Samuel ngồi trước mặt Bly, bàn tay cầm bút lông chim liến thoắng trên mặt giấy da dê, tỉ mỉ ngắm bé. “Tình trạng này, trông rất giống bị nguyền rủa, hoặc là hắc ma pháp.” Samuels cau mày nói, “Ngài gần đây có ăn phải hay đụng phải vậy gì kì quái không?” Bly thở phì phò, bi bô đáp, “Không có nha!” Samuels: “Phì*…” (*) đây là âm thanh chúng ta phát ra khi cố nín cười đó =))) Bly là một trong những quan võ xuất chúng của đế quốc, hắn có vóc người cực cao lớn, thể trạng dũng mãnh, mỗi lần mở miệng đều có thể khiến âm thanh vang vọng khắp hoàng cung, chỉ một cánh tay của hắn đã to bằng bắp đùi Samuels, không ai có thể nghĩ tới khi còn bé hắn lại đáng yêu tới như vậy. Bly vô cùng phẫn nộ khi nghe thấy âm thanh nhịn cười của Samuels, bé đứng hẳn lên trên ghế, dùng đôi tay mập mập đô đô toàn thịt là thịt tàn bạo vỗ lên mặt bàn, la lớn, “Không cho phép ngươi cười!” Samuels khẽ hắng giọng, tiếp tục bày ra bộ dáng nghiêm túc. “Hay là ngài gặp phải một ai đó kì quái? Có khi nào ngài lỡ bước vào cấm địa không?” Bly hừ hừ hai tiếng, tỉ mỉ nhớ lại, nói, “Mấy ngày trước có một đợt mưa rào khá to, vườn hoa trong vương cung phía tây có chút lún xuống… chúng ta phát hiện ra một cái hành lang cẩm thạch bên dưới nó, hình như là di tích của quốc vương đệ nhị khi trước để lại.” Samuels hỏi: “Ngài có đi vào không?” Bly gật gật đầu, “Ta chỉ bước vài bước vào thôi, vì hai bên hành lang đều có khắc những bức tượng trông rất kì quái dữ tợn, ta lo rằng vào sâu hơn nữa sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy mới trở ra.” Samuels suy tư gật gật đầu, chấm chút mực nước lên ngòi bút lông chim, bắt đầu viết – Bệnh nhân trí lực bình thường, cơ thể bị biến trở lại như khi còn bé, có lẽ là do hắc ma pháp thời kì thượng cổ. Samuels lại hỏi: “Ngài có đi vào một mình không?” Bly lắc lắc đầu, “Bên cạnh ta còn vài vệ binh hộ tống nữa, nhưng bọn họ vẫn còn rất bình thường.” Samuels cúi đầu, tiếp tục viết – Loại hắc ma pháp này còn có thể lựa chọn nạn nhân của nó.