Tần Ý suýt chút nữa lạc lối trong đôi mắt hắn, lạc trong đôi mắt thường ngày chỉ có ngạo mạn bất cần kia.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến độ anh thở không nổi.
“Đường tiên sinh…”
Đường Ngự Thiên ngắt lời anh: “Em yêu tôi chứ?”
Tần Ý choáng váng.
“Tính tình của tôi không tốt, bụng dạ hẹp hòi, ngông cuồng tự đại… Tôi có rất nhiều thói hư tật xấu.” Đường Ngự Thiên hơi nhắm mắt, sau đó lại nói, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên, “Đại khái, chỉ còn có khuôn mặt này là nhìn được, nếu em không ngại, sau này tôi chính là của em.”
Khi nghe đoạn thoại này, như thể được người ôn nhu hôn, dùng miệng ép anh uống một loại độc dược. Muốn ngừng mà không được.
Dù cho Tần Ý là người có ý chí kiên định, anh cũng sợ bản thân sẽ nghiện, thậm chí còn chết chìm trong đó.
Anh suýt chút nữa đã đồng ý.
Đường Ngự Thiên trước mắt anh lúc này, tựa hồ như hoà làm một với hình ảnh Đường Ngự Thiên ngồi trên xuồng cứu hộ, cùng anh ngắm mặt trời mọc ngày đó.
Người đàn ông này lấy tim lấy phổi của hắn, nâng trước mặt anh mà nói, nếu anh không ngại… Hắn sẽ là của anh.
Tần Ý rất không có tiền đồ mà chạy trốn.
Bộ dáng này của anh, nhìn qua quả thực giống cô dâu nhỏ thẹn thùng không dám gặp người.
Đường Ngự Thiên nhìn anh từ sau, trầm thấp cười ra tiếng, thêm vào một câu: “Ngủ ngon.”
Nói xong câu này, hắn thấy đứa ngốc nọ vẫn tiếp tục cắm đầu chạy về trước, đến chỗ rẽ thì quên chuyển hướng, mấy phút sau mới lúng túng quay đầu về, đẩy cửa phòng cho khách, nhanh chóng giấu đi phần tai và cổ luôn đỏ hồng từ nãy tới giờ.
Không tồi.
Còn biết thẹn thùng, cũng không tính là không có tiến triển.
Mãi cho đến khi góc áo Tần Ý cũng không thấy nữa, Đường Ngự Thiên mới giơ tay giật nhẹ nơ, kéo tán loạn nơ vốn dĩ được cài chỉnh tề.
Hắn trong bồn tắm lâu như vậy, không chỉ vì chứng cuồng sạch, mà phần nhiều là vì lên kế hoạch cho lời tỏ tình này. Thậm chí còn cố ý mặc bộ đồ đuôi nhạn hắn thích nhất, bày ra dáng vẻ nghiêm cẩn nhất của mình.
Nhưng mà, người khôn khéo tự phụ như hắn, phải phiền não rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra một câu tâm tình sứt sẹo như vậy. ( *Đường tổng hồi đi học đứng đầu chuyên văn à… Nghe nhũn cả tim vậy mà kêu sứt sẹo __ (: 3 J)Z)
…
Đứa ngốc Tần Ý này, dường như không thể áp dụng kế nước ấm nấu ếch lên người em ấy được, dùng nham thạch đun cũng chẳng biết bao giờ có thể sôi nữa là.
Hắn lại thích một người luôn lo trước nghĩ sau, rập khuôn nhưng ấm áp như thế.
Nửa ngày, Đường Ngự Thiên mới thu lại ánh mắt âm trầm, mở hai khuy áo sơ mi, quay người đi lên lầu.
Đêm đó, hai người bọn họ, một người tầng trên, một người tầng dưới, lại làm chuyện y hệt nhau ___ trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà cả đêm.
