Vương bài pháp thần
Chương 134 : Mạnh mẽ.
Hai học sinh đều có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại của Lai Ân, chi nên hai người đối với hắn như là một vị lão sư, dọc đường đi liên tục xin thỉnh giáo vài điều tâm đắc cùng kỹ xảo tu luyện...
Lai Ân cũng nhất nhất giải đáp, hơn nữa chỉ cần một câu liền nói trúng trọng điểm ngay.
Hai học sinh càng ngày càng kính nể Lai Ân, hận không thể bái hắn làm vi sư.
Con đường tới Lôi Áo học viện càng lúc càng gần, tiểu đội của ba người bây giờ biến thành mười mấy người, đa số là tân học sinh.
Vấn đề bọn họ luận đàm đa số không thoát ra khỏi chuyện thi đấu của Lôi Áo học viện ma khí, chuyện liên quan đến thú nhân Cáp Khắc và Lâm Đạt.
Lai Ân từ mấy câu chuyện đàm luận của đám người lúc này mới lý giải được, Cáp Khắc và Lâm Đạt cư nhiên cũng đã tiến giai lên mười một cấp ma vũ sĩ.
Lai Ân vuốt cằm, thầm nghĩ: Lệ Bối Tạp cũng là mười một cấp ma vũ sĩ rồi, ai thua ai thắng thật đúng là không thể biết trước.
"Lai Ân tiên sinh, ngài xem bọn họ ai sẽ là người thắng cuộc."
Một đệ tử cung kính hỏi, tên này cũng thuộc một trong số người trong đội ngũ được Lai Ân chỉ điểm. Người này cũng tầm tuổi với bọn họ thế nhưng thực lực lại rất phi phàm khiến mấy thiếu niên đều rất bội phục.
Lai Ân suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể cùng Cáp Khắc và Lâm Đạt so tài chỉ có Lệ Bối Tạp của Khải Lâm học viện, bất quá Lệ Bối Tạp cũng là mười một cấp ma vũ sĩ, thắng bại thực sự không nói trước được."
"Oa, Lai Ân tiên sinh, tin tức của ngài không chuẩn rồi, Lệ Bối Tạp đã là mười hai cấp ma vũ sĩ, gần đây đang ở thần điện tiến hành trắc thí, chỉ cần vượt qua sẽ thành thánh đường võ sĩ, mười bảy tuổi đã thành thánh đường võ sĩ đó."
"Cái gì? Nha đầu kia đã là mười hai cấp rồi sao?" Lai Ân lại càng hoảng sợ thốt lên.
"Tiên sinh biết nàng sao?"
"Ừ, khoảng thời gian trước có gặp qua. Khi đó nàng ta mới là mười một cấp."
"A, a, Lai Ân tiên sinh, ngài biết Lệ Bối Tạp tiểu thư à." Đám học sinh khi vừa nghe Lai Ân nói, toàn bộ đều phấn chấn vây lấy Lai Ân.
"Có gặp qua, nhưng không thân lắm."
Câu trả lời của Lai Ân lại khiến một đám người thất vọng.
Cứ như vậy một đường thẳng tiến, mất sáu ngày cuối cùng Lai Ân cũng tới được Lôi Áo học viện. Còn hai mươi tám ngày nữa là tới ngày học viện thi đấu. Toàn bộ Lôi Áo học viện lúc này cũng đã trở nên náo nhiệt.
Đám quý tộc của các đế quốc, nhân viên cao tầng của quân đội cũng lục tục chạy tới, thi đấu hàng năm do học viện tổ chức là nơi để các đế quốc lựa chọn nhân tài đầu quân cho giới quân đội.
Đám thủ vệ đứng canh cổng lúc này đã tăng gấp đôi ngày thường, kiểm tra tới lui người tiến nhập học viện nhằm xác nhận thân phận đám người.
Đám học sinh đều xuất ra môn bài xác nhận quyền tiến nhập học viện.
Đợi tới phiên Lai Ân.
Một gã thủ vệ nhìn trong tay Lai Ân không có thứ gì, hắn không khỏi cau mày nói: "Không có giấy chứng nhận hoặc là thư thông báo sẽ không được vào."
Lai Ân nhún nhún vai nói: "Giấy chứng nhận tại bắc cực băng nguyên đã bị mất rồi, không bằng để ta đi vào tìm người ra chứng minh thân phận là được chứ gì."
"Xin lỗi, không có giấy chứng nhận không được tiến nhập." tên thủ vệ này ngữ khi vô cảm nói.
