Vũ Vương

Chương 94

- Vâng! Đám người Mộ Thanh Loan kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộ Hàn , nhưng rồi lập tức rời đi. Cùng nhau rời đi còn có các trưởng lão như Mộ Phi Vân và Mộ Thanh Hồ. Chỉ mấy giây sau, trong căn phòng rộng rãi này liền chỉ còn lại có ba người Mộ Hàn, Mộ Thanh Sơn và Mộ Thanh Hải. Mộ Hàn mơ hồ đoán được mục đích bọn họ lưu lại mình. Nhưng mà Mộ Thanh Sơn và Mộ Thanh Hải không nói gì, nên hắn tự nhiên cũng không cần phải mở miệng hỏi. Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh dị thường. Sau một hồi lâu trôi qua, Mộ Thanh Sơn chớp chớp mắt, đột nhiên phá bỏ sự yên lặng ở đây: - Mộ Hàn, sau khi tu vi tăng lên tới Yên Hà Cảnh thì có khả năng vào Tàng Phong Các chọn lựa một loại công pháp võ đạo trung phẩm để tiến hành tu luyện. Mặt khác, bắt đầu từ hôm nay, tên của ngươi liền gọi là Mộ Tinh Hàn. Tất cả đãi ngộ không có bất cứ khác biệt nào so với đệ tử của viện Duệ Phong , ngươi thấy thế nào? Câu nói cuối cùng kia của Mộ Thanh Sơn nhìn thì như thương lượng, thế nhưng giọng điệu cũng là không được phép nghi ngờ. - Được ạ. Quả nhiên là trấn an chính mình! Trong lòng Mộ Hàn cười thầm, trên mặt lại hiển lộ ra một vài sự đấu tranh và do dự, nhưng rồi sau vài giây thì rốt cục hắn vẫn gật đầu. Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Mộ Thanh Hải lộ ra một nụ cười vừa lòng. Mộ Hàn bị coi thường mười năm, nếu như nói trong lòng không có oán hận thì đó là không có khả năng. Nếu như vừa rồi hắn tức thì mở miệng gật đầu đồng ý, thì ngược lại có chút không bình thường . - Ngươi còn có gì muốn nói không? Mộ Thanh Sơn mở miệng lần nữa, âm thanh hòa hoãn đi rất nhiều. - Không có. Mộ Hàn lần này lại là trả lời rất dứt khoát lưu loát. - Đã như vậy, ngươi cứ đi về trước đi. Hãy nhớ ngày mai đến viện Duệ Phong báo danh. Mộ Thanh Sơn phất phất tay. - Vâng ạ! Một lát sau, Mộ Hàn đã ra khỏi phòng. Mộ Thanh Hải thu hồi ánh mắt khỏi cửa ra vào, cười khổ nói: - Tộc trưởng, đứa nhỏ này mười năm qua đã phải chịu quá mức gian khổ. Nay muốn khiến cho hắn thực tâm đem sức lực phục vụ cho gia tộc, sợ là rất khó. Nếu như sau này, chỉ sợ. . . - Không sao. Mộ Thanh Sơn lắc đầu, lạnh nhạt nói - Hiện tại hắn mới là cấp bậc Đại Thông Cảnh đỉnh cao, dùng Như Ý Kim Đan thì cũng chỉ là Yên Hà Cảnh. Đợi sau khi tu luyện đến Vũ Hóa Cảnh, lão phu và Thúc tổ lão nhân gia ông ta sẽ vì hắn mà Dục Thần Luyện Tâm . Nói xong bốn chữ cuối cùng, đôi mắt của lão đã chậm rãi nhắm chặt, tựa hồ cực kỳ đau lòng. Tấm màn võ đài khảo nghiệm Tuyển Phong đã hạ xuống trong vô số ánh mắt kinh ngạc. Cùng với việc mọi người giải tán đi, tất cả mọi thứ đã phát sinh ở trong sân khảo nghiệm như cơn cuồng phong quét qua khắp cả thành Liệt Sơn. Điều đầu tiên làm cho người ta giật mình chính là tộc trưởng Mộ gia Mộ Thanh Sơn lại lặng yên Hóa Võ Nhập Đạo, trở thành vị cường giả Đạo Cảnh thứ hai của Mộ gia . Tin tức kia truyền bá lan ra, cơ hồ tất cả tộc nhân Mộ gia đều hơi bị mừng rỡ như điên, mà các tiểu gia tộc khác ở trong thành Liệt Sơn cũng là càng thêm không biết làm sao. Nhưng mà, việc Mộ Thanh Sơn đột phá đến Đạo Cảnh, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn nhất cho các thế tộc khác của Việt Quốc, nhưng còn đối với bọn họ trái lại không có ảnh hưởng quá lớn. Phải biết rằng bọn họ ngay từ đầu đã bám vào Mộ gia làm vây cánh, hiện nay vây cánh này trở nên càng cường đại hơn thì đối với bọn họ cũng không phải là chuyện xấu gì. Vì vậy, sau khi vượt qua nỗi khiếp sợ ngắn ngủi, bọn họ đã đành chấp sự thực này. Ngược lại đối với chú ngựa ô bất chợt xuất hiện trong khảo nghiệm Tuyển Phong của Mộ gia kia lại còn bắt đầu bàn tán nói chuyện say sưa. Một thiếu niên đã nhiều năm không có tiếng tăm gì, lại đột nhiên lộ ra thực lực làm người khác ngạc nhiên. Đã thế lại còn lấy tu vi Đại Thông Cảnh đỉnh cao để đánh bại tu sĩ Yên Hà Cảnh đỉnh cao để cướp lấy vị trí đứng đầu trong khảo nghiệm Tuyển Phong của Mộ gia, qua đó thu được Như Ý Kim Đan quí giá vào trong túi. Nếu lúc này còn muốn không làm người khác chú ý đều không có khả năng. Có thể nói, Mộ Hàn khiến cho người ta rung động không kém Mộ Thanh Sơn chút nào, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém. Mộ Thanh Sơn nhọc lòng mời mọc hoàng thất Việt Quốc và mỗi đại thế tộc đến quan sát khảo nghiệm Tuyển Phong, lại đột nhiên trước lúc khảo nghiệm tự để bại lộ tu vi Đạo Cảnh của bản thân. Đây là lớn tiếng doạ người, để nâng lên uy danh của Mộ gia. Thế nhưng Mộ Hàn xuất hiện, lại làm cho hiệu quả do Mộ Thanh Sơn kiến tạo ra bị giảm đi rất nhiều. Thậm chí chính lão ta và các vị trưởng lão Mộ gia cũng bởi vậy mà xấu hổ không thôi. Một nhân vật như vậy quả thật đúng là đã khiến cho lòng hiếu kỳ của mọi người lập tức được kéo lên đến đỉnh. Một số ít câu chuyện trước đây chỉ có lưu truyền ở trong Mộ gia , nay lại lấy tốc độ nhanh nhất để truyền bá lan ra. . . Mà Mộ Hàn vốn đã trở thành đối tượng nóng bỏng để bàn luận, lúc này đang trở lại khu nhà ở của mình. Cảm thấy kì quái với sự hân hoan ở trong lồng ngực, Mộ Hàn lấy ra bình ngọc từ trong lòng, xuyên thấu qua thân bình long lanh trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đan dược bên trong, - Vút! Cơ hồ trong nháy mắt rút nắp bình lên, một luồng ánh sáng vàng đỏ liền như tia chớp lao vọt ra. Mộ Hàn tay mắt lanh lẹ, một tay bắt lấy vệt sáng đó. Thế nhưng nó lại vẫn cứ chấn động kịch liệt trong lòng bàn tay, tựa hồ như muốn liều mạng thoát khỏi bàn tay trói buộc. Ánh mắt lướt qua khe hở để thấy vật đang bị kẹp giữa ngón tay, một viên châu ngọc tròn tròn sang sáng. Ánh vàng rạng rỡ chói mắt của viên dược nhỏ lập tức tiến vào trong tầm mắt của Mộ Hàn. - Như Ý Kim Đan! Mộ Hàn hít một hơi thật dài, trong mắt hơi lộ ra sự kích động. Có viên "Như Ý Kim Đan" này, hắn liền có thể ở trong thời gian cực kì ngắn ngủi mà đạt tới Võ Cảnh Ngũ Trọng. Có tu vi Yên Hà Cảnh, là hắn có thể đủ thử dùng chiếc Kim Giác của Nhất Giác Lang Vương để luyện chế thành Đạo Khí trung phẩm. Ở trong quá trình này, thực lực của hắn sẽ lại được tăng lên một bước . - Cái gì? Chỉ chốc lát sau đó, trên mặt Mộ Hàn trong phút chốc hiện lên một vẻ kì quái. Hắn phát hiện linh khí đang bắt đầu dao động kịch liệt chung quanh hữu chưởng của mình, rồi sau đó ào ào chui vào lòng bàn tay đang xiết chặt, chìm vào trong đan dược . Sau khi hút lấy những linh khí này, "Như Ý Kim Đan" vốn chỉ to bằng cỡ đầu ngón tay út, nay phảng phất đã nở to ra một chút. Mộ Hàn cảm thấy ngạc nhiên, ánh mắt lom lom không dám chớp mắt nhìn chăm chú vào vầng sáng vàng tươi kia bên trong nắm tay. Nương theo đan dược đang bốc lên, càng ngày càng có nhiều linh khí thiên địa bị hấp dẫn lại đây. Tức thì, Mộ Hàn liền ý thức được đan dược phồng to ra cũng không phải lỗi cảm giác của chính mình. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy chục giây, đan dược đã to lên như ngón cái.