Vũ Thần
Chương 826
Nơi chân trời một chiếc thuyền lớn đang chạy tới đây với tốc độ cực nhanh.
Bất quá nơi mặt biển vô tận, tốc độ của nó chỉ thong thả như ốc sên mà thôi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra Bách Linh Bát đang nói về chiếc thuyền kia.
- Chúng ra đi thôi.
Hạ Nhất Minh ôm bảo trư cao giọng nói.
Mặc dù hắn không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào nhưng hiện tại đã mất khác nhiều thời gian, hắn nhất định phải đi.
Bởi vì lúc này tại Nam Cương Lưu Ly Đảo, đám người Kim Chiến Dịch chắc chắn đang chờ hắn.
Bốn vố của Lôi điện khẽ động, nhưng hiển nhiên nó đã rõ, một khi chưa khống chế được lực lượng, nó sẽ không chủ động tới gần Hạ Nhất Minh.
Ngũ sắc quang mang trên người Hạ Nhất Minh chợt lóe lên, hắn xác định phương hướng chuẩn bị phi hành. Đột nhiên âm thanh Bách Linh Bát vang lên:
- Có một việc có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Khẽ ngẩn ra, theo sau Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn Bách Linh Bát giữa không trung đang lẳng lẳng quan sát chiếc thuyền xa xa.
Nơi biển rộng này, cho dù với nhãn lực của Hạ Nhất Minh cũng chỉ thấy một điểm đen mà thôi, hắn căn bản không nhìn rõ đây là đột thuyền nào, càng không thể nhìn rõ trên thuyền có ai.
Nhưng Bách Linh Bát khác biệt, thị lực của hắn không phải Hạ Nhất Minh có thể so đo, cho nên nhất định gã đã thấy gì mới quả quyết vậy.
Khẽ trầm ngâm, Hạ Nhất Minh bay tới phía sau Bách Linh Bát.
Bách Linh Bát cũng lập tức hiểu ý, sau gáy gã nhất thời biến hóa.
Chỉ trong chốc lát một màn hình hiện ra, hình ảnh bên trong cũng không ngừng mở rộng.
Rất nhanh hình ảnh chiếc thuyền đã hiện thị trong đó, mà đứng trên boong thuyền lúc này là hai người Hạ Nhất Minh vô cùng quen thuộc.
Khi hắn thấy được hai người này, trong lòng đột nhiên bạo phát hàn ý không thể không chế.
Hai người này, một là Hác Huyết có quan hệ thân thiết với Hoàng Tuyền Lão tổ. Lúc này hắn đứng trên boong thuyền, ánh mắt đảo xung quanh, vẻ mặt bừng sáng tựa hồ vô cùng tự tin về hành trình tới Nam Cương này.
Mà khiến Hạ Nhất Minh sợ hãi, chính là người đứng bên cạnh Hác Huyết.
Kỳ thực hắn chỉ gặp người này có một lần, nhưng chỉ lần đó cũng để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Người này dĩ nhiên chính là Đại Thân Hoàng thất, Vũ gia lão tổ.
Lão đứng phía sau Hác Huyết, hai mắt khép chặt, thân hình ổn định như núi, tựa như tại đại dương mênh mông này, hoàn toàn tiến vào thế giới thuộc về bản thân.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trong gió biển, không khí trong lồng ngực chậm rãi được hắn thở ra.
Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng lại, kinh hãi trong lòng đã biến thành hàn ý sâu đậm.
- Bách huynh. Người này chẳng lẽ là Vũ gia lão tổ?
Mặc dù đã nhìn thấy nhưng Hạ Nhất Minh vẫn có chút không tin được.
Lần đó hắn dụng kiếm đâm thủng ngực Vũ gia lão tổ, cảm giác truyền tới tay cho hắn biết, nhất định kiếm này đã xuyên qua tim.
Thương thế như vậy bất luận là ai cũng đều là trí mạng, đừng nói nhân loại, cho dù bảo trư cùng Lôi điện cũng chỉ có đường chết.
Đương nhiên muốn sử dụng thần binh lợi khí đâm thủng tim chúng, là chuyện khó có khả năng xảy ra.
Nhưng lúc này thông qua năng lực đặc biệt của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh thấy được một Vũ gia lão tổ sống sờ sờ, chuyện này tạo thành đả kích vô cùng lớn với hắn.
Bách Linh Bát chậm rãi nói:
- Hắn là Vũ gia lão tổ.
Hạ Nhất Minh sắc mặt có chút trầm xuống, nói:
- Vũ gia lão tổ đã bị ta đâm thủng tim, chẳng lẽ còn người có thể cứu sống hắn?
Trên thế giới này nếu như còn Thần đạo cao thủ tồn tại, như vậy gặp chuyện này Hạ Nhất Minh cũng không hoài nghi. Nhưng nếu Thần đạo đã biến mất, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không tin tưởng còn ai có thần thông nghịch thiên cứu sống Vũ gia lão tổ.
Bách Linh Bát tựa hồ suy nghĩ gì đó, nói:
- Có lẽ hắn là huynh đệ song sinh của Vũ gia lão tổ.
Hạ Nhất Minh thân thể trong không trung khẽ run, Ngũ sắc quang mang nháy mắt lập lòe. Sau khi nghe được những lời này của Bách Linh Bát, hắn thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống.
- Bách huynh. Vũ gia lão tổ không có khả năng có huynh đệ song sinh.
Hạ Nhất Minh cả giận nói.