Chỉ còn lại Đức thúc ngồi trên ghế sa lon thở dài, thiếu gia nhà ông thật vất vả mới biết yêu, nhưng tình hình có vẻ không tốt lắm.
Rạng sáng ngày hôm sau, suy nghĩ về Đường Ngự Thiên không ngừng chạy tới chạy lui trong đầu Tần Ý mới coi như yên tĩnh lại, mới vừa có chút mệt mỏi, lại thình lình nghe được một tiếng gõ cửa.
Anh vuốt vuốt tóc, mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy Đức thúc giơ khay, trên khay là một bình phổ nhị thượng hạng cùng hai chén uống trà.
“Đức thúc, bác dậy sớm vậy?” Tần Ý mở miệng, âm thanh khàn đến độ chính anh cũng sợ hết hồn.
Thừa dịp tiểu Tô tiên sinh hắng giọng để thông cổ họng, Đức thúc đã điều chỉnh xong biểu tình, chân thành nói: “Sáng sớm hôm nay khí trời tốt, bác cháu mình cùng uống trà ăn điểm tâm sáng nhé?”
Tần Ý: “…”
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, 12 giờ đúng.
Mặt trời đã chiếu đến mông, như vậy cũng coi như sáng sớm?
Nghĩ như vậy, nhưng Tần Ý vẫn nghiêng người, mời Đức thúc vào phòng: “Bác vào ngồi trước, chờ cháu đi rửa mặt.”
Đức thúc đặt ấm trà và chén lên bàn, vung vung tay: “A, không sao, không vội, cháu cứ từ từ.”
Tần Ý vừa đánh răng vừa nghĩ, có lẽ Đức thúc có chuyện muốn nói với anh.
Súc miệng xong, khi ngẩng đầu lên, anh ngơ ngác mà nhìn chằm chằm gương mặt trong gương, xa lạ mà quen thuộc. Vẻ ngoài tinh xảo có chút yêu dị, cho dù không hoá trang, chẳng cần kẻ mắt gì đó, thoạt nhìn vẫn có cảm giác làm người chấn động hồn phách.
Tần Ý đưa bàn trải xuống dưới dòng nước để rửa qua, nước lạnh như băng chảy qua các đốt ngón tay.
Anh…
Anh thực sự có thể, bằng thân phận của Tô Thất, không màng quá khứ, chẳng niệm tương lai mà cùng một chỗ với Đường Ngự Thiên?
Cho dù anh cũng hiểu, nhưng có thể hiểu và thực hiện là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tần Ý đặt bàn chải về chỗ cũ, uốn cong tay hứng nước, vuốt lên mặt.
Nước lạnh từ tay thẩm thấu đến sọ não.
Nhưng mà, cho dù lạnh như vậy, cũng không đủ để đánh tan trái tim nóng rực mỗi khi anh nghĩ đến ba chữ Đường Ngự Thiên.
Mãi đến khi nước không thể khống chế, thuận theo tay anh chảy vào ống tay áo, Tần Ý mới buông tay, lau mặt, cũng không biết đến cùng đã tỉnh táo chưa.
Trước khi ra cửa, anh gõ gõ hệ thống: “Tiếp theo có nhiệm vụ gì không?”
“Chào ngài, hệ thống Tiểu Manh Manh ngày gọi hiện đang không ở khu phục vụ. Mời ngài để lại lời nhắt sau tiếng ‘tút’, tút____”
“…”
Hệ thống này thật sự là càng ngày càng không đáng tin cậy.
Đức thúc đang ngồi bên bàn chờ anh, vừa thấy Tần Ý đi ra liền đứng dậy, cười nói: “Vừa đúng lúc, nước ấm vừa đủ.”
Hương trà phổ nhị thơm ngát lan ra từ viền nắp ấm, tuy có màu nhưng hương vị lại giản dị thanh đạm.
