Vương bài pháp thần

Chương 133 : Ma nhân là người hầu (2).

"Được, không thành vấn đề." Ni Na nghe xong liền vui vẻ đáp ứng, có thể ở đại lục đợi vài ngày so với quay về khu rừng rậm ở ngây ngốc còn thoải mái hơn nhiều. Lai Ân đi tới trước mặt Ni Nhĩ nói: "Mang ta đi tới chỗ phong ấn." Ni Nhĩ sửng sốt ngay sau đó vui mừng nói: "Đại nhân, người định thả toàn bộ bọn họ ra à?" "Ta đã nói rồi, sẽ thả tất cả ra, các ngươi không phải muốn vĩnh viễn ở đó chứ." Vị trí động khẩu này đã bị phong ấn, phong ấn này vốn là vì giam giữ Ma tộc mà được thiết kế, cho nên Ni Nhĩ không có biện pháp tiến nhập vào bên trong. Thế nhưng đối với Lai Ân mà nói chuyện này không thành vấn đề. Lai Ân tới phong ấn, dùng phương pháp giải khai phong ấn tiến nhập vào bên trong, sau đó tìm Kiệt Phổ Sâm và ba người khác để lấy chìa khóa cuối cùng đi sâu vào bên trong cùng với Ni Nhĩ. Qua cửa động tiến vào được ba trăm thước hai người tới một nơi hang động rất rộng rãi. Lai Ân lần đầu tiên thấy đám ma nhân bị phong ấn này, mười một hắc sắc cự nhân cao ba thước bị xích sắt trói lơ lửng trên thạch trụ giữa không trung. Điểm bất đồng duy nhất của mười một cự nhân này là thân thể đen kịt không có hoa văn đỏ đậm như Ni Nhĩ. Mấy cự nhân thấy Ni Nhĩ và một người nhân loại tiến đến, tất cả đều sửng sốt ngay sau đó đại hỉ nói: "Đội trưởng, đây là người tới cứu chúng ta sao?" "Tốt, thật tốt quá, nhân loại, các ngươi xong rồi." "Ha ha, mấy nghìn năm rồi, chúng ta rốt cục cũng được tự do." Đám ma nhân cuồng loạn cười to, thanh âm thật lớn chấn động đám loạn thạch trên đỉnh hang. Ni Nhĩ vẻ mặt đau khổ chỉ vào Lai Ân nói: "Ta hiện tại đã thành thủ hạ của người ta rồi, cứu các ngươi chính là hắn đó." "Cái gì?" "Điều này sao có thể?" "Đội trưởng. Sao ngươi lại nghe lời nhân loại." Ni Nhĩ đem mấy người bị phong ấn cứu thoát ra sau đó đại khái kể lại tình huống trước đó. Toàn bộ đám ma nhân đều trầm mặc. Lai Ân ho khan một tiếng nói: "Hiện tại ta cho các ngươi một cơ hội, một là tiếp tục bị khóa ở đây. Hai là nghe theo mệnh lệnh của ta, ta sẽ thả các ngươi ra." "Nghe theo nhân loại, điều này không có khả năng." "Chúng ta là Ma tộc. Tuyệt đối sẽ không nghe theo lời nhân loại các ngươi." Lai Ân nhún nhún vai nói: "Vậy các ngươi cứ vĩnh viễn bị nhốt đi. Ta sẽ dùng tro bụi phong kín cái động khẩu này lại, sau đó đem chỗ này xây thành một tòa tháp, đến lúc đó không còn ai nhớ tới nơi này nữa, các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội ra khỏi đây đâu." "Ha ha, nhân loại, ngươi thật mạnh miệng khiến chúng ta buồn cười chết mất, dù ngươi có thực lực cũng không có khả năng làm bậy ở tòa thành này. Thành chủ liệu có đồng ý không?" Ni Nhĩ ngắt lời, nói: "Mấy huynh đệ, xin hãy nghe ta nói một câu, đừng nói là một tòa thành này, Lai Ân tiên sinh coi như là muốn giết chết tất cả các ngươi cũng dễ như trở bàn tay thôi." "Đội trưởng, đừng nâng cao chí khí của người mà làm giảm nhuệ khí của anh em, ma nhân chúng ta không sợ chết đâu." Ni Nhĩ cười khổ nói: "Vậy các ngươi không sợ bị ngược đãi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong sao? Ta chính