Edit: Nguyệt Kiều
Beta: Sub
Trời âm u, mưa, tiệm cà phê.
Tôi, bạn gái, bạn trai mới của cô ấy.
Một phút trước bạn gái giới thiệu bạn trai mới với tôi.
Tôi bị NTR.(1)
(1)(NTR là một thể loại truyện manga phim anime nói về người phụ nữ của nhân vật chính bị những nhân vật khác chiếm đoạt, ý ảnh nói là ảnh bị người khác cướp bạn gái ヽ(‘Д`ヽミノ’Д`)ノ)
Bên tay tôi có một chén cà phê ấm áp, tôi đang suy tư, dùng nó giội bạn gái, hay là giội bạn trai mới của cô ấy đây.
Sau đó, tôi liền bị bạn trai mới của cô ấy giội một mặt cà phê.
Tôi sửng sốt một chút, kịch lẽ ra không nên viết như vậy.
Tôi dùng khăn giấy, xoa xoa tóc của mình.
Tôi hỏi: “Cậu tại sao lại lấy cà phê giội tôi?”
Hắn nói: “Bởi vì anh là cặn bã, bức Tiểu Vân đọa thai liền từ bỏ cô ấy.”
(đọa thai: kiểu phá thai ấy)
Tôi hỏi: ” Tiểu Vân, em nói với hắn như thế?”
Bạn trai Tiểu Vân nói: “Anh không cần giải thích, loại người như anh tra (cặn bã, tồi tệ), không xứng đáng có được hạnh phúc.”
Nói xong, hắn liền lôi kéo bạn gái của tôi, à không, bạn gái trước của tôi, đứng lên, chuẩn bị đi.
Tôi nói: “Cậu vẫn chưa trả tiền cà phê.”
Hắn mặt đỏ lên, nói: “Không phải anh muốn mời khách sao?”
Tôi nói: “Tôi muốn mời bạn gái của tôi uống cà phê, các ngươi một là bạn gái trước, một là bạn trai mới của bạn gái trước, các người nợ, đương nhiên các người trả nợ.”
Tiểu Vân nói: “Tiêu Điều, không nghĩ tới anh là người như thế, hảo tụ hảo tán, liền một ly cà phê cũng không mời.”
Tôi nói: “Em có đi trước một trăm cái kia cũng không với người làm chủ tôi đây trao đổi một chút, vừa nói chuyện liền gọi, một thứ thói quen cặn bã được hình thành trước đó.”
Bạn trai mới nói: “Tiểu Vân đừng cùng hắn phí lời, không phải là hai ly cà phê thôi sao, tôi mời!”
Nói xong, hắn lấy ra một tờ tiền, vỗ trên mặt bàn.
Tôi cúi đầu nhìn một chút, nói: “Đại ca, cậu có phải là không thấy menu?”
Tôi nói: “Cậu gọi một cốc 288 tệ, bạn gái cậu gọi một cốc 688 tệ*, bỏ qua số lẻ còn có 900 tệ, cậu lại cho tôi 100 tệ, cậu quá vô lý rồi.”
( *nguyên văn là miếng)
Hắn nói: “Sao lại có thể mắc như vậy?”
Tôi đẩy một cái kính mắt tròn mang theo tàn tích của cà phê.
” Vấn đề này hãy hỏi người bán, cậu có phải là không mang đủ tiền, cả thẻ cũng không mang.”
Hắn lúng túng dời tầm mắt.
Tôi nói: “Không sao, tiểu tử tôi xem cậu cốt cách thanh kỳ(3), lần này tôi mời.”
(3)thanh kỳ: kiểu nhã nhặn, thanh bạch
Hắn nhìn tôi một chút, nói: “Tôi mới vừa giội anh một ly cà phê, xin lỗi.”
Tôi nói: “Không sao cũng là vì nữ nhân, bất quá tôi cũng không đụng tới Tiểu Vân, có lẽ là có hiểu lầm gì đó không chừng.”
Nói xong, tôi dùng ánh mắt thành khẩn nhìn bạn gái trước của mình, bạn trai mới của cô cũng quay đầu nhìn cô.
Cô bụm mặt, khóc lóc chạy.
Tôi nói: “Làm sao liền chạy vậy, cậu không đuổi theo?”
Hắn nói: “Lúc Tiểu Vân theo tôi lên giường, nói dối tôi, lộ ra anh cường bạo cô ấy, cô ấy vạn bất đắc dĩ theo anh, liền đã hoài thai, sau đó liền sẩy thai, anh ghét bỏ vóc dáng của cô ấy biến dạng, liền không cần cô ấy nữa.”
Tôi nói: “Xem ra là cậu không tin.”
Hắn nói: “Ừ.”
Tôi nói: “Lúc cậu tới, nhìn Tiểu Vân trong mắt tràn đầy tình nghĩa, hiện tại, trong mắt của cậu đều là hận ý, yêu hận bất quá chỉ là phút chốc, cậu không nên tới đây gặp tôi.”
Hắn nhìn tôi, khả năng không tìm được từ ngữ trả lời tôi.
Tôi vỗ vỗ bả vai hắn, từ bên trong ví lấy tiền ra thanh toán.
Tôi mang theo ô lớn bên người, đứng ngồi ba xe công cộng, ở trên ghế gỗ tại công viên nhỏ, tìm được bạn gái cũ của tôi đang cuộn thành một đoàn.
Tôi dùng dù che cho cô ấy, cô ngẩng đầu lên, nước mắt lăn tròn mà nhìn tôi.
Tôi nói: “Nữ hài tử a, không thể dầm mưa, đến già, sẽ sinh ra bệnh.”
Cô nói: “Chúng ta đều chia tay, anh tới làm gì.”
Tôi nói: “Tôi không nhìn được nữ hài tử khóc.”
Cô ấy nhào vào trong ngực của tôi, ôm thắt lưng của tôi.
Ngực của tôi không có bị nước mưa ướt nhẹp, lại bị nước mắt của cô thấm ướt.
Cô ấy nói: “Tiêu Điều, em thích anh ấy như vậy, anh ấy tại sao dùng ánh mắt ấy nhìn em?.”
Tôi nói: “Cậu ấy yêu thích em, em lừa gạt cậu ấy, cậu ấy đương nhiên hận em.”
Cô nói: “Em chỉ là không hy vọng hắn xem nhẹ em, em chỉ là lập một lời nói dối có thiện ý, Tiêu Điều, anh tại sao không giúp em che lấp? Anh không phải yêu em nhất sao?”
Tôi nói: “Tiểu Vân, anh không yêu em, anh tốt với em, chỉ là bởi vì, em là bạn gái của anh.”
Tôi lại nói: “Tiểu Vân, em không phải cũng là bởi vì cái này, mới không cam lòng, mới muốn đi tìm tình yêu của em?”
“Tiểu Vân, anh có thể cho em mượn ngực, cho em dựa vào khóc, nhưng chúng ta đã chia tay, vậy đại khái cũng là, một lần cuối cùng, anh tới tìm em.”
“Tiểu Vân, em biết, anh chưa bao giờ nói dối.”
Cô nói: “Tiêu Điều, em hối hận rồi, cho dù anh không yêu em, anh lại cực kỳ tốt với em, em tìm nhiều nam nhân hơn nữa, không thể giống như anh, đối với em tốt như vậy.”
Tôi nói: “Em rồi sẽ tìm được, dù sao em tuổi còn trẻ, đẹp đẽ, đáng yêu, tất cả mọi người sẽ thích em.”
Cô ấy dần dần ngừng khóc, tôi đem dù đưa cho cô, khom người xuống.
Tôi nói: “Nước đọng có chút sâu, em nằm nhoài trên lưng anh, anh cõng em đi.”
Cô gạt giọt nước mắt cuối cùng, nằm ở trên lưng của tôi, một tay ôm bờ vai của tôi, một tay che dù.
Tôi cõng lấy cô ấy, lội qua làn nước ngập đến đầu gối, từng bước một đi về phía trước.
Tôi không cảm thấy được gì, rồi cô lại khóc.
Cô nói: “Tại sao, anh lại không yêu em?”
“Bởi vì anh có bệnh a.”
Tôi có bệnh, tôi hoạn nạn có tính bẩm sinh thiếu hụt tình cảm.
Tôi đem Tiểu Vân trên lưng ra khỏi công viên, cô vỗ vỗ bả vai tôi, ra hiệu tôi đem cô buông ra.
Cô nói: “Tiêu Điều, anh là người tốt.”
Tôi nói: “Phiếu người tốt, phương thức chia tay tốt nhất.”
Cô nói: “Sau này, em không muốn anh tùy tiện đối tốt với người khác như vậy?”
Tôi nói: “Tại sao?”
Cô nói: “Bởi vì anh đối tốt với người khác như vậy, người khác sẽ nghĩ đến anh rất yêu rất yêu rất yêu nàng, chờ nàng yêu trúng anh, liền sẽ phát hiện, anh kỳ thực không có tâm.”
Cô nói: “Tiêu Điều, có lúc, em thật hận anh a, anh vẫn đối tốt với em như vậy, tốt đến mức em đã cho em là tất cả của anh, tốt đến em nghĩ đến anh yêu em tha thiết, nhưng là, đây đều là giả, tất cả đều là giả.”
Cô nói: “Em đã cho là em tìm người khác liền có thể trả thù anh, có thể làm cho anh khổ sở, có thể con mẹ nó làm anh hết cười được nữa, anh còn có thể cười, anh không thèm để ý em, một chút chút đều không thèm để ý em.”
Tôi nói: “Tiểu Vân anh có phải là nên nói, xin lỗi.”
Cô ấy đánh tay tôi, quay người đi.
Tôi và Tiểu Vân chia tay sau ba năm sáu tháng.
– Hết chương 1 –
Sub: Đúng là tiểu thuyết hư cấu, làm méo có thằng đàn ông nào tốt như Tiêu Điều in real life *thở dài thườn thượt*
Chương 1 cuối cùng cũng ra lò *tung bông* các tỷ tỷ cmt đi nào, đi mà!!
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ(‘Д`ヽミノ’Д`)ノ
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
5 chương
115 chương
67 chương
30 chương