Tần Ý lấy ghế ngồi đối diện ông, tư thế ngồi ngay ngắn, sống lưng ưỡn thẳng tắp, cũng không có uống trà gì đó mà nhìn vào mắt Đức thúc, nói: “Đức thúc, bác muốn gì với cháu thì cứ nói đi ạ.”
Khoé miệng mỉm cười của Đức thúc nhất thời cứng đờ, thầm nghĩ, mục đích của ông rõ ràng như vậy sao, lại bị người liếc một cái đã thấu.
Nhưng mà, nếu tiểu Tô là người rõ ràng, vậy cũng bớt việc rất nhiều. Có những lời khó có thể thoải mái nói ra, Tần Ý chuẩn bị kỹ càng, anh đoán Đức thúc nhất định vì Đường Ngự Thiên mà đến, cho dù Đức thúc có nói gì, anh cũng đều có thể tiếp thu.
Một giây sau____
Đức thúc lấy ra một xấp giấy mạ vàng, bốn góc bọc đỏ.
Ông cẩn thận, giải phẳng từng tấm lên mặt bàn.
Tần Ý tập trung nhìn vào tờ giấy gần anh nhất, mặt trên viết rõ ràng: Bạn nhỏ Đường Ngự Thiên, đã rất ngoan trong học kỳ 1 của năm đầu tiên, trao tặng danh hiệu ‘Nhi đồng hoa hồng’. Mong con nhận lời cổ vũ, tiếp tục phát huy.
Ký tên là Mẫu giáo thanh xuân.
Trên bằng khen còn dán ảnh Đường Ngự Thiên, đầu đội mũ bác sĩ, trước ngực đeo một đoá hoa hồng nhỏ.
…
May mà Tần Ý không uống chén phổ nhị kia, nếu không đã phun trà ra ngoài rồi.
“Cái này, đây là?” Cho dù Tần Ý không uống trà, thì cũng suýt chút nữa bị sặc nước miếng, “Đường Ngự Thiên ạ?”
Cậu bé trong hình, ánh mắt điểm tĩnh, khoé môi nhếch lên một nụ cười ngọt như mật.
Ngũ quan vẫn đẹp đẽ như vậy, cho dù tuổi còn nhỏ, chưa có phát triển, nhưng sống mũi thẳng tắp này, còn có tỉ lệ ngũ quan gần như hoàn mỹ.
Đức thúc coi những tấm bằng khen này như trân bảo, gật gật đầu: “Phải rồi, đây là Đường tổng, tối hôm qua bác đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy phải giúp cháu hiểu rõ thêm về thiếu gia nhà bác, như vậy, hai người cùng nhau…”
“Khoan đã,” nghe đến hai chữ cùng nhau, mí mắt phải Tần Ý giật mạnh một cái, nhanh chóng ngăn lời Đức thúc, “Bác vẫn nói chuyện về thiếu gia của mọi người trước đi.”
Nhắc tới thiếu gia, Đức thúc vừa mở máy hát là cơ bản không dừng được.
Cái gì mà, mỗi tuần thiếu gia đều hoàn thành trực nhật lớp đúng hạn, mỗi sáng nhất định phải mang theo hai viên kẹo đường đi học, không có sẽ khóc, còn gì mà ngày x tháng y năm z, có một giáo viên đã khen hắn, ‘Quả là một cậu bé tốt bụng đáng yêu’.
Tần Ý nghe mà xạm cả mặt.
Quả là một cậu bé tốt bụng đáng yêu?
Cậu bé tốt bụng đáng yêu?
…
Đáng yêu? (* =)))))) đáng yêu đó, thầy Tần mau yêu đi.)
“Tiểu Tô tiên sinh, thiếu gia nhà bác là người rất tốt, hai người có thể tiếp xúc, trò chuyện một chút.” Đức thúc giảng xong về lịch sử vườn trẻ của Đường Ngự Thiên, sau đó khuyên nhủ, “Theo thiếu gia nhà bọn bác, cháu tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Tần Ý nghe vậy sửng sốt một chút.