là vì chuyện này mới làm thủ hạ của Lai Ân đó." "Ta không sợ đau đớn." Một tên ma nhân kêu lên. Lai Ân cười nói: "Ta cũng không nói muốn đánh ngươi, hắc hắc, ta đem ngươi khóa lại khiến cả đời các ngươi không thoát ra được, cho dù các ngươi không sợ chết, thế nhưng tịch mịch cũng như một loại độc dược mãn tính. Thử mấy nghìn năm tịch mịch xem có ai chịu được hay không." Lai Ân vân vê cằm nói tiếp: "Hiện tại cho các ngươi một cơ hội. Suy nghĩ trong vòng mười phút đồng hồ, sau mười phút đồng hồ nếu không có câu trả lời thuyết phục ta sẽ rời khỏi đây, ta biết ma nhân các ngươi rất coi trọng lời hứa cho nên trước khi ta thả các ngươi ra bọn ngươi phải phát độc thề, đừng nghĩ tới chuyện gạt ta thả các ngươi sau đó các ngươi sẽ quay lại giết ta nha." Mười một ma nhân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài cùng kêu lên: "Được rồi, sau này chúng ta nguyện ý đi theo đại nhân, nghe theo mệnh lệnh của ngài, bảo vệ an toàn cho ngài." Lai Ân nở nụ cười, bây giờ đã có mười hai tên ma nhân làm thủ hạ a. Thực lực của ma nhân không bằng Thần Tộc, thế nhưng lực phòng ngự và khả năng phục hồi của bọn họ quả là siêu cường. Từ cách mà Phỉ Lợi Khắc Tư và Ngưu Đầu ngược đãi Ni Nhĩ cũng có thể nhận ra điều đó. Ni Nhĩ là á thần trung giai lục cấp, mười một ma binh kia là á thần trung giai tứ cấp, thế nhưng phòng ngự đều là á thần trung giai bát cấp. Lai Ân từ Kiệt Phổ Sâm gia tộc cũng lý giải được một số chuyện của Lôi Âu Nạp gia tộc, biết lần này người của Lôi Âu Nạp gia tộc tới sẽ không chỉ là một hai tên, nếu là cố ý tới gây phiền toái, bọn họ sẽ phái đến rất nhiều cao thủ. Lai Ân xuất ra Phong Ấn Chi Thư, bắt đầu lần lượt triệu hoán, chỉ cần thấy chữ là hắn đọc ra tuốt. Kiệt Phổ Sâm đám người sau khi rời đi được hai ngày, Thiên Giả Chi Thành đã xuất hiện một đống sinh mệnh mạnh mẽ, đủ các loại kích cỡ, hơn nữa mặt ngoài thoạt nhìn càng giống một vườn bách thú đủ các loại động vật, vong linh. Lai Ân đếm lại các sinh vật còn sống, toàn bộ Thiên Giả Chi Thành ngoại trừ các loại sinh mệnh cũng chỉ có hơn một trăm con tin, hoàn toàn không có cùng chung ngôn ngữ, cho nên mấy ngày sau đó trôi qua thật buồn chán. Ngày thứ tư... Độc giác thú từ trong kết giới bay ra, vừa bay vừa thở, nói: "Sinh hoạt ở đây không còn gì để làm nữa hay sao, lúc nào cũng đi trinh sát, sau này đừng tìm ta đi làm việc này nữa." Lai Ân nhìn độc giác thú hỏi: "Làm sao vậy?" "Ngươi để ta đi trinh sát, xuýt chút nữa thì bị tóm rồi." Độc giác thú hạ xuống sau đó nói tiếp: "Ta vừa mới phát hiện cái bóng của đám người Lôi Âu Nạp gia tộc, bọn họ hơn trăm người hướng ta đuổi đến, ai ta cũng không đáng lại được, may mà chạy nhanh nếu không bây giờ chỉ chờ ngươi tới nhặt xác rồi." "Ngươi nhanh như vậy, bắt ngươi còn không kịp sao có thể giết ngươi được chứ." Trong khi một người một thú đang nói. Kết giới bỗng chấn động, mấy trăm người cấp tốc phi qua kết giới. Dẫn đầu là ba lão đầu râu tóc hoa râm, vẻ mặt đều tức giận, rất có khí thế của một kẻ hùng hổ đi hỏi tội. Phía sau là hơn ba trăm người, mỗi người đều trừng mắt dựng mày đằng đằng sát khí tiến đến. Phỉ Lợi Khắc Tư đang buồn chán ngồi ở một góc trên quảng trường cùng Ngưu Đầu chơi trò ô quan, nếu thua thì bị tát tai, Ngưu Đầu lúc này đã bị tát cho nổ đom đóm mắt, thế nhưng muốn gỡ nên vẫn cùng Phỉ Lợi Khắc Tư chơi tiếp, hai người đang chơi bỗng nghe thấy thanh âm từ trên không trung truyền tới liền đứng bật dậy, Phỉ Lợi Khắc Tư hắc hắc cười nói: "Lần này nếu như được đánh nhau thì thật quá sướng nha." Ngưu Đầu đã ăn bảy tám cái tát vào mồm lúc này đang giận ngút trời, lại thấy một đám người tới, hắn dùng lang nha bổng đập xuống đất rống lên giận giữ: "Đánh, đánh, đánh chết toàn bộ đi." "Rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới rồi." "Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi. Ngủ được một giấc rồi, lúc này mới thấy tới a." "Mau cược đi, mau cược đi, xem ai bắt được nhiều người hơn nào." Dưới mặt đất vang lên hàng loạt tiếng rống, ngay sau đó bốn phương tám hướng hơn một nghìn sinh mệnh Minh Thần Chi Sâm đang phân tán lúc này đã tụ tập lại. Vốn hơn ba trăm cao thủ Lôi Âu Nạp gia tộc nghĩ mình đến bao vây người khác bây giờ đột nhiên lúc này phát hiện mình lại bị bao vây. Tất cả đường xá ở bốn phương tám hướng đều bi phong kín. Một đống cốt đầu ở dưới mặt đất. Lai Ân được mười hai ma nhân vây ở giữa. Ai cũng không dám xem thường một đống cốt đầu này, chỉ nhìn qua cũng thấy thực lực của đám vong linh sinh mệnh kia kinh khủng bậc nào. Lai Ân để triệu hoán ra một nghìn sinh mệnh vong linh này đã tiêu hao rất lớn tinh thần lực, thiếu chút nữa bị ngất xỉu. Bất quá hiện tại hơn một ngàn sinh mệnh mạnh mẽ tỏa ra bốn phía khí thế cũng tương đối kinh người. Trái tim của ba lão đầu Lôi Âu Nạp gia tộc đập thình thịch, lão già đứng giữa chộp lấy người thanh niên quay về báo tin đang đứng sau, cắn răng nói: "Vương bát đản, ngươi không phải nói chỉ có bốn tên quái vật Ma tộc thôi sao?" Thanh niên nhân này sợ hãi toàn thân run rẩy, vẻ mặt cầu xin nói: "Đúng thế, đúng thế mà, lúc tiểu nhân đi, rõ ràng là như vậy, thế nhưng không biết bây giờ sao lại thế này." "Sớm biết rằng như vậy ta đã mang theo toàn bộ người trong gia tộc đến rồi." Lão đầu phẫn nộ buông tay. Đối với hơn một ngàn quái vật này, trong lòng lão cũng không có biện pháp. Thanh niên nhân vẻ mặt đau khổ lui lại phía sau, nhỏ giọng nói thầm: "Dù cho có tới cả bất quá cũng chỉ có hơn năm trăm người, đều không phải là đối thủ của đám quái vật kia." Cái lỗ tai của lão đầu rất thính, liền tiến lên một cước đem thanh niên nhân này đá bay đi thật xa, lão đang hận không có chỗ phát hỏa a. Lai Ân nhìn vậy mà buồn cười. Hướng về phía một đám người bị vậy, khoát khoát tay nói: "Các vị là tới để đưa tiền hay là tới để đáng nhau vậy?" Lão đầu quét mắt ra bốn phía sau đó làm ra một biểu tình rất thân mật, nói: "Chúng ta tới để chuộc người." Vụ bắt cóc tống tiền kết thúc rất hoàn mỹ. Lôi Âu Nạp gia tộc đi tới hơn ban trăm người, mang về hơn trăm người, bị chèn ép mất gần một phần ba gia sản. Lúc tới thì hùng hổ, khi về ai cũng ủ rũ. Lai Ân cười ha ha tiễn hơn bốn trăm người ra tận ngoài thành, hắn lần này thu được một khối gia sản tầm một tòa núi nhỏ sao không cao hứng cho được. Phỉ Lợi Khắc Tư xoa xoa đại móng vuốt cùng hơn một nghìn quái vật vây quanh Lai Ân, hắc hắc cười. Lai Ân nghe thấy tiếng cười của bọn này mà da đầu tê dại, một bên cũng học hắc hắc cười, một bên liều mạng nhanh chóng đem từng túi tiền nhét vào trong không gian giới chỉ. "Ta nói Lai Ân này, sống lớn đến từng này rồi, ngươi có nên tăng tiền lương cho chúng ta một chút không đây?" Phỉ Lợi Khắc Tư xoa xoa móng vuốt, phát ra thanh âm ma sát "két két" của kim chúc. "Muốn bao nhiêu?" Lai Ân cười cười, bàn tay càng hoạt động nhanh hơn, hai cánh tay lúc này có thể so với vô ảnh thủ của bậc cao thủ. "Mở ra thông đạo thông với nhân gian là được rồi." Lai Ân nghe vậy, cười so với khóc còn khó coi hơn, hai tay hợp thành chữ thập, cầu xin nói: "Các vị lão đại xin hãy buông tha ta đi, ta cũng không phải là Minh Thần, sao có thể mở ra thông đạo chứ, các ngươi không bằng đem ta xé thành mảnh nhỏ còn hơn." "Ngươi không mở được thế nhưng lại có quan hệ với Minh Thần đại nhân, ta nghĩ để mở ra một thông đạo đối với ngươi hẳn là đơn giản đúng không?" "Khuôn mặt ta vẫn chưa lớn đến mức đó, hay là các vị đổi một điều kiện khác đi, được không?" Lai Ân tội nghiệp nói. Một đám quái vật dường như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, cho nên đồng thời gật đầu. Phỉ Lợi Khắc Tư cũng gật đầu nói: "Lần này toàn bộ chúng ta sẽ ở đại lục chơi một khoảng một tháng đi." "Nếu như toàn bộ các ngươi ở đại lục vậy toàn bộ các quốc gia không bị diệt mới là lạ, một tháng quá dài, năm ngày đi." "Giá cuối nhé! Hai mươi ngày." Ni Na gõ mạnh lên đầu Lai Ân, nói. Hai phe kịch liệt tranh luận cuối cùng bọn người Ni Na được ở đại lục du ngoại mười ngày. Hơn một ngàn quái vật trùng trùng điệp điệp phân tán đi khắp nơi, chỉ chốc lát không còn một mống ở lại. Lai Ân ở phía sau nỗ lực hô lớn: "Chớ có gây họa đó, nếu không mấy lão đại lại tới tìm ta liều mạng a." Lai Ân cùng mười hai ma nhân đứng trơ trọi ở trong thành. Ni Nhĩ nói: "Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" "Rời khỏi đây thôi, nếu không người Lôi Âu Nạp gia tộc lại tìm một đám hỗn đản tới hỗ trợ thì phiền to." "Rời khỏi đây? Ma nhân chúng ta nếu như bị người khác phát hiện, vậy không phiền phức sao?" Ni Nhĩ hỏi. Lai Ân gãi đầu, ngẫm lại cũng đúng, hắn trầm tư một lát rồi mở miệng nói: "Vóc người cao ba thước cũng không tính dọa người lắm, các ngươi mặc thêm áo giáp vào là ổn thôi." "Thế nhưng đi đâu để tìm áo giáp đây?" Ni Nhĩ hỏi. "Ngu vậy, tới thành trì của Ba Cách Nhĩ, Cổ Liên Đạt bọn họ, nhờ người ta chế tạo cho các ngươi mười hai kiện áo giáp không phải là được rồi sao." "Thế nhưng đi đến đó bằng cách nào? Làm sao đi? Rừng rậm cũng chỉ có một đoạn, còn lại đều là thành thị, chẳng lẽ để bọn ta giết sạch người khi đi qua những nơi đó?" "Những thứ khác ta không có, thế nhưng ma thú thì lại có thừa, ha ha." Lai Ân đắc ý từ Phong Ấn Chi Thư phóng xuất ra mười hai con thú hoàng phi hành, toàn là đồ lừa gạt mới đây cả. Hắn đưa một phần không gian giới chỉ trong đó có chứa một số tài liệu cần thiết cho Ni Nhĩ, nói: "Cưỡi ma thú tới đó rồi