Một tên danh thủ vệ khác nghe thấy thanh âm có chút quen tai, lập tức quay lại nhìn Lai Ân, vừa thấy liền hoảng sợ, dùng sức xoa xoa con mắt, sau đó nỗ lực kéo tay tên kia, rồi cười nói: "Mời vào, mời vào. Ngài không cần phải xuất giấy chứng nhận."
Lai Ân hướng về phía hai người cười cười rồi trực tiếp tiến nhập học viện.
Một đám người còn ở phía sau xếp hàng kinh ngạc nhìn nhìn thái độ của tên thủ vệ này, một người không phục hỏi: "Vì sao hắn có thể đi vào, chúng ta lại không được vào?"
"Các ngươi biết hắn là ai không mà hỏi?" Thủ vệ chỉ vào bóng lưng của Lai Ân hỏi ngược lại.
"Nếu như biết rồi còn phải hỏi ngươi sao? Ngay cả một ít quý tộc đế quốc cũng phải xuất ra giấy chứng nhận, vì sao hắn không cần?"
"Ma khí hệ huấn luyện viên Lai Ân, đã biết chưa."
Lời nói của thủ vệ ngang với một tiếng sấm giữa trời quang.
"Cái gì? Ma khí huấn luyện viên chính là hắn, không phải chứ."
"Trời ạ, cùng hắn ờ nhiều ngày như vậy bây giờ ta mới biết thân phận của hắn, ta vẫn chỉ cho rằng hắn là một đệ tử xuất sắc thôi a."
Có người nghe được đắc ý cười to, nói: "Ta thông minh nhất, dọc đường đi vẫn luôn hỏi phương pháp tu luyện tâm đắc cùng Lai Ân, lúc này thì lời to rồi."
Bị ngưu đầu nhân bắt đi, bây giờ tin tức huấn luyện viên ma khí hệ trở về giống như một trận gió quét tới từng ngóc ngách của học viện.
Rất nhiều tân sinh muốn một lần được thấy phong thái của vị huấn luyện viên ma khí này, muốn xem rốt cuộc hắn là loại người gì mà khi mất tích lại khiến nhiều thế lực lớn phái người đi tìm kiếm vậy.
Thế nhưng khi bọn họ tới lại thất vọng phát hiện, Lai Ân đã mang theo Cáp Khắc cùng Lâm Đạt ly khai rồi.
Có người lập tức nghĩ tới mối quan hệ trong truyền thuyết của Lai Ân và Mễ Lệ Toa, vì vậy vội vã chạy tới học viện chiến sĩ, kết quả phát hiện ngay cả Mễ Lệ Toa cũng không thấy cái bóng.
Mọi người liên tục tìm kiếm khắp nơi bóng dáng của bốn người.
Lai Ân thực đã mang theo ba người ra khỏi học viện tiến nhập vào ma thú sâm lâm cách đó không xa.
Lai Ân bình an trở về người cao hứng nhất chính là Mễ Lệ Toa bất quá nàng cũng không biểu đạt ra ngoài.
Cáp Khắc còn lại kích động rống to, ân nhân của bản thân không chết đó mới chính là điều trọng yếu nhất.
Lâm Đạt hai tay cầm vũ khí chuẩn bị tìm cơ hội đánh lén, hiện tại bản thân đã là mười một cấp ma vũ sĩ rồi, chẳng lẽ lại không thể đáng bại người này?
Lai Ân đem ba người tiến vào rừng rậm tìm một nơi tương đối an tĩnh dừng chân, sau đó nói: "Từ giờ tới lúc thi đấu còn hai mươi tám ngày nữa, ba người có đủ tự tin không?"
Cáp Khắc cùng Lâm Đạt nghe vậy, thần tình bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không thể, nghe nói lúc ngươi cùng Lệ Bối Tạp bị bắt đi nàng đã là mười hai cấp ma vũ sĩ rồi, chúng ta hiện tại mới mười một cấp, đáng như thế nào đây?"
Mễ Lệ Toa cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà nói: "Ta mặc dù mới thập cấp, bất quá ta đối với thắng bại không quan trọng, mới học được một năm thôi, năm nay chỉ mười bảy tuổi mà đã đạt được thập cấp ta đã rất thỏa mãn rồi."
Lai Ân chính sắc nói: "Mễ Lệ Toa, trước đây nếu như ngươi là thập cấp, ngươi còn có thể kiêu ngạo, bởi vì khoảng cách đến thánh giai mười hai cấp cũng không xa, thế nhưng hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, thánh giai chẳng qua là một bước đệm để quá độ lên một cấp cao hơn nữa, đó chính là á thần cấp, trong á thần cấp lại chia thành thượng trung hạ tam giai, mỗi giai mười cấp."
