biết mình đã gặp được cao thủ thật sự.
Lai Ân ánh mắt khinh miệt nhìn Ba Lôi Đặc nói “ Không biết nên lưu lại toàn thây hay là trực tiếp đốt mi thành tro a.”
“ Hừ ngươi nghĩ rằng băng tầng này có thể phong ấn được ta sao.” Ba Lôi Đặc nghiến răng, dùng sức đánh ra, băng tầng lúc này chợt xuất hiện những vết rách.
“Hừ, để thử xem ngươi phá nhanh hay ta đóng băng nhanh.”
Lai Ân không chậm không nhanh, chậm rãi tăng độ dày của băng tầng. khiến cho băng tầng lan đến cổ Ba Lôi Đặc.
Ba Lôi Đặc lúc này mới cảm thấy sợ hãi, bản thân là băng hệ ma vũ sĩ, nhưng người kia năng lượng băng hệ so với hắn còn cường đại hơn.
“Tiên sinh, xin ngài đừng giết người tại đây, bằng không uy tín của chúng ta sẽ hoàn toàn mất hết a.”
Tháp Tạp Mỗ lúc đầu muốn cầu xin Ba Lôi Đặc, nhưng hiện tại lại quay sang xin Lai Ân.
Lai Ân nhìn Tháp Tạp Mỗ nói “ Nể mặt lão bản, ta có thể buông tha cho hắn, bất quá phải giáo huấn một chút.”
Tháp Tạp Mỗ mồ hôi đầy đầu, nói “ Được, được, chỉ cần ngài đừng giết người là được.”
Lai Ân phất tay, băng tầng trên người Ba Lôi Đặc đột nhiên xiết chặt lại.
Ba Lôi Đặc hét thảm một tiếng, ngay sau đó một khối băng tầng rơi xuống mang theo một cánh tay của hắn.
Lai Ân âm thanh lạnh lùng nói “ Giết ngươi thì thật là dễ dàng, bất quá xem như ta nể mặt Tháp Tạp Mỗ, tha cho cái mạng chó của ngươi, nhưng nếu lần sau còn dám tìm ta gây phiền toái thì ngươi đừng mong toàn mạng rời đi.”
Ba Lôi Đặc cắn môi đến bật máu, ánh mắt thù hận nhìn Lai Ân.
Băng tầng một lúc sau cũng tan đi.
Ba Lôi Đặc cúi xuống nhặt cánh tay của mình, cắn răng nói “ Được, hôm nay vân khí của ta không tốt, bất quá người cũng đừng vội đắc chí sớm, ta nghĩ chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tháp Tạp Mỗ đi đến bên Lai Ân, nói “ Vị tiên sinh này, hôi nham thạch trong tay ngài hẳn là phải nặng đến hai kg a.”
“Ân, cũng không sai biệt lắm, lão bản ngươi muốn gì?”
Tháp Mỗ Tân xoa xoa tay, nói “ Không biết ngài có ý bán không?”
“Có thể bán, bất quá lão bản trong tay ngài còn thứ gì khác không? Ta cũng không cần đổi tiền mà chỉ đổi tài liệu.”
Tháp Mỗ Tân nghe thấy Lai Ân đáp ứng, kích động thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, gấp giọng nói “ Tất nhiên là có, hơn nữa loại đồ vật như thế này làm sao có thể dùng tiền để đổi a, ở đây ta có một vật, mặc dù không xác định được nó là gì, nhưng niên đại thật sự rất lớn, hơn nữa bên trên còn có thần ngữ.”
Thần ngữ.
Lai Ân nghe vậy liền có chút tò mò, hắn hiện tại đối với Thần tộc càng ngày càng cảm thấy hứng thú, nói “ Ngươi tại sao không mang ra đấu giá.”
Tháp Mỗ Tân vừa đi vừa giải thích “ Loại đồ vật như vậy làm sao có thể tùy tiện lấy ra a, hơn nữa còn có những kẻ như Ba Lôi Đặc ngồi đó, nếu hắn thực sự thích chỉ sợ sẽ ra tay cướp đoạt.”
“Ba Lôi Đặc rốt cuộc là người nào? Ngay cả ở trong Áo Tư đế quốc đế đô cũng dám động thủ đả thương người, thật sự quá kiêu ngạo a.”
Tháp Mỗ Tân thở dài, nói “ Cái này cũng không có biện pháp, Ba Lôi Đặc là võ tướng của Đại tướng quân Áo Cổ Đức, thực lực lại cường đại vì thế ở đế đô không có ai dám đắc tội.”
Lai Ân sắc mặt không chút thay đổi, đối với hắn mà nó thì loại người như Ba Lôi Đặc không đáng cho hắn để tâm.
Xuyên qua hoa viên Tháp Mỗ Tân dẫn Lai Ân đi đến một thông đạo, trước của có hai gã đại hạn đứng canh gác.
Lai Ân khẽ nhìn qua,không ngờ hai người này thực lực lại là Á Thần trung giai lục cấp, so với những gã bên ngoài thì mạnh hơn rất nhiều.
Hai gã bảo tiêu đầu tiên nhìn thấy Tháp Tạp Mỗ, sau đó chứng kiến Lai Ân thì sắc mặt khẽ biến, bất quá hai người thân kinh trăm trận, sắc mặt ngay lập tức liền trở lại như cũ.
Trên cánh cửa gỗ có một kết giới công kích ma pháp vô cùng cường đại, nếu người không biết tùy ý chạm vào, liền sẽ bị ma pháp công kích.
Tháp Mỗ Tân phất tay ý bảo hai gã bảo tiêu lùi ra sau, sau đó đi một cái bao tay mới dám chạm vào cửa gỗ.
Cửa mở ra, bên trong là một mảnh hắc ám.
Tháp Mỗ Tân xuất ra một viên bảo thạch dùng để chiếu sáng, sau đó mang theo Lai Ân đi vào, đây là một căn phòng nhỏ rộng chừng mười thước vuông, bốn phía tường có rất nhiều những ngăn kéo nhỏ, ở giữa phòng là một tiểu thạch bàn, bên trên là một chiếc hộp gỗ dài chừng hai mươi phân.
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương