Vũ Tôn

Chương 87 : Ma thú sâm lâm.

Từ hướng Tây Nam phi hành liên tục suốt hơn một ngày, Hồn hoàn phân viện cũng tới cửa của Ma thú sâm lâm. Lần đầu tiên được ngồi trên phi hành pháp bảo đối với toàn bộ tân sinh kì này quả thực hết sức lạ lẫm. Trong đầu ai cũng mong muốn trở nên mạnh mẽ, có phi hành pháp bảo cho riêng mình. Nhưng trên hết là cảm giác vui sướng không gì sánh bằng, gần như quên hết lo lắng của việc săn giết ma thú. Thử hỏi ngoài Hồn hoàn phân viện thì có phân viện nào được đãi ngộ như vậy? Vì thế, tình cảm của tân sinh dành cho phân viện của mình lại càng tăng lên. Tới cửa rừng, phi thuyền hạ xuống đất tại một nơi trống trải. Đoàn người như một con rết kéo nhau rời thuyền. Đi cuối cùng đương nhiên là A Phong Đạo sư. Nhìn cánh rừng rộng lớn, âm vụ um tùm làm bọn học viên rùng mình. Dù đang là thời tiết nóng nực nhưng nơi đây lại làm cho người ta cảm giác lạnh lẽo đáng sợ. Thu phi thuyền vào túi trữ vật, A Phong Đạo sư nghiêm nghị nhìn học viên của mình dặn dò: “Đây chính là Ma thú sâm lâm. Nơi đây không thuộc về con người mà là nơi trú ngụ của ma thú. Nó chia làm ba khu vực: Ven lâm, nội lâm cùng Trung tâm sâm lâm. Chúng ta sẽ tìm kiếm Hồn hoàn tại ven rừng, nơi chủ yếu là các yêu thú dưới bốn trăm năm. Các ngươi tuyệt đối không được tiến sâu vào bên trong bởi vì ở đó chúa tể là những yêu thú cả ngàn năm sinh sống, tương đương với Hồn sĩ cấp sáu mươi, bảy mươi. Trung tâm sâm lâm thì là nơi các yêu thú bá chủ cường đại trú ngụ, nghe nói có cả yêu thú ngang với cấp 99 tồn tại.” Nghe đến yêu thú cấp sáu mươi, bảy mươi nhiều người đã sợ hãi, khi nghe nói có cả yêu thú cấp 99 tồn tại thì cả đám hít một hơi khí lạnh. Cấp 99 chính là ngang với cường giả Võ Đế đỉnh phong. Thật không ngờ có yêu thú như vậy tồn tại. “Chúng ta sẽ chia làm bốn tổ, mỗi tổ do một vị Đạo sư cầm đầu. Lần này số lượng thành viên quá đông nên sẽ khó quản lí, các ngươi tuyệt đối không được tự ý làm việc nghe rõ chưa?” A Phong lại dặn dò. “Vâng thưa Đạo sư.” Sau đó mọi người tự động chia thành bốn hàng ngũ. Vũ Tôn, Chan, Dương, Cún, Bảo Nhi, Tiểu tam, Trương dực cùng một đội ngũ với hai mươi mốt người khác. Đạo sư của bọn chúng là A Đạt. Vì chỉ có một tuần, lại đông thành viên nên bốn đội ngũ nhanh chóng chia làm bốn đường cách xa nhau tiến vào. Như vậy mới có thể có đầy đủ Hồn hoàn cho mỗi người. Còn hai tên Võ Vương đi cùng thì ở bên ngoài, nếu có đội ngũ nào gặp nguy hiểm thì bắn pháo hiệu để bọn họ tiếp viện. Đi sâu vào trong rừng ánh sáng ngày một yếu ớt. A Đạt Đạo sư dặn dò: “Mọi người đi cùng nhau, không được tự ý bỏ hàng ngũ. Tuy chỉ là ven rừng nhưng thỉnh thoảng sẽ có yêu thú cao cấp vô tình lạc tới. Thực lực các ngươi mỗi người có thể chiến đấu với yêu thú dưới trăm năm. Muốn tìm Hồn hoàn thì phải tự dựa vào bản thân mình, ta chỉ áp trận khi các ngươi bị nguy hiểm đe dọa hoặc có yêu thú mạnh mẽ xuất hiện. Rõ chưa?” Mọi người gật đầu biểu thị đồng ý. Sau đó tiếp tục tiến sâu vào hơn một dặm. Không khí xung quanh ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo ngày một tăng lên. “Được rồi, như mọi khi thì từ đây tiến vào trong phạm vi ba dặm nữa sẽ có nhiều yêu thú dưới trăm năm, năm dặm nữa sẽ là địa bàn của yêu thú một trăm năm mươi năm. Nhưng ta không hi vọng các ngươi sẽ lựa chọn Hồn hoàn của chúng bởi nếu chọn Hồn hoàn như vậy thực lực các ngươi cũng chỉ tính là bình thường, không nổi trội. Ta muốn các ngươi hấp thu Hồn hoàn từ một trăm đến một trăm năm mươi năm, có làm được không?” A Đạt cất tiếng hỏi khẽ. “Chúng ta làm được.” Mọi người gật đầu. “Vậy tốt, vừa để tìm kiếm Hồn hoàn vừa để rèn luyện thực chiến, các ngươi chia làm ba tổ sau đó tự tìm và chiến đấu với yêu thú. Với bảy người nếu phối hợp tốt thì các ngươi có thể đơn giản thắng được yêu thú dưới trăm năm, gặp yêu thú dưới một trăm năm mươi năm cũng không thành vấn đề nguy hiểm. Lúc này là lúc kiến thức các ngươi đọc được trong Yêu thú quyển phát huy tác dụng. Lưu ý không được rời xa quá năm dặm. Bắt đầu đi.?” A Đạt phát lệnh. Lập tức bảy người Vũ Tôn tách khỏi nhóm, nhẹ nhàng lao về một hướng. Tuy rằng mang tên là Ma Thú sâm lâm nhưng không phải ma thú đông như kiến để thích gặp là gặp nên cũng phải tìm kiếm mới được. Vũ Tôn mặc dù đã có Hồn hoàn nhưng dù sao cũng là tân sinh nên các Đạo sư đồng ý cho hắn đi cùng, ít ra cũng có thể lấy được kinh nghiệm thực chiến. Nhóm của Vũ Tôn có thể xem như cường đại nhất khi có cả Vũ Tôn lẫn Bảo Nhi là hồn hoàn sĩ cấp mười tám. Trời không phụ lòng người, không mất quá nhiều thời gian đám người bọn chúng đã gặp một yêu thú. Là Hắc văn báo. Theo miêu tả của Yêu thú quyển thì con hắc văn báo này là yêu thú dưới trăm năm. Tối ta nó chỉ có thể trở thành yêu thú chín mươi chín năm. Đối phó với nó thì không cần đến Vũ Tôn cùng Bảo Nhi, năm người kia cũng quá dư sức rồi. Vì vậy Bảo Nhi cùng Vũ Tôn chỉ quan chiến, đề phòng có yêu thú khác chứ không tham dự chiến đấu. Ban đầu năm người do có hai thành viên mới là Tiểu tam, Trương dực nên phối hợp chưa được ăn ý, khiến mất nhiều thời gian nhưng cũng không quá lâu để giải quyết được con Hắc văn báo. Nó chỉ là yêu thú dưới trăm năm nên mọi người nhanh chóng bỏ qua. Đi sâu vào phạm vi năm dặm, số lượng yêu thú bọn chúng gặp được cũng tăng lên. Thực lực yêu thú dĩ nhiên cũng tỉ lệ thuận. Yêu thú dứoi trăm năm mươi năm đầu