đưa hết những thứ tài liệu này cho bọn họ." "Còn chủ nhân ngài thì sao?" Một ma nhân lo lắng hỏi. Ma nhân tuy là ghét nhân loài, thế nhưng một khi đã thề, tuyệt đối sẽ trung thành như chiến sĩ. "Nếu đáng không lại ta còn không biết đường chạy sao, nếu có người đuổi kịp độc giác thú đó mới là lạ a, huống chi hiện tại như thế nào ta cũng là á thần hạ giai nhất cấp, tại đại lục hẳn là sẽ không may đến độ gặp người mạnh hơn đâu." Lai Ân cùng đám người Ni Nhĩ nói chuyện một lúc, sau đó mới cưỡi độc giác thú ly khai nơi này. Lai Ân vừa đi. Ở một căn phòng vắng vẻ tại góc Thiên Giả Chi Thành có hai nam một nữ đi ra. Hai người nam nhân cao tầm năm thước, thân hình giống như một cự nhân, giữa vùng lông mày toát lên khí tức hung sát. Nữ chỉ cao một thước bảy mươi lăm, khuôn mặt đẹp như tranh, vóc người nhu mì xinh đẹp, bất luận đi tới nơi đâu cũng đều là tuyệt đỉnh mỹ nữ. "Y Lệ Na, dường như hắn đang nắm giữ Phong Ấn Chi Thư?" Một người nam nhân dùng thanh âm ông ông tức giận nói. "Đúng vậy." Nữ tử kia gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Lai Ân, nói: "Tây Mễ Nhĩ, hai người các ngươi phát đã gửi tấm địa đồ kia đi rồi chứ?" "Gửi rồi. Từ đó đến nay thời gian khoảng hai tháng, phong ấn sớm đã bị mở rồi, đến lúc đó chỉ cần bắt được Ma Luân, sau đó bắt lấy tiểu tử kia lấy lại Phong Ấn Chi Thư là ổn thôi." "Vì sao không bắt hắn ngay bây giờ?" Tây Mễ Nhĩ hỏi. "Ài, nói các ngươi không có não cũng đúng mà, không tự nghĩ lại xem, Phong Ấn Chi Thư là cái gì chứ? Nếu sớm ra tay đoạt như vậy, đến lúc đó người gặp phiền phức đầu tiên chính là chúng ta đó, ngươi nghĩ mình không có việc gì làm nên định rước phiền toái vào thân hả?" Tây Mễ Nhĩ có chút bận tâm nói: "Vậy tiểu tử kia đi sao?" "Với tính cách của hắn, làm xong chuyện này không rời đi mới lạ, hống hồ địa đồ đã nằm trong tay Á Luân Tư rồi, hắn không lấy ra để tặng mới là lạ. Ta vừa dùng thuật đọc tâm, tiểu tử kia hiện tại chính là muốn đi Lôi Áo học viện, cho nên chuyện này không có gì phải lo lắng cả." Lai Ân đúng là đi Lôi Áo học viện, rời khỏi học viện cũng được gần một tháng rồi, bây giỡ cũng nên quay về xem mấy tiểu tử kia luyện tập thế nào rồi. Ra khỏi phương bắc chiến trường, Lai Ân ngồi trên lưng độc giác thú thoải mái phi hành. Trên đường cũng gặp qua vài ba người, đa số đều là lục tục chạy tới Lôi Áo học viện xem cuộc thi đấu sắp tới, mặt khác số ít là đám học sinh ưu tú trúng tuyển hàng năm tới nhập học. Từ trong miệng của đám học sinh Lai Ân biết được trận thi đấu lần này phần thưởng lộ ra là bức địa đồ thần ma đại chiến, hắn lập tức cảm thấy hứng thú, dự định tới tìm hiệu trưởng xin một xuất thi đấu. Lai Ân tới một thôn nhỏ liền gặp hai người học sinh cùng nhau đi tới, hai tên học sinh này cũng bằng tuổi Lai Ân tầm mười bảy tuổi, theo thứ tự là tam cấp kiếm sĩ và tứ cấp ma pháp sư, đẳng cấp tuy thấp một chút, thế nhưng tiềm lực cũng không tồi cho nên hai người đều trúng tuyển. Lai Ân cũng không muốn bại lộ thân phận của mình, huống chi thực lực bây giờ của hắn chỉ cần đứng trước mặt hai người này tỏa ra một chút áp lực cũng khiến bọn họ hoảng sợ.