Vũ Thần
Chương 833
Hác Huyết lúc này đang cố buông ra Ngưng huyết ti, mặc dù đây là thần binh đã vụ hóa nhưng sao có thể so sánh với tính mạng. Bất quá từ Ngưng huyết ti truyền tới hấp lực khổng lồ, ngay khi hắn tiếp xúc với hấp lực này đã cảm nhận rõ ràng huyết lực ẩn chứa trong đó.
Đây cũng là căn nguyên của Ngưng huyết ti nhưng huyết lực này so với hắn còn cường đại hơn rất nhiều, hiển nhiên hút hắn tới không thể giãy giụa.
Nghĩ tới lời nói lúc trước của Hoàng Tuyền Lão tổ, Hác Huyết đương nhiên biết rõ nguyên do.
Thân thể không thể điều khiển bị hấp lực này kéo xuống lòng biển, bộ mặt Hác Huyết trở lên hung ác, hắn điên cuồng vận lên chân khí truyền vào Ngưng huyết ti.
Giờ phút quan trọng này, Hác Huyết không chút nào do dự, lựa chọn bạo liệt thần binh nhằm giữ lại mạng.
Khi bạo liệt thần binh, chỉ cần có vài tháng tới một năm là có thể ngưng tụ lại, chỉ khi tính mạng mất đi mới không còn gì cả.
Nhưng Hạ Nhất Minh sao không nhìn ra ý định của Hác Huyết? Hắn cười lạnh, Ngũ sắc quang mang nhanh chóng bao phủ, biến thành một vòng xoáy kinh khủng cắn nuốt dọc theo Ngưng huyết ti.
Hác Huyết trong lòng hoảng hốt, hắn đột nhiên phát hiện, hấp lực trên Ngưng huyết ti hoàn toàn biến mất.
Không chút nghĩ ngợi, hắn quyết định vụ hóa thần binh theo sau nhanh chóng rời đi.
Nhưng đôi mắt Hác Huyết đột nhiên trợn tròn, hơn nữa từ miệng phát ra âm thanh thê thảm.
Một đôi móng màu đen hung hăng xuyên qua hai chân hắn, bảo trư không biết từ khi nào đã xuất hiện trên mặt biển, vừa lúc hắn phân tâm ra tay đánh lén.
Bảo trư mặc dù thân thể không lớn, còn xa mới hấp dẫn sự chú ý như Lôi điện nhưng hai móng trước của nó vô cùng cứng rắn, ngay cả thần binh lợi khí không thể cắt đứt thi thể Ngân man vương, đôi móng này cũng dễ dàng chọc thủng.
Chân khí hộ thân của một Tôn giả thông thường, trước mặt bảo trư quả thực chính là trang giấy mỏng.
Hai chân Hác Huyết truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, cơ hồ muốn ngất xỉu, nhưng hắn dù sao cũng là một vị Tôn giả, trong đầu đột nhiên kiên định, mang theo hai lỗ thủng trên chân chạy trốn.
Bất quá chỉ trì hoãn giây lát, một luồng quang mang nhiều màu đã bao phủ lấy hắn.
Lực lượng cường đại của một vị Ngũ khí Tôn giả từ bốn phương ép xuống, khiến hắn cảm giác không thể thở được.
Hác Huyết sắc mặt dữ tợn, tuyệt vọng hét lớn:
- Hạ Nhất Minh. Ta là Tôn giả duy nhất của Hác gia, cũng là tử tôn của Hoàng Tuyền Lão tổ. Nếu ngươi giết ta, chắc chắn Lão tổ sẽ diệt cả nhà ngươi.
Động tác của Hạ Nhất Minh nhất thời ngưng lại, trên mặt lộ vẻ khó xử.
Hác Huyết giật mình, hắn rốt cuộc cũng ngừng gào thét, không nghĩ ra Hạ Nhất Minh thật sự dừng tay, trong lòng hắn ánh lên một tia hi vọng, mặc dù khá mong manh.
Hạ Nhất Minh do dự hồi lâu, nói:
- Ngươi là tử tôn của Hoàng Tuyền Lão tổ?
- Không sai.
Hác Huyết hãnh diện nói, mặc dù đang trong tình huống tuyệt vọng nhưng hắn nói những lời này với bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.
Bất luận ai có được tổ tiên là Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cũng có thể kiêu ngạo như vậy.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tại kinh thành cùng Tây Bắc, ngươi cùng ta nhiều lần đối nghịch vì lý do gì?
Hác Huyết mạnh mẽ áp chế cừu hận trong lòng, hắn thầm thề, chỉ cần có thể chạy thoát, nhất định không tiếc mọi giá mời Lão tổ tông ra mặt.
Hạ Nhất Minh thật đáng sợ, tuyệt đối không thể để hắn có cơ hội tiếp tục đề thăng thực lực.
Bất quá lúc này hắn cố gắng bình tĩnh, nói:
- Chúng ta muốn lấy lại Ngưng huyết kinh cùng bảy mươi hai khối Xá lợi tử trên người ngươi.
Hắn dừng một chút, nói:
- Cổ lão ma vốn là phản đồ của Hoàng Tuyền Môn. Sau khi phản bội bổn môn đã trộm đi Ngưng huyết kinh cùng bảy mươi hai khối Xá lợi tử. Chúng ta dò xét trăm năm mới biết được tung tích của hắn, nghĩ không ra cuối cùng bị ngươi nhanh chân có được. Bởi vậy mới phát sinh hiểu lầm này.
Hạ Nhất Minh khinh thường cười, nói:
- Phát sinh hiểu lầm? Vậy chuyện Vũ gia lão tổ vừa rồi là thế nào?
Hác Huyết sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:
- Nếu như ta cho ngươi biết, ngươi sẽ để ta đi chứ?
Hạ Nhất Minh nhướng mày, nói:
- Tới lúc này ngươi còn định mặc cả sao?
Hác Huyết sắc mặt thay đổi khó lường, dù chỉ còn một đường sống hắn cũng không muốn tìm chết.
- Vũ gia lão tổ bị ngươi đâm thủng tim, đã chết không nghi ngờ. Nhưng hắn có Ngũ hành thân thể, hơn nữa tu vi đã đạt tới Ngũ khí Tôn giả đỉnh phong. Bởi vậy Lão tổ tông đem Ngưng huyết nhân dung nạp vào thân thể hắn, cắn nuốt ý niệm của hắn, thay thể quyền khống chế thân thể.
Hác Huyết buồn bã nói tiếp:
- Vũ gia lão tổ cùng Ngưng huyết nhân kết hợp, tu vi không thua kém Nhân đạo đỉnh cấp cường giả bao nhiêu, nhưng vẫn thua bạch mã của ngươi....
Hạ Nhất Minh sắc mặt không đổi, hắn lạnh nhạt nói:
- Vũ gia lão tổ sao lại có được thần trí?
Hác Huyết không chút do dự lắc đầu, nói:
- Chuyện này không có khả năng. Vũ gia lão tổ đã chết, điều khiển hắn lúc này chính là Ngưng huyết nhân. Bất quá Ngưng huyết nhân không thể sinh ra trí tuệ, chỉ hành động theo bản năng.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Vậy vì sao Vũ gia lão tổ đột nhiên chạy trốn?
Hác Huyết nhất thời trợn mắt cứng lưỡi, vấn đề này thực ra hắn cũng không giải thích được.
Sau một lát, Hác Huyết cười khổ nói:
- Ta không biết. Có lẽ vì bị bạch mã đánh bại nên bản năng sợ hãi mà chạy trốn.
Hạ Nhất Minh âm thầm đồng ý, bất quá điều này cũng khiến hắn hoàn toàn yên tâm.
Nếu Vũ gia lão tổ kia đã không có thần trí, hiển nhiên không thể chủ động trốn về Cửu U chi địa. Đã như vậy hắn không cần kiêng kỵ gì nữa.
Ánh mắt hắn nhìn Hác Huyết dần trở lên lạnh lẽo, sát khí cũng không chút nào che giấu.
Hác Huyết sắc mặt xám xịt, thì thào nói:
- Thì ra ngươi vẫn muốn giết ta.
Hô hấp hắn giống như cá nằm trên đất, càng lúc càng dồn dập, khó khăn.
- Ngươi không sợ Lão tổ tông trả thù?
- Sợ.
Hạ Nhất Minh không chút do dự nói:
- Bởi vì ta rất sợ Hoàng Tuyền Lão tổ trả thù nên trước kia căn bản không dám giết ngươi.
Hác Huyết giật mình, hai mắt sáng lên đầy hi vọng, nói:
- Hạ huynh. Ân oán của chúng ta đều do hiểu lầm. Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta. Hác mỗ nhất định sẽ cầu khẩn Lão tổ tông, ngươi khi đó đem trả Ngưng huyết kinh, chúng ta sẽ không truy cứu bảy mươi hai khối Xá lợi tử.
