Vương bài pháp thần
Chương 117 : Tự mình nhốt mình. (2)
"Vật phẩm đấu giá cuối cùng ngày hôm nay đến từ Tinh Linh đại lục, đối với nhân loại mà nói nó rất quan trọng đó chính là một giọt sinh mệnh nước suối, có thể làm cho người chết sống lại. Giá, giá của nó là ba mươi khắc Tử Diễm thạch, dung nham ở Hỏa Diễm Hải hai mươi khắc, mỗi lần tăng giá là một khắc."
Lão đầu vừa nói con mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ màu bích lục đặt trước mặt, lão hận mình không có đủ tiền để mua cái bình nhỏ này.
Đây mới là vật phẩm quan trọng nhất của đợt đấu giá ngày hôm nay, quy tắc của hội bán đấu giá luôn để đồ có giá trị nhất xuất hiện sau cùng, vì vậy càng làm tăng giá trị của món đồ, vật phẩm xuất hiện cuối cùng này bao giờ cũng khiến người tham gia chờ mong nhất bởi vì kiện đồ vật này không xuất hiện trong quyển trục, như thế mọi người cũng không nghĩ tới vật phẩm cuối cùng này lại là một giọt sinh mệnh nước suối, điều này giống như một vụ bạo tạc khiến đám người tham gia đấu giá điên cuồng a.
Cải lão hoàn đồng, sống lâu trăm tuổi, đây mới chân chính là mộng tưởng của nhân loài.
Lập tức có người hô: "Ba mươi mốt khắc Tử Diễm thạch, hai mươi mốt khắc dung nham thủy."
Áo Bỉ Khắc nhìn Lai Ân nói: "Lai Ân tiên sinh còn không ra tay sao, dù sao thì ngài cũng nên xuất thủ một lần chứ, ta tin tưởng mục tiêu của ngươi chính là sinh mệnh nước suối á."
Lai Ân cười cười, nói: "Vẫn chưa tới lúc, hiện tại cứ để cho bọn họ tranh đoạt, chờ đến lúc cuối cùng ta ra tay cũng không muộn."
"Ha ha, quả là diệu kế." Áo Bỉ Khắc ngồi xuống bên cạnh Lai Ân, nói: "Cần ta hỗ trợ không? Tử Diễm thạch cùng dung nham thủy ta cũng có một chút, bất quá bởi vì mục tiêu không phải là thứ đồ này cho nên trên người cũng chỉ cầm theo hơn mười khắc thôi."
Lai Ân lắc đầu, trong lòng hắn biết mục tiêu mà Áo Bỉ Khắc tới nơi này, nếu như không xuất thủ, vậy nhất định sẽ khiến người khác hoài nghi thân phận mình, điều này ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch lúc đầu, nghĩ vậy hắn liền quyết định ra tay, chí ít cũng đẩy giá lên một vài lần, sau đó chờ khi đến một cái giá nhất định mình sẽ buông tay.
Cứ như vậy không khí dần dần nóng lên, từng người từng người bị loại khỏi vòng đấu.
Cuối cùng chỉ còn lại người ở lô ghế số hai mươi là còn ra giá.
Lão đầu giơ cây búa gỗ lên, run giọng nói: "Tử Diễm thạch chín mươi bảy khắc, dung nham thủy tám mươi sáu khắc, còn có người nào trả hơn nữa không."
Hiện tại vấn đề không phải là gõ búa hay không gõ xuống, mà cuối cùng vật phẩm này sẽ có giá trị như thế nào, lão cũng muốn biết xem vật này rốt cuộc có phá kỷ lục cũ, lập một kỷ lục mới hay không điều này mang lại danh tiếng rất lớn cho tràng bán đấu giá.
Áo Bỉ Khắc nhìn Lai Ân.
Lai Ân biết giờ không lên tiếng sẽ bị hoài nghi, hắn không nhanh không chậm nói: "Tử Diễm thạch bảy mươi tám khắc, dung nham thủy tám mươi bảy khắc."
Áo Bỉ Khắc trong lòng có chút nghi ngờ, chỉ cần Lai Ân thu được sinh mệnh nước suối là hắn có thể vững tin vào trận đấu giá hội này không phải vì Lai Ân sắp xếp trước.
Người ở lô ghế mươi hai hơi do dự một chút có nên tăng Tử Diễm thạch lên một trăm khắc, dung nham thủy đến chín mươi khắc hay không.
Lai Ân biết cái giá này là đối phương đã cố hết sức rồi. Hắn tin tưởng đối phương hẳn là sẽ thêm một khắc nữa, đến lúc đó bản thân sẽ buông tha, cũng không khiến người khác hoài nghi.
Áo Bỉ Khắc lại không nghĩ thế, hắn bây giờ đang hoài nghi Lai Ân đến từ một gia tộc cổ xưa nào đó, nếu không phải vậy sao Lai Ân lại có thể xuất ra một số tiền nhiều như vậy mà mặt hắn vẫn tươi cười như không.