Cái gì gọi là tuyệt đối không hối hận.
… Bởi vì hắn là nhi đồng hoa hồng khả ái thiện lương?
Đức thúc nhẹ nhàng thu lại bằng khen, ngữ khí hạ thấp, dường như cảm khái, tựa hồ bi thương: “Bác vẫn luôn đau lòng cậu ấy, từ sau sự kiện kia, thiếu gia liền thay đổi.”
Tần Ý thuận theo ‘Dạ?’ một tiếng, không ngờ đề tài lại đột ngột chuyển, Đức thúc than thở: “Phu nhân ra đi quá đột ngột, chính là bắt đầu từ thời điểm đó, tính cách của thiếu gia thay đổi.”
Chuyện này, hình như trong nguyên tác có nhắc qua.
Tần Ý suy tư rất lâu, trí nhớ của anh có tốt, lúc này cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Có lẽ bởi vì nó không viết xen kẽ vào nội dung tiểu thuyết, mà là một đoạn văn ngắn riêng biệt, thậm chí còn không ghi tên Đường Ngự Thiên. Như một cơn ác mộng, đột nhiên đến, mông lung mà khốc liệt.
Trong đêm mưa, một cậu bé với khuôn mặt mơ hồ quỳ gối bên canh một người phụ nữ, quần trắng cậu mặc dính đầy vét bẩn, như đoá sen trắng nhiễm sắc đen. Cánh tay tinh tế trắng mịn của người phụ nữ nọ không tiếng động mà buông thõng xuống nền xi măng, mạch ngừng đập…
Cái hồi ức này xuất hiện hai, ba lần trong sách, mỗi lần tỉnh giấc, Đường Ngự Thiên chung quy đều là tỉnh dậy từ trong mộng, cả người là mồ hôi lạnh.
Tấn Ý đúng là không nhớ rõ chi tiết này, lúc đó anh đang cố gắng tìm xem quyển tiểu thuyết này rốt cục có giá trị gì, loại chi tiết nhỏ không đầu không đuôi này, anh nhíu nhíu mày rồi lật qua.
Kỳ thực, anh chỉ cần hỏi Mao Cát Tường, người đã kinh qua đủ các thể loại ngôn tình, là có thể biết, phần lớn tổng tài đều có tuổi thơ bi thảm tê tâm liệt phế như vậy.
Đức thúc đang muốn nói tiếp, Hồng Bảo đã vội vàng đẩy cửa xông vào, cả gõ cửa cũng quên: “Đức thúc, người Âu gia đang ở bên ngoài làm loạn!”
Đức thúc lập tức đứng dậy đi ra ngoài: “Thiếu gia đâu?”
“Đường tổng còn đang ngủ.”
Người Âu gia chắc là tới tìm Âu Dương Thần đi, dù sa hắn ta cũng bị Đường Ngự Thiên vứt lại một mình trên đảo…
Tuy nói ngoài cửa có một đống bảo tiêu giữ cửa, nhưng Đức thúc đã cô quạnh quá lâu, có rất nhiều đam mê nhỏ, khổ nỗi lúc thường không tìm được cơ hội.
Mãi đến tận khi Tần Ý hồi phục lại tinh thần, cũng không tiếp thu được hình ảnh Đức thúc thường ngày mặt mày hiền hoà vác gậy đi tiên phong, hưng phấn không thôi mà chuẩn bị ra ngoài đánh nhau.
Hồng Bảo ở phía sau ho khan hai tiếng, giải thích: “Cậu đừng nhìn Đức thúc bây giờ mà đánh giá, trước đây, bác ấy từng là trùm phố có uy nhất đấy.”
Tần Ý: “…”
“Thật luôn, là kiểu trái Thanh Long phải Bạch Hổ, sau mông cũng vài trăm tên đàn em, trước ngực đeo một sợi xích vàng lớn.”
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
30 chương
163 chương