"Cái gì? Còn có á thần cấp nữa sao?"
Ba người nghe được, đồng thanh kinh hô.
Lâm Đạt mạnh mẽ lắc đầu nói: "Không có khả năng, nếu là có thần cấp, phụ vương thế nào lại không nói cho ta biết."
"Có nhiều chuyên ngươi còn không biết đâu."
Lai Ân liên lùi về phía sau mấy bước, nói tiếp: "Cả ba người các ngươi cùng nhau tiến lên đi."
Cáp Khắc gãi đầu nói: "Huấn luyện viên, không phải bị bắt đi lâu ngày khiến ngài hồ đồ rồi chứ."
Phanh...
Mễ Lệ Toa, Lâm Đạt hai người còn chưa thấy cái bóng của Lai Ân.
Thân thể cao to của Cáp Khắc đã bay ngược lại, thân thể chấn gãy sáu bảy cây đại thụ mới rơi xuống đất.
Ai cũng không thấy rõ Lai Ân khi nào và làm sao xuất thủ.
"Điều này sao có thể chứ?" Cáp Khắc phủi bụi trên đầu đứng lên. Kinh ngạc nhìn Lai Ân.
Ai mà không biết một năm trước Lai Ân bất quá chỉ là mội ma pháp sư năm sáu cấp, chiến sĩ xoay ngang xoay dọc còn thấp hơn cả cấp độ ma pháp sư, chỉ giỏi tài chạy trốn. Thế nhưng vừa nãy rõ ràng là Lai Ân đã động thủ.
Lai Ân vỗ vỗ tay, nói: "Cùng lên đi, các ngươi ai có thể thương tổn được ta một cọng tóc, ta sẽ cho người đó một con thú hoàng."
Lai Ân nói xong từ Phong Ấn Chi Thư phóng ra một con Băng Sương Cự Xà tới trước mặt ba người.
"Đây chính là chứng minh cho lời ta nói." Lâm Đạt hai mắt tỏa sáng, thú hoàng không thể có cơ hội tốt như vậy mà bắt được nha.
"Thắng ngươi không dễ mới lạ, vừa rồi bất quá ta không cẩn thận mà thôi." Cáp Khắc xoa xoa tay hắc hắc cười nói.
Mễ Lệ Toa len lén đi tới phía sau của Lai Ân.
Ba người nháy mắt đã vây Lai Ân ở giữa.
Lai Ân mỉm cười, hoạt động hai tay một chút, chậm rãi nói: "Bắt đầu đi." Tốc độ của Lâm Đạt và Cáp Khắc nhanh như chớp xông lên.
Mễ Lệ Toa là thập cấp chiến sĩ. Động tác chậm hơn một chút, nàng vốn định chờ Cáp Khắc và Lâm Đạt lên trước chế trụ Lai Ân, sau đó từ phía sau đánh lén.
Ba người phối hợp không tính là ăn ý thế nhưng hai người mười một cấp ma vũ sĩ cùng một thập cấp chiến sĩ, ở trên đại lục coi như là thánh ma đạo cũng không dám xem thường.
Ba người rất tự tin có thể đánh bại Lai Ân, dù cho Lai Ân thật sự có là á thần cấp cao thủ gì gì đó như lời hắn nói cũng không thành vấn đề.
Lai Ân chỉ mỉm cười cũng không thèm động, lúc trước hắn dễ dang đối phó với cả á thần hạ giai tam cấp huống hồ ba người này ngay cả thánh giai cũng chưa tới.
Tốc độ của ba người rất nhanh, Mễ Lệ Toa tuy chậm những chỉ bất quá không tới một giây. Ba người đồng thời nháy mắt đã tới bên người Lai Ân.
Lai Ân bình thản đứng đó, thế nhưng khí tức bốn phía đột nhiên lại trở nên cuồng loạn. Cây cỏ bị gió thổi qua, giống như gặp một trận bão chỉ trong nháy mắt bị nhổ bay cả gốc.
Ba người lập tức cảm giác được áp lực kinh khủng không cách nào hình dung từ trên người Lai Ân phát ra, ngay sau đó lan tới tất cả mỗi ngóc ngách của rừng rậm.
Nguyên là còn có tiếng gió thổi xào xạc, một vài tiếng rống của loài thú bây giờ toàn bộ rừng rậm đều trở nên an tĩnh, có thể nghe thây tiếng của một chiếc kim rơi.