tiên bị phát hiện là một con song vĩ hồ. Lúc này Vũ Tôn cùng Bảo Nhi buộc phải tham gia chiến đấu. Song vĩ hồ - yêu thú một trăm hai mươi năm thành niên đỉnh phong, 2 đuôi dài bằng nhau. Thuộc hồ tộc nên tuy lâu năm nhưng thực lực không quá đáng sợ. Nhưng bù lại nó lại có thể mị hoặc địch thủ trong thời gian ngắn. Thử hỏi đang đánh nhau đột nhiên mê muội mất một quãng thì ngươi sẽ như thế nào ??? Chính vì thế nó cũng có một lãnh địa của riêng mình. Nếu như ngang cấp yêu thú thì nó vẫn có khả năng chiến thắng nhưng không may lần này đối thủ của nó lại có tới bảy người. Vũ Tôn cũng dân dịp này phát hiện ra một công năng đặc biệt của Hắc Hồn hoàn: miễn nhiễm toàn bộ trạng thái mị hoặc cho chủ nhân. Đó cũng là lí do Song vĩ hồ bỏ chạy không nổi. Sương mờ gây mị hoặc nó nhả ra đối với Vũ Tôn không một chút ảnh hưởng. Không bù cho mấy người khác ngẩn người trong giây lát. Không nam nhân nào hứng thú với con song vĩ hồ này. Đùa a, thử hỏi một nam tử hán ưỡn ngực ra lại chớp chớp mắt để làm mê muội đối thủ thì người ta sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng khác gì một thằng bán nam bán nữ. Ọe, mới nghĩ thôi đã run người. Nhưng Cún thì ngược lại, nàng ta hí hửng muốn có Hồn hoàn của Song vĩ hồ. Tốt thôi, đằng nào cũng là yêu thú gần một trăm năm mươi năm. Dựa theo Hồn hoàn quyết, muốn có Hồn hoàn thì phải giết chết yêu thú sau đó vận chuyển tâm pháp Hồn hoàn quyết lên thân thể yêu thú mới chết để sản sinh ra Hồn hoàn. Nhìn yêu hồ trong tay, Cún run rẩy muốn phát khóc. Cuối cùng nàng cũng không tài nào xuống tay được, khẽ rưng rưng thả yêu hồ đi. Con Song vĩ hồ được đại xá vội bỏ chạy, được một quãng nó chợt dừng lại nhìn Cún thật lâu như muốn ghi nhớ thân ảnh ấy sau đó bóng dáng nó dần mất hút trước mặt mọi người. Cún rơm rớm, giọng yếu ớt xin lỗi. Mấy tên nam nhi chỉ bật cười lắc đầu. Kể cả bọn chúng cũng nhiều kẻ còn chưa từng xuống tay với một con vật như vậy, nói gì là nữ nhi. Thôi, xem như Song vĩ hồ gặp may vậy. Đành tìm con yêu thú khác. Tới gần đêm khuya bọn chúng mới tạm ngừng săn tìm yêu thú mà trở lại tụ tập với hai nhóm còn lại. Trong gần một ngày chỉ có mình Tiểu tam có được Hồn hoàn ưng ý, còn mấy người khác vẫn chưa tìm được cho riêng mình. Hai nhóm kia, mỗi nhóm cũng có một người lấy được Hồn hoàn gần một trăm năm mươi năm. Chẳng qua trông bọn chúng chật vật hơn đám người Vũ Tôn rất nhiều. Mới có một ngày, xem như tương đối thành công. Khả năng phối hợp tác chiến của mọi người nâng cao rõ rệt. Sau này có gặp yêu thú dưới trăm năm mươi năm cũng sẽ dễ dàng đối phó hơn. Cầu nguyệt phiếu đề cử đầu tháng nhé các đạo hữu =)) . Cố gắng vào top 10 truyện đề cử nào.