Người ngồi ở lô ghế số mười hai trầm mặc nửa ngày mới mở miệng nói: "Huynh đệ ở lô ghế số sáu à, thoạt nhìn ngươi nhất định muốn sinh mệnh nước suối rồi. Chúng ta cũng như ngươi nhất định phải lấy được sinh mệnh nước suối. Chúng ta ra giá một trăm linh mười khắc Tử Diễm thạch, dung nham thủy một trăm khắc."
Nụ cười trên mặt Lai Ân bỗng cứng đờ, đối phương một lần tăng giá nhiền như vậy, khiến hắn không thể nào ngờ tới.
Áo Bỉ Khắc nhìn Lai Ân nói: "Lai Ân tiên sinh chuẩn bị tăng lên bao nhiêu đây, có cần ta hỗ trợ không?"
Lai Ân biết Áo Bỉ Khắc đang hoài nghi mình, hắn cắn răng nói: "Tử Diễm thạch tăng lên một trăm mười lăm khắc, dung nham thủy một trăm lẻ năm khắc."
"Tử Diễm thạch một trăm hai mươi khắc, dung nham thủy thêm một trăm linh mười khắc nữa."
Toàn trường trở nên an tĩnh. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung ở lô ghế số sáu. Cái giá này đã tương đương với hai phần ba thu nhập từ thuế một năm của một đại quốc gia rồi.
Cơ mặt Lai Ân co rúm lại, hắn cố gắng nói: "Tử Diễm thạch một trăm hai mươi lăm khắc, dung nham thủy một trăm mười lăm khắc."
Lai Ân nghĩ, chỉ cần người kia ra giá một lần nữa, mình sẽ nhường lại.
"Tử Diễm thạch một trăm ba mươi khắc, dung nham thủy một trăm hai mươi khắc." Người lô ghế số mười hai do dự một chút cuối cùng cũng ra giá.
Lai Ân cố ý thở dài, do dự một chút rồi lắc đầu không nói.
Áo Bỉ Khắc cho rằng Lai Ân đã đến cực hạn rồi, hắn lên tiếng nói: "Tử Diễm thạch một trăm bốn mươi lăm khắc, dung nham thủy một trăm ba mươi lăm khắc."
Bên ngoài không biết trong này phát sinh chuyện gì, đều thì thầm suy đoán thân phận của người ngồi ghế số sáu.
Lai Ân từ trên ghế nhảy bật lên, nhìn chằm chằm vào mồm Áo Bỉ Khắc, thật hận không thể xông lên tát cho hắn một phát, cuối cùng nói: "Ta, ta không có số lượng nhiều như vậy."
Áo Bỉ Khắc lấy từ trong ngực ra hai cái túi nhỏ, nói: "Ở đây có mười lăm khắc, ta cho ngươi mượn, khi nào có cơ hội thì trả lại cũng được."
Khóe miệng Lai Ân co rúm lại, đau như cắt từng khúc ruột, thế nhưng hắn vẫn phải mỉm cười tạ ơn Áo Bỉ Khắc hỗ trợ, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn."
Người ở lô ghế số mười hai thở dài một tiếng nói: "Xem ra vị huynh đệ kia nhất định muốn có sinh mệnh nước suối rồi, chúng ta thực lực kém cỏi chỉ đàng chúc mừng vị huynh đệ thôi."
Lão nhân viên bán đấu giá gõ một tiếng định giá.
Áo Bỉ Khắc ha ha cười đứng dậy chúc mừng Lai Ân, dòng máu thần tộc một khi thức tỉnh, sinh mệnh sẽ kéo dài đến nghìn năm, cho nên sở hữu sinh mệnh nước suối cũng vô dụng.
Áo Bỉ Khắc để gia nhân đem sinh mệnh nước suối đưa cho Lai Ân.
Lai Ân miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười cùng bắt tay Áo Bỉ Khắc , án theo giá đã giao dịch hắn phải đi nộp năm tỷ kim tệ tiền thuế, vụ buôn bán này lỗ nặng rồi.
Áo Bỉ Khắc lại một lần nữa chúc mừng Lai Ân, nói: "Ha ha, Lai Ân tiên sinh, sau khi thủ tục hoàn tất chúng ta phải đi ăn mừng một phen chứ. Xem ra thế lực sau lưng của Lai Ân tiên sinh cũng không nhỏ a, cư nhiên có hơn hơn trăm khắc Tử Diễm thạch cùng dung nham thủy."
"May mắn, may mắn thôi." Lai Ân cất bước theo Áo Bỉ Khắc, hắn hung hăng tự vả vào miệng mình một cái.
Lai Ân ủ rũ trở lại nhà An Địch, Áo Tư Đinh đã đợi được một hồi, nhìn thấy Lai Ân trở về hắn ha ha cười nói: " Lai Ân huynh đệ, nghe nói ngươi tự mình mua đồ của mình?"
"Ta, con mẹ nó ta định giả bộ một chút, ai ngờ kết quả lại thành ra như vậy."
Lai Ân đem quá trình sơ lược nói ra, lược qua tình tiết mình cùng Áo Bỉ Khắc nói chuyện, đồng thời cũng đề cập đến thân phận của hắn, trong đợt đấu giá cuối cùng hắn nói trợ giúp bằng hữu sau đó hô giá, cuối cùng là mình ăn phải trái đắng.
"Ha ha, Lai Ân huynh đệ đã mua đồ của mình lại mất năm tỷ tiền thuế, nhưng đối với ngươi mà nói số tiền đó cũng chẳng đáng gì, nếu mà là bệ hạ nói không chừng đã tiếc đến nỗi thổ huyết rồi." An Địch vươn năm ngón tay nói.
"Mua thì cũng đã mua rồi, tổn thất thật thảm trọng a." Lai Ân ngửa mặt lên trời thở dài.
"Thế nhưng gộp lại thu hoạch cũng không tồi mà, ngươi cũng biết nếu đi đổi đống tài liệu này thành tiền, vậy ngay cả quốc khố cũng không bằng tài sản của ngươi rồi."
Lai Ân chỉ có thể cười khổ, hiện tại hắn chỉ hy vọng có người đến mua sinh mệnh nước suối mà thôi.
Sau khi đấu giá hội kết thúc, Lai Ân lại lần nữa chạy vào phòng bế quan, hắn dặn dò mọi người nếu không có việc gì quan trọng thì đừng có tìm tới quấy rối.
Một tháng qua vĩnh hằng chi huyết quá thời hạn lấy được từ chỗ Bất Tử Quân Đoàn khiến hắn tấm thân hắn trở nên bất tử, thực lực cũng tăng lên không ít, đồng thời khiến dòng máu thần tộc trong cơ thể dần dần thức tỉnh, bao nhiêu gian khổ cùng mộng tưởng tiến lên cấp bậc thánh ma đạo bây giờ đã gần ngay trước mắt.
Hắn rốt cục cũng hiểu lời nói của Áo Bỉ Khắc, tốc độ tu luyện quả là tiến bộ rất nhanh, mỗi một ngày, mỗi một giây, một khắc Lai Ân đều có thể cảm giác được cơ thể mình đang biến hóa, thần thức càng thêm nhạy cảm, càng cảm thụ rõ ràng linh hồn của mình hơn, tinh thần lực cũng trở nên cường đại hơn.
Ngày thứ hai mươi sáu An Địch lo lắng nên đẩy cửa vào xem Lai Ân thế nào, lúc hắn vừa tiến vào phòng liền sợ ngây người. Nguyên bản hắn cho rằng Lai Ân bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng hiện tại hắn lo lắng cho đôi mắt của mình có bị làm sao hay không.
Phong, hỏa, lôi, thủy, quang minh, hắc ám, không gian thất hệ năng lượng liên tục xoay tròn xung quanh người Lai Ân, ngưng tụ lại giống như một cái kén rất quái dị.
"Thánh ma đạo, điều này sao có thể chứ." An Địch thất kinh kêu lên.
Một tháng trước Lai Ân bất quá mới là một lục cấp pháp sư, Một tháng sau hắn đột nhiên tiến giai trở thành thánh ma đạo, cái này chỉ có trong tiểu thuyết cùng ảo tưởng mới xuất hiện a, hôm nay rõ ràng lại thấy một người bằng xương bằng thịt tiến giai như vậy.
Lai Ân chậm rãi mở mắt ra, thất hệ năng lượng liền chui vào thân thể hắn, tất cả mọi việc lại khôi phục vẻ bình thường, thấy biểu tình kinh ngạc của An Địch đang chằm chằm nhìn mình, hắn cười nói: " Vừa đột phá xong, ngươi, ngươi sao lại tiến vào đây? Chẳng nhẽ định mua tài liệu tu luyện à?"
An Địch từ trong khiếp sợ phục hồi tinh lại tinh thần.
"Không phải chuyện tài liệu sao, hắc, về chuyện một tháng đã tu luyện thành thánh ma đạo, hắc hắc, có một số việc tạm thời không thể nói cho đại ca biết được."
An Địch thì thào nói: " Quái vật, quái vật, thảo nào bệ hạ nói không thể nhìn thấu ngươi, ngươi thực sự thần bí khiến người ta không thể nắm bắt được."
Lai Ân đứng dậy nói: " Đại ca, giờ ta có chút chuyện cần phải làm, cho nên cáo từ ngươi trước, trong khoảng thời gian này đã làm phiền ngươi rồi."
"Ngươi định đi đâu?"
"Đi tham gia một cuộc gặp mặt."
"Ta hiện tại đang rất tò mò xem cuộc gặp mặt gì mà khiến ngươi vội vã rời đi như vậy." An Địch lắc đầu nói.
"Tạm biệt." Lệ Bối Tạp cũng tiến đến lên tiếng.
Lai Ân gật đầu, ra khỏi phòng, hít nhẹ một hơi, sau đó huýt dài một tiếng, thân thể chậm rãi trôi nổi, nhằm thẳng phía bầu trời đột nhiên thân thể như thiểm điện bắn đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
An Địch ngơ ngác nhìn về địa phương mà Lai Ân biến mất, hắn thì thào nói: " Thánh ma đạo, đúng là thánh ma đạo. Tiền đồ của tiểu tử này đúng là không thể lường được."
Truyện khác cùng thể loại
1419 chương
104 chương
746 chương
45 chương