Ba người ngay cả bước một bước cũng không còn sức, áp lực cự đại mà khiến Băng Sương Cự Xà ở bên cạnh Lai Ân cũng phải lặng lẽ nằm bẹp xuống, cuộn thành một vòng tròn.
Phù phù...
Cáp Khắc là người đầu tiên không chịu được áp lực quỳ xuống, hai tay mãnh liệt chống trên mặt đất, hắn lo lắng lát nữa mình sẽ không duy trì được mà nằm úp sấp trên mặt đất.
Lâm Đạt và Mễ Lệ Toa đồng dạng rất sợ hãi, chỉ mới gần một năm qua đi, tên kia không cần dùng quỷ kế, không cần dùng triệu hoán, chỉ cần thả ra áp lực trên người đã áp chế ba người đến nỗi không thể động đậy.
Lai Ân phát hiện ba người kia sắp không duy trì được nữa, lúc này mới thu hồi uy áp, nói: "Đã biết chưa? Đây chính là lực lượng của á thần cấp, thánh giai ở trước mặt á thần cấp căn bản không đáng là gì."
"Ta không phục." Lâm Đạt cắn răng song chưởng vung lên triệu hồi ra mười hai cấp thủy thiên sứ, hạ lệnh nói: "Công kích, tiêu diệt đối phương cho ta."
Thủy thiên sứ nhận được mệnh lệnh, hai cánh khẽ động hơn mười thanh băng điêu vũ mao từ trên cánh bắn ra.
Lai Ân mỉm cười tay trái giơ lên nhẹ nhàng hoa lên thành một vòng thập tự, bốn điểm của thập tự cấp tốc hình thành một tấm chắn trước người.
Băng vũ mao đánh lên thập tự thuẫn đều hóa thành nước rơi xuống.
Chỉ dùng một loại ma pháp thuẫn tối đơn giản đã có thể chống lại được đòn công kích của mười hai cấp băng ma pháp.
Thủy thiên sứ không nhận được mệnh lệnh dừng tay nên lần nữa phát động công kích, lần này là một đạo băng long.
Đại lượng thủy nguyên tố ngưng tụ thành một băng long cao mười thước phóng tới người Lai Ân.
Lâm Đạt không tin Lai Ân dám đứng bất động tiếp đạo băng long này.
Ma pháp thuẫn bị đánh vỡ, thế nhưng long đầu lại đột nhiên ngừng lại, băng điêu trên thân long ở giữa không trung giãy dụa, khiến cây cối và đá vụn ở dưới mặt đất bay tán loạn, thế nhưng cũng không thể tiến thêm một bước.
"Không có khả năng?" Lâm Đạt phát hiện Lai Ân chỉ dùng một cánh tay trái đã có thể bắt được long đầu.
Nếu là ma pháp sư cấp thấp đụng vào long đầu lập tức sẽ bị đông thành một pho tượng.
Thế nhưng bàn tay của Lai Ân vẫn rất sạch sẽ không dính một mảnh băng đọng.
Ba người ngây ngốc mà nhìn, chỉ thấy tay trái của Lai Ân dùng lực nắm chặt, sau đó băng lòng từ đầu tới đuôi từng thốn từng thống vỡ vụn.
Lai Ân vuốt vuốt đám băng bám trong tay xuống, nói."Đã tin chưa?"
"Chưa tin." Cáp Khắc từ nhỏ đã lập trí trở thành một gã Tát Mãn, một thánh ma đạo đồng cấp cường giả, thế nhưng đột nhiên hắn phát hiện thánh ma đạo vẫn không phải là người mạnh nhất, điều này là một đả kích không nhỏ đối với hắn.
Cáp Khắc buông vũ khí ra, thân thể đột nhiên hóa thành sư tử cao ba thước hướng tới Lai Ân mà đáng.
Sau khi thú nhân hóa thành thú, lực lượng so với khi là nhân hình ít nhất tăng lên gấp đôi, , Cáp Khắc mười một cấp chiến sĩ khi hóa thân lực lượng có thể liều mạng với cao thủ nhân hình thú mười hai cấp, huống chi thể chất của thú nhân so với nhân loại lại mạnh hơn.
Cáp Khắc không tin Lai Ân mạnh như vậy, hắn phải thử một lần mới được.
Cáp Khắc khi hóa thú tốc độ cũng đề tăng gấp đôi, hóa thành một đạo kim sắc thiểm điện đáng về phía Lai Ân.
Phanh...