Hắn là người thông minh, biết đưa ra điều kiện như vậy ngược lại càng có thể khiến người ta tin tưởng hơn.
Đương nhiên trong đáy lòng hành động thế nào chỉ mình hắn biết.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Hác huyết. Ngươi có biết vì sao trước đây ta không giết ngươi?
Hác Huyết gương mắt rúm ró, nói:
- Bởi vì ngươi sợ Lão tổ tông trả thù.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Ta trước đây không giết ngươi vò bên cạnh ngươi còn có các cao thủ khác. Nếu ta giết ngươi tin tức này khẳng định sẽ tới tai Hoàng Tuyền Lão tổ.
Khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười thản nhiên, hắn nói tiếp:
- Lúc này ngoài ý muốn gặp nhau, đã không còn ai biết chuyện gì xảy ra. Hắc hắc...Biển rộng trời cao, cho dù gặp nguy hiểm gì, Hoàng Tuyền Lão tổ cũng đừng mơ tìm ra nguyên nhân tử vong của ngươi.
Hác Huyết lúc này mới hiểu ra, hắn tuyệt vọng, oán hận nói:
- Thì ra ngươi đã sớm muốn giết ta?
Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Không sai. Tại Quỷ Khốc Lĩnh ta đã muốn giết chết ba người các ngươi. Nhưng đáng tiếc khi đó không làm được.
Hác Huyết trong lòng biết hắn phải chết, đã không còn che giấu tình cảm của mình, đôi mắt đầy oán độc, nói:
- Chư Quan Hảo huynh quả nhiên là do ngươi giết.
Hạ Nhất Minh giật mình, kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng lập tức biết rõ nguyên nhân, hắn lặng lẽ cười, nói:
- Nghĩ không ra Vũ gia lão tổ chuyện này cũng nói cho ngươi.
Hác Huyết thân thể khẽ run lên, nói:
- Hạ Nhất Minh. Thủ đoạn của Lão tổ tông rất thần kỳ, người chắc chắn sẽ tìm ra ngươi, có thể báo thù giùm ta. Khi đó Hạ gia trang già trẻ lớn bé, chó gà không tha.
Hạ Nhất Minh đôi mắt lóe lên hàn quang, cười to nói:
- Muốn diệt Hạ gia trang ta, trước hết hắn phải tìm được nguyên nhân cái chết của ngươi rồi nói.
Tới lúc này bọn họ đã rơi vào tình huống không chết không thôi, không thể làm khác.
Thân thể Hạ Nhất Minh chợt lóe lên quang mang ngũ sắc, theo sau hình thành hư ảo Ngũ Hành Hoàn thật lớn
Hác Huyết hét lớn một tiếng, liều mạng công kích Hạ Nhất Minh, trong mắt hắn đầy vẻ oán độc, tuyệt vọng cùng thần trì mơ hồ như muốn đồng quy vu tận.
Chỉ là với thực lực người trước mặt, nguyện vọng này của hắn thật quá xa vời.
Hồng quang trong Ngũ Hành Hoàn lóe lên, chín đầu Hỏa long theo sau xuất hiện.
Nhiệt độ trên mặt biển lập tức tăng lên, mặc dù chín đầu Hỏa long này không thể so sánh với Hỏa long trong đinh ba của bảo trư, nhưng đối phó với Tôn giả bình thường thì dư sức.
Động tác của Hác Huyết dở chừng ngừng lại, theo sau hét lên một tiếng thê lương không cam lòng.
Sau tiếng hét ấy, thân thể rốt cuộc hoàn toàn biết mất khi chín đầu Hỏa long thổ tức.
Sau một lát, Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh vung lên, chín đầu Hỏa long nhất thời quay về Ngũ hành không gian.
Hờ hững nhìn một mảnh khói bụi, ánh mắt quét qua lần nữa, sau khi xác định không còn dấu vết gì Hạ Nhất Minh mới xoay người rời đi.
Phí sau hắn, mặt biển rộng mênh mông, một trận gió thổi qua, ngay cả nhiệt độ cao khi nãy cũng từ từ tiêu tán.
Đúng như Hạ Nhất Minh nói, bất luận là ai cũng đừng mong tìm ra dấu vết.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương