Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây FULL
Chương 1
≧✯◡✯≦
Giữa mùa hạ, ngồi trong toa xe cao tốc mát rượi thật thư thả.
Bách Doãn ngồi gần cửa sổ, mơ màng buồn ngủ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cửa sổ thủy tinh mơ hồ phản chiếu hình ảnh gò má của hắn, sống mũi cao thẳng, cằm thon gầy, đôi môi hơi cong, dưới mắt là quầng thâm uể oải.
Từ Kiêu thị đến Trọng thành không quá hai tiếng đồng hồ, không đủ để ngủ một giấc, nhưng ngồi một lát tinh thần cũng khá hơn.
Ở Đại học quân y Kiêu Thị quản lý nghiêm ngặt, việc học cũng rất nặng nề, Bách Doãn đã thức đêm gần một tuần, vì xin hai ngày nghỉ trở về Trọng Thành, mỗi ngày ngủ còn chưa tới năm tiếng, bị bạn học nhắc nhở nhiều lần "Còn trẻ đừng có làm việc quá mức, cẩn thận lại chết vì lao lực đó".
Bách Doãn chỉ cười một tiếng, giọng trầm ổn mang theo ý châm biếm: " Xin phép nghỉ khó như vậy, nếu tôi không cố chịu vài đêm, cậu nghĩ người ta sẽ dễ dàng cho nghỉ sao hả?"
Cậu bạn kia lại liên tục "Xì xì" trách mắng: " Không phải chỉ là sinh nhật thôi sao? Sao còn phải chạy về làm gì cho cực vậy? Anh cậu không phải thường tới thăm cậu sao? Sao không tổ chức ở đây luôn? Nhất định phải để cậu về một chuyến, có phải anh ruột không vậy hả!?"
Bách Doãn sửng sốt một chút, hơi nhướn mày nói: "Cậu lầm rồi, cái người hay tới tìm tôi không phải là anh tôi."
"Không phải?" Bạn học mở to mắt: "Anh ta nói mình là anh Hủ, không phải tên Bách Hủ sao?"
Bách Doãn mở vòi nước rửa mặt, ậm ờ nói: "Anh ta họ Tiêu, là bạn của anh tôi."
Bạn học bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ! Ra là bạn của anh cậu, vậy cũng có thể xem như là anh trai cậu mà.
Có điều đã gặp nhau bốn năm lần rồi, nếu không phải nghe cậu nói, tôi thật sự cảm thấy anh Hủ kia mới là anh ruột cậu đó.
Cậu nghĩ xem, anh Hủ chẳng qua chỉ là bạn của anh cậu, lại thường xuyên mang thức ăn đến cho cậu, mà anh trai cậu một lần cũng chưa thấy tới."
Bách Doãn lười giải thích, quan hệ của hắn với người tên anh Hủ kia không biết phải nói thế nào, có thể nói là đơn giản, cũng có thể nói là phức tạp, chẳng qua là Tiêu Hủ với anh trai Vinh Quân của hắn thường xuyên tới lui, nên cũng không cần phải nói rõ với người ngoài làm gì.
Đoàn tàu chạy nhanh, lắc lư đung đưa thật khiến người ta buồn ngủ, Bách Doãn hai mí mắt lặng lẽ dính lại, đang muốn ngủ thì bên tai lại truyền đến tiếng thét chói tai.
Giật mình ngồi dậy, thấy bên phía đối diện là một cô bé vừa bị đổ hộp kẹo, đang oa oa khóc lớn.
Bách Doãn nhíu mày, cơn buồn ngủ bị tiếng khóc nũng nịu kia dội sạch.
Bách Doãn không thích người yếu ớt, nam nữ già trẻ gì cũng vậy, cô bé kia cứ khóc thút tha thút thít nửa ngày không nín, trong toa xe có hành khách mất kiên nhẫn mà lên tiếng phàn nàn.
Bách Doãn có chút buồn bực, đứng dậy đi đến toa nghỉ ngơi kế bên.
Chưa đi xa, lại nghe mẹ cô bé vội vàng dỗ dành: "Hủ Hủ ngoan, đừng khóc, xuống xe mẹ sẽ mua hộp khác cho con ".
Hắn nhìn sâu một hồi, rồi bước nhanh đi.
Lúc cô bé bắt đầu khóc, trong đầu Bách Doãn không biết vì sao liền nghĩ tới một người, người kia cũng vô cùng yếu ớt, là một cậu ấm 28 tuổi, không chín chắn, muốn làm gì thì làm, không thèm để ý đến hậu quả, vui buồn đều viết hết lên mặt, khuyết điểm tật xấu đếm không xuể.
Tên người kia cũng có chữ Hủ, là Tiêu Hủ, cậu út của tập đoàn Tiêu thị, nghe đâu từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều thành quen, không dính khói bụi trần gian, gây không ít họa, xưa nay đều là người khác giúp chùi đít (làm gì cũng có người giải quyết giúp hậu quả).
Bách Doãn ban đầu cực kì không ưa Tiêu Hủ, nhưng không ngăn được ông anh khờ khạo của mình luôn xem Tiêu Hủ như ân nhân, bạn tốt.
Lâu dần, Bách Doãn cũng không còn không vừa mắt Tiêu Hủ như vậy nữa.
Sau khi đến Kiêu thị học đại học, vốn tưởng rằng sẽ không phải thường xuyên gặp Tiêu Hủ, vậy mà Tiêu Hủ lại thường xuyên đến Kiêu thị công tác, mỗi lần tới đều xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, nói là "Anh của cậu nhờ tôi mang đến".
Được nghỉ nửa ngày, còn gọi cả bạn cùng phòng của hắn cùng đi ăn một bữa thật ngon.
Chẳng trách không ít bạn học đều cho rằng "anh Hủ" mới là anh ruột của Bách Doãn.
Nói tới anh ruột, kỳ thực Vinh Quân cũng không phải là anh ruột hắn.
Nhiều năm trước ba mẹ Bách Doãn mất trong một tai nạn xe cộ, tại bệnh viện gặp được Vinh Quân còn đáng thương hơn cả mình.
Không biết phải nói là hắn nhặt được Vinh Quân, hay là Vinh Quân chăm sóc nuôi dưỡng hắn, nhưng trong giai đoạn khó khắn nhất, Vinh Quân là người duy nhất cùng hắn nương tựa mà sống.
Cho nên sinh nhật Vinh Quân, hắn nhất định phải về.
Vinh Quân năm nay 33 tuổi, tiệc sinh nhật là do Cố phó tổng tập đoàn An Nhạc một tay lo liệu.
Bách Doãn còn chưa về, đã nghe nói tiệc sinh nhật lần này rất lớn, Cố Diệp Canh muốn nhân cơ hội này, tuyên bố với Cố gia về địa vị của Vinh Quân trong lòng y.
Bách Doãn có chút khó chịu, nhưng nếu anh trai hắn đối với nhị thiếu gia của Cố gia có tình ý, Bách Doãn cũng không muốn nhiều lời, dù sao người cùng Vinh Quân trải qua quãng đời còn lại cũng là Cố Diệp Canh, hắn cho dù muốn chăm sóc Vinh Quân cả đời đi nữa thì ông anh thành thật đến mức có chút ngốc kia cũng không muốn nhận tình ý của hắn, vì lo hắn sẽ bỏ lỡ sự nghiệp của mình.
Trong tàu cao tốc không cho phép hút thuốc, Bách Doãn đứng trên toa xe kế bên một lát, tự nhiên lại nổi cơn thèm thuốc.
Trước đây lúc chưa đủ 18 tuổi, Vinh Quân không cho hắn hút thuốc, rời nhà đi học hai năm, hắn đã học được tật xấu hút thuốc.
Lần đầu tiên hút thuốc, là do Tiêu Hủ lôi kéo.
Lúc đó Tiêu Hủ tới Kiêu Thị, dẫn một đám bọn họ đi ăn hải sản tại một cửa hàng lớn, nửa đường đi lôi thuốc ra châm, khói trắng bay lên, khiến cho ngũ quan có mấy phần mị hoặc.
Từ góc độ của Bách Doãn nhìn sang, Tiêu Hủ trông có chút lưu manh và phóng đãng trong làn khói.
Bách Doãn nhíu mày.
Tiêu Hủ ngồi ở băng ghế nhỏ phía sau, ngẩn đầu nhìn, ánh mắt có chút mờ mịt, một lát sau lại mang ý cười, giương mi nói: "Cưng không biết hút thuốc hả? Là Vinh Quân không cho phép ư? Không sao, anh Quân không có ở đây, để anh Hủ dạy cậu ha."
Cũng không biết lúc đó hắn trúng phải tà gì, từ trong tay Tiêu Hủ nhận lấy điếu thuốc, môi dán lên chỗ Tiêu Hủ vừa mới ngậm qua.
Bách Doãn hút chậm chạp, người mới hút không ra khói nên bị nghẹn sặc đến nỗi kêu cha gọi mẹ.
Còn Tiêu Hủ thì cười đến chảy cả nước mắt, điệu cười mang chút gian xảo, cuối cùng không để Bách Doãn hút hết điếu thuốc, giữa chừng đoạt lấy nhấp nửa phút, đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn.
Sau khi biết hút thuốc, Bách Doãn cũng không nghiện, chỉ khi nào thức đêm mới đem một hai điếu ra hút cho tỉnh táo tinh thần mà thôi.
Lúc nãy bị tiếng khóc của bé gái xua tan cơn buồn ngủ, rõ ràng bây giờ không còn buồn ngủ nữa, mà vừa nghĩ đến một chút liền thấy đầu óc mơ hồ, Bách Doãn xoa xoa mi tâm, chắc có thể là do nghĩ đến Tiêu Hủ.
Cố Diệp Canh tổ chức sinh nhật cho Vinh Quân, Tiêu Hủ bất kể lấy thân phận là bạn Vinh Quân hay là thiếu gia Tiêu thị, đều nhất định sẽ đến.
Đến lúc đó gặp mặt, không tránh khỏi phải uống vài ly.
Bách Doãn tửu lượng không tốt, lúc học cấp ba từng bị Tiêu Hủ cười nhạo, hai năm qua học Đại học quân y, một bên đọc sách một bên tiếp nhận huấn luyện quân sự, thể trạng so với trước đây đã rắn chắc hơn không ít, nhưng tửu lượng lại không khá hơn là bao.
Vinh Quân không uống rượu được, Cố Diệp Canh đương nhiên sẽ không để Vinh Quân uống, mà tên em trai như hắn rất có nguy cơ trở thành đối tượng bị vây quanh mời rượu.
Bách Doãn cũng không phải con nhà giàu, nếu Cố Diệp Canh không đột nhiên xuất hiện, hắn cùng Vinh Quân đoán chừng vẫn sống cuộc sống nghèo khó như trước, kiểu xã hội thượng lưu kia Bách Doãn từ đầu đến cuối không thể thích ứng được, cũng không thích cùng người lạ khách sáo, nghĩ tới nghĩ lui, người trong tiệc rượu sang trọng như vậy có thể thoái mái tán gẫu vài câu tựa hồ chỉ có Tiêu Hủ.
Đây chính là....!
Khẽ thở dài, Bách Doãn không thể không thừa nhận, có chút ganh tỵ với Tiêu Hủ, có thể nói Tiêu Hủ là người bạn thiếu gia nhà giàu duy nhất mà Bách Doãn biết.
Bé gái rốt cuộc ngưng khóc, toa xe yên tĩnh lại, Bách Doãn đang muốn quay lại chỗ ngồi, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Đúng là vừa nghĩ đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!
Tiêu Hủ giọng nhẹ như khói, lúc nói chuyện trực tiếp cũng không rõ ràng lắm, âm thanh trong điện thoại truyền ra nghe có vẻ lười biếng.
Bách Doãn nghe tiếng đầu tiên "Tiểu Doãn" liền theo bản năng đem điện thoại dịch ra xa, lại nghe Tiêu Hủ nói: "Khi nào cậu về tới? Hôm nay tôi rảnh, tới đón cậu."
Bách Doãn nghĩ thầm Anh ngày đêm toàn chơi bời, làm gì có ngày nào không rảnh? Nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự đáp: " Tôi đang trên tàu cao tốc, cũng sắp tới rồi."
"Sao cậu không không nói sớm hả? Chờ chút, tôi ra đón cậu ngay."
"Không cần, tôi tự đón xe về được rồi."
Đoàn xe tiến vào đường hầm, mất tín hiệu, Bách Doãn trở lại chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tín hiệu được khôi phục, Tiêu Hủ cũng không có gọi lại.
Nửa giờ sau, tàu đến Trọng Thành.
Bách Doãn vừa mới vác hai túi đồ ra, đã thấy một chiếc xe thể thao màu lam.
Tiêu Hủ thích xe, chiếc xe này có lẽ là chiếc có giá thấp nhất rồi.
Bách Doãn thở dài một hơi, đi lên phía trước, gõ gõ cửa xe.
Cửa kính hạ xuống, Tiêu Hủ ngồi ở ghế lái tháo kính mát ra, đuôi mắt cong lên, rất quen thuộc nói: "Hành lý của cậu đâu? Chỉ có một túi sao?"
"Tôi chỉ ở hai ngày, sáng sớm ngày kia sẽ đi ngay."
"Sinh nhật anh cậu, cậu không ở lại thêm chút bồi hắn sao?"
Trời nóng nực, trong xe mở máy lạnh, Tiêu Hủ trên người chỉ mặc một cái áo lót hoa văn mỏng, lộ ra cánh tay, cổ và mặt, bóng loáng trắng nõn như ngọc, không biết là do Tiêu Hủ chăm sóc kĩ hay do trời sinh đã vậy, mà đoán chừng chắc là cả hai.
"Tôi thật ra cũng muốn ở lại lâu hơn." Bách Doãn ngồi cạnh ghế lái, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, "Nhưng tôi không có nhiều thời gian, xin nghỉ hai ngày thôi đã không dễ dàng gì."
Tiêu Hủ một tay cầm lái, vừa lái đến chỗ bóng cây ven đường, vừa lấy ra một chai nước,"Đi gấp quá, quên mua nước, chai này tôi đã uống qua, cậu muốn dùng tạm không?"
Bách Doãn không phải người quá ưa sạch sẽ, lại đang khát, vặn nắp chai uống liền hơn nửa chai, lúc này mới nhớ tới việc cảm ơn: "Anh Hủ, làm phiền anh một chuyến, cám ơn!"
Tiêu Hủ ngồi một bên, cười: "Chúng ta quan hệ như thế nào? Cậu còn nói mấy lời này nữa sao?"
Nói xong vươn tay ra, định vò đầu Bách Doãn hai cái.
Bách Doãn nghiêng người né tránh, Tiêu Hủ cũng không xấu hổ, rút tay về: "Trốn cái gì, cậu cũng không phải là chưa bị tôi vò đầu mà."
Bách Doãn ho khan một tiếng, cãi lại: "Làm gì có chuyện đó hả."
"Sao lại không?" Tiêu Hủ cười: "Đừng tưởng rằng bây giờ cậu 1m87 là có thể phủ nhận mấy chuyện lúc 1m8 nha."
Bách Doãn mí mắt khẽ động, Tiêu Hủ nói không sai, đó là chuyện lúc hắn 17 tuổi.
Khi đó hắn còn chưa lên lớp 12, lúc quen biết Tiêu Hủ, Vinh Quân đang làm công nhân, Tiêu Hủ gặp Bách Doãn lần đầu, cũng bắt chước Vinh Quân, xoa xoa đầu hắn.
Hắn rất phiền Tiêu Hủ, có lẽ lúc đó chính là giai đoạn bắt đầu bị vò đầu.
Bách Doãn không muốn tiếp tục cái đề tài nhàm chán này, chỉnh lại tư thế ngồi, chuẩn bị nghỉ một chút.
Vậy mà hắn mới vừa nhắm mắt lại, một vật thể mềm mềm mát mát liền quăng tới.
Tiêu Hủ nói: "Che mắt lại, cái này là để chắn ánh sáng đó."
Cái bịt mắt này phảng phất một mùi hương nhè nhẹ, đương nhiên là mùi của Tiêu Hủ, Bách Doãn vốn định từ chối, nghĩ lại vẫn là thôi.
Sinh nhật Vinh Quân là vào ngày mai, địa điểm là tại tiệm rượu Cố thị, Bách Doãn không muốn tới đó, mà trực tiếp đến nhà Vinh Quân.
So với hắn Tiêu Hủ còn tự nhiên hơn, vừa vào nhà liền xuống bếp lục tìm thức ăn.
Vinh Quân mấy tháng trời không gặp hắn, vừa vui mừng vừa lo, cứ than phiền hắn gầy suốt.
Tiêu Hủ ôm mâm trái cây cười: "Rõ ràng là mập lên, sao anh lại thấy gầy, mắt anh bị sao thế?"
Vinh Quân muốn giữ Tiêu Hủ lại ăn trưa nhưng Tiêu Hủ kiếm cớ rồi chuồn mất, cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn hai người là hắn với Vinh Quân, lúc này hắn mới cảm thấy thoải mái.
Người thân và bạn bè, chung quy vẫn không giống nhau.
Tiệc rượu hôm đó, các khách quý ở Trọng Thành đều tới, Bách Doãn mặc âu phục ra tiếp khách, dáng cao chân dài, cả người cao gầy vững chắc.
Tiệc rượu không tránh được phải uống vài ly, hắn từ chối được thì từ chối, nhưng cũng không tránh mãi được, cũng may rượu có ngấm vào đầu, cũng không làm Bách Doãn mất lí trí, đi một vòng, sau cùng dùng chút đồ ăn, né tránh ánh mắt của mọi người, bước đi thong thả lên sân thượng nghỉ ngơi.
Gió đêm mùa hạ mang theo hương cỏ xanh, đem men say thổi tan ít phần.
Bách Doãn ngồi một lát, chờ đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, chuẩn bị quay lại sảnh tiệc.
Vừa xoay người, liền nhìn thấy Tiêu Hủ nghiêng nghiêng ngã ngã cầm hai ly rượu đi tới.
Tiêu Hủ mặc một thân âu phục trắng, tóc chải thẳng thớm, ánh mắt đã có chút mơ hồ, bước chân liêu xiêu, tuy vậy cũng không lấn át được nét cao quý vốn có.
Bách Doãn biết Tiêu Hủ đã uống say, nhíu mày, bước lên định đỡ Tiêu Hủ, Tiêu Hủ lại được thế tựa vào người hắn, cười nói: "Tiểu Doãn, cậu trốn ở đây làm gì? Tôi tìm cậu hơn nửa ngày rồi đó."
Hắn muốn đẩy Tiêu Hủ ra, lại ý thức được người trong lòng mình đã mềm nhũn, nếu mà đẩy ra thật, không chừng sẽ ngã xuống ngay.
Do dự mãi, Bách Doãn không thể làm gì khác hơn là đỡ lấy một tay của Tiêu Hủ, trầm giọng nói: "Anh say rồi, tôi đưa anh đi nghỉ."
"Say gì chứ?" Tiêu Hủ mắt khép hờ, gò má cùng đuôi mắt đỏ ửng: "Tôi còn chưa uống cùng cậu nữa đấy!"
Bách Doãn biết người này tính tình cố chấp, không khuyên được, thói xấu mà bộc ra, không biết chừng lại gây họa, đành phải cầm lấy ly rượu, nói: "Vậy cạn một ly?"
Tiêu Hủ khẽ cười, nâng ly rượu lên chạm khẽ: "Cạn!"
Rượu này không quá mạnh, Bách Doãn một tay cầm hai ly rượu đã uống hết, một tay đỡ Tiêu Hủ đi tới sảnh.
Tiệm rượu có phòng dành cho khách, Tiêu Hủ không lâu liền được đưa vào phòng nghỉ ngơi, lúc này Bách Doãn dần cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc hỗn độn, hắn cảm giác toàn thân nóng rực, mắt mở không nổi, chỉ biết chừng mình đang nằm trên một tấm thảm mềm mại trên chiếc giường rộng lớn.
Giường lay động, lên xuống có quy luật như thủy triều.
Hắn cảm thấy như có cái gì đang bao khỏa lấy mình, nhẹ nhàng lại mãnh liệt, một loại cảm giác trước nay chưa từng có, hắn muốn giãy dụa, nhưng lại không nỡ rời khỏi cái khoái cảm nhẹ nhàng mơ hồ kia.
Thủy triều dần ngưng, hắn mắc cạn trên bờ biển, gió từ từ thổi qua, hắn phảng phất nghe được một âm thanh quen thuộc, khàn khàn gọi tên hắn.
"Tiểu Doãn, Bách Doãn."
Giọng nói kia trầm thấp, hệt như những hạt cát li ti rơi vào tim hắn.
Sóng biển lần thứ hai kéo tới, như kéo Bách Doãn vùi sâu vào đáy biển, ý thức hoàn toàn bị bóng tối chiếm lấy.
Lúc hắn tỉnh lại, ánh mặt trời đã xuyên qua rèm cửa chiếu vào.
Bách Doãn mở mắt ra, vừa nghiêng đầu, liền thấy Tiêu Hủ đang ngủ say bên cạnh.
***.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
45 chương
71 chương
249 chương