Cáp Khắc hóa thân tốc độ rất nhanh, ngay cả Lâm Đạt cùng Mễ Lệ Toa cũng chưa thấy thân ảnh, hắn đã tới trước mặt Lai Ân, móng vuốt sắc bén chộp tới người Lai Ân.
Mễ Lệ Toa sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng đang lo lắng Lai Ân sẽ bị thương mất.
Lai Ân nhẹ nhàng nhảy lên, tay trái nắm lại đáng lên đỉnh đầu Cáp Khắc, một quyền này khiến Cáp Khắc quỳ rạp trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Động tác liên tiếp của Lai Ân có thể nói là rất chậm, thế nhưng thực tế so với Cáp Khắc còn nhanh hơn, từ lúc nhảy lên cho tới lúc đáng bại Cáp Khắc bất quá chỉ trong 1/5 cái chớp mắt mà thôi.
Mễ Lệ Toa cùng Lâm Đạt vừa chớp mắt liền phát hiện trận đấu đã kết thúc rồi.
Cáp Khắc hóa thân cũng chịu thất bại.
Lai Ân hạ xuống, sau đó nói: "Hiện tại đã tin chưa."
" Điều đó không có khả năng, không có khả năng."
Lâm Đạt cùng Mễ Lệ Toa vẫn không thể tin, cũng không thừa nhận mọi chuyện xảy ra trước mắt là sự thực.
Lai Ân cũng không buồn nói nữa.
Cáp Khắc hôn mê trong vài giây liền tỉnh lại, sau đó vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm Lai Ân, nói: "Ta vừa bị sao vậy?"
"Ngươi không biết mình vừa hôn mê sao?" Lai Ân chỉ chỉ lên trên mặt đất.
Cáp Khắc khi ngã xuống liền tạo thành một cái hố thật to trên mặt đất.
Hắn uể oải nói: "Những điều ngài nói đều là sự thật a."
"Đương nhiên. Ta lừa các ngươi để làm gì?" Lai Ân cười nói.
"Vậy ngươi kêu chúng ta tới đây là có mục đích gì?"
"Lệ Bối Tạp của Khải Lâm học viện bây giờ đã là mười hai cấp ma vũ sĩ, hơn nữa đang ở thần điện trắc thí chuẩn bị trở thành thánh đường võ sĩ rồi, nếu không gọi các ngươi tới đây huấn luyện, đến lúc đó có thể thắng được sao? A, đương nhiên Mễ Lệ Toa là chiến sĩ, không thể chiến đấu cùng Lệ Bối Tạp, thế nhưng nếu như ngươi gặp phải một chiến sĩ mười một cấp khả năng bại trận cũng rất lớn, thuận tiện cùng huấn luyện luôn một thể đi."
"Huấn luyện như thế nào đây?" Cáp Khắc hưng phấn nói, khi hắn tin tưởng có một lực lượng so với thánh ma đạo còn mạnh hơn là lúc mục tiêu của hắn cũng trở nên xa hơn. Lai Ân đột nhiên nhướng mày, phất tay nói: "Đừng lên tiếng, có người tới."
Mễ Lệ Toa ba người sửng sốt, bọn họ căn bản không nghe thấy tiếng người bước tới.
Ngay khi ba người đang buồn bực, trên bầu trời truyền đến thanh âm y phục bị gió thổi phần phật truyền tới, ngay sau đó một trung niên nhân hơn bốn mươi từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt nhìn bốn phía lạnh lùng nói: "Vừa nãy có thấy người nào khác xuất hiện quanh đây không?"
Trung niên nhân này vừa hạ xuống liền lộ ra một khuôn mặt trông cực kì gian trá: mũi ưng, mắt tam giác trông rất lạnh lùng.
"Chỉ có bốn người chúng ta thôi." Lai Ân không có hảo cảm với người này, nhất là thái độ khinh thường của đối phương lại khiến hắn càng thêm chán ghét.
"Hả?" Trung niên nhân rõ ràng không tin, liền vung tay lên, một đạo hỏa long đem một gốc cây cổ thụ cách xa hơn trăm mét đốt cháy thành tro, uy hiếp nói." Hay nhất là mau nói ra, nêu không..."
Lai Ân nhíu mày cắt đứt lời hắn, nói: "Không phải thì thế nào? Ngươi muốn động thủ chăng?"
"Động thủ?" Trung niên nhân nghe vậy, ha ha cười nói: "Ta không có hứng thú chới đùa cùng mấy đám tiểu tử các ngươi, chỉ muốn hỏi xem vừa rồi là ai phát ra uy áp mà thôi."
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương