Kỵ sĩ trưởng cũng biết mình làm chuyện xấu, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, đem tay nhỏ đặt đàng hoàng trên đầu gối, không dám nói câu nào. Bly hướng về phía Al thần quan lè lưỡi một cái, nói, “Quỷ đáng yêu!” Al thần quan càng khóc lớn tiếng hơn. Samuels không thể làm gì khác hơn là dùng cách dỗ cháu gái nhỏ của mình áp dụng lên Al thần quan để bé ngừng khóc, cậu cảm thấy đau đầu không thôi, qua những gì cậu thấy, những hành vi thông thuộc thường ngày mọi người vẫn có thể làm tốt, Al thần quan thậm chí vẫn có thể đọc thuộc lòng thánh ca không sai một chữ nào, cơ mà… Xét trên diện hành vi cùng lời nói, bọn họ thực sự đã biến thành trẻ con rồi. Al thần quan cuối cùng cũng ngừng khóc, bé bẹp cái miệng nhỏ thút thít nấc, Samuels xoay người, quyết định giáo huấn kẻ chuyên đi bắt nạt Al thần quan là đại thần Bly cùng kỵ sĩ trưởng vừa làm bừa một chút. “Ngươi không được bắt nạt ngài ấy nữa.” Samuels chỉ vào Bly, nói, “Nếu ngươi còn bắt nạt hắn, ta sẽ… sẽ… không cho ngươi ăn đồ ngọt nữa!” Bly mở to hai mắt, như thế vừa nghe thấy sự tình kinh khủng nào đó. “Ngươi không thể làm như vậy!” Bé phì phò hô to, “Ta đây là đại thần khủng bố nhất vương quốc đó!” Samuels lạnh lùng nói, “Đêm nay không có bánh ngọt.” Bly che miệng mình, tựa như sợ mình sẽ lại nói ra điều gì đó sai trái. Samuels lại nhìn kỵ sĩ trưởng đang yên lặng ngồi một bên. “Ta sẽ tịch thu kiếm của ngươi.” Samuels nghiêm mặt, “Việc bảo vệ bệ hạ có thể giao cho người khác làm, ngươi cầm kiếm quá nguy hiểm!” Kỵ sĩ trưởng không nói một lời, bé ngẩng cao đầu, nước mắt rưng rưng đảo quanh đôi mắt to. Ngữ khí Samuels nhất thời mềm nhũn: “…Thôi, ta cho phép ngươi mang một cây kiếm gỗ.”