Với thân phận cùng địa vị của Vũ gia lão tổ, nếu như có một huynh đệ song sinh giống hệt, như vậy cả thiên hạ sẽ biết.
Bách Linh Bát trầm mặc hồi lâu, nói:
- Ngươi có ý gì không?
Hạ Nhất Minh hai mắt lóe lên quang mang nguy hiểm, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta tới xem.
Từ phương xa con thuyền tiếp tục đi tới nơi này, bất quá khoảng cách từ đó tới chỗ đám người Hạ Nhất Minh quá xa, trên thuyền mặc dù Hác Huyết có tu vi Tôn giả nhưng cũng không thể quan sát từ xa như Bách Linh Bát.
Bởi vậy bọn họ lúc này không biết bản thân đã bị người ta phát hiện.
Lấy tốc độ thuyền lớn sau khi tới hải vực này đột nhiên chậm lại khiến đám thủy thủ ánh mắt lộ rõ vẻ kinh dị khôn cùng.
Hác Huyết mặt mày nhăn nhó, đối với Nam Hải hắn cũng không xa lạ, trước đây cũng từng đi qua nhiều lần.
Nhưng mỗi lần tới đây, trên cơ bản đều tới Nam Cương Lưu Ly Đảo, những chuyện khác hắn không cần quan tâm.
Lúc này phát giác được chuyện lạ, đầu tiên hắn cẩn thận quan sát xung quanh, không khí cũng không xuất hiện biến hóa, có thể thấy dao động vừa rồi không phải tới từ không khí.
- Cổ Bưu. Xảy ra chuyện gì?
Hác Huyết lạnh lùng nói.
Một vị đại hán râu quai nón từ trên boong thuyền chạy lại.
Mặc dù đang chạy trên thuyền nhưng hạ bàn của hắn vững vàng như núi, ngay cả khi thuyền dao động thân thể cũng đong đưa theo, tạo lên cảm giác hòa hợp thần kỳ.
Đây là do cả đời lênh đênh trên biển, hơn nữa tu vi võ đạo đạt tới Tiên thiên cảnh giới mới có thể làm.
- Thiếu chủ. Chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn.
Cổ Bưu đi tới trước mặt Hác Huyết khom người nói.
- Ngoài ý muốn?
Hác Huyết lạnh nhạt nói:
- Nếu như đây là thuyền tốt nhất Hác gia, hơn nữa nhân thủ trên thuyền đều là tinh anh trong gia tộc, chẳng lẽ còn sợ chuyện ngoài ý muốn?
Cổ Bưu vội vàng nói:
- Thiếu chủ. Chúng ta không phải đụng phải địch nhân hay quái thú mà là không xác định được tọa độ nơi này.
Sắc mặt Hác Huyết lúc này mới có chút thay đổi. Bởi vì tọa độ trên biển này chính là dấu hiệu mà người đi biển lão luyện ghi nhớ.
Hành trình trên biển rất dễ bị mất phương hướng, bởi vậy những người đi biển thường nhớ kỹ trên lộ trình một số đảo nhỏ đi qua.
Những đảo nhỏ này chính là tọa độ trên biển theo lời đám thủy thủ.
Những tọa độ này vô cùng quan trọng với người đi biển, chỉ cần không tìm được tọa độ điểm bọn họ sẽ rơi vào tình trạng hoang mang cùng bất an, bởi vì điều này nghĩa là họ đã đi sai đường.
- Các ngươi điều khiển thuyền kiểu gi?
Gương mặt Hác Huyết đỏ bừng phẫn nộ, nói:
- Các ngươi đi qua đây đã vài chục năm, chẳng lẽ còn tính sai?
Cổ Bưu gương mặt ngăm đen lộ ra vẻ xấu hổ, mặc dù hắn đỏ mặt tía tai nhưng vì sắc mặt đen xì nên cũng không biểu hiện rõ rệt.
- Thiếu chủ. Chúng ta không đi sai đường.
Cổ Bửu do dự một chút, khẳng định.
- Nếu không đi sai đường tại sao nơi này không có đảo nhỏ.
Hác Huyết lạnh lùng nói.
Cổ Bửu trầm mặc một chút, nói:
- Thiếu chủ. Xin đợi chúng ta thăm dò một chút rồi báo lại.
Hác Huyết nghiêm mặt, nhưng cũng gật đầu, vung tay nói:
- Đi theo ta.
Theo sau hắn tiến vào khoang thuyền, mà phía sau hắn, Vũ gia lão tổ cũng đi theo.
Cổ Bưu thở phào một hơi, mặc dù bản thân hắn là cao thủ do Hác gia bồi dưỡng, hơn nữa đã đạt tới Tiên thiên cảnh giới nhưng trước mặt là Tô giả đại nhân duy nhất của Hác gia, trong lòng hắn vẫn tràn nhập kinh sợ.
Cho tới khi Hác Huyết rời đi, hắn mới an bài người dò xét tình huống nơi này.
Mặc dù hắn tự tin không đi sai đừng nhưng cũng hiểu vì sao đảo nhỏ kia biến mất, bởi vật hắn không thể không lựa chọn việc này.
Hành trình trong biển, một chút sai lầm cũng không được phép phát sinh. Nếu không một khi rời đi, tiến nhập vào địa phương xa lạ, kết quả cuối cùng e sẽ lành ít dữ nhiều.
Bất quá chỉ trong chốc lát đám người nảy xuống biển đã lên thuyền, bọn họ thủy tính tinh thông nên cũng khó tin vào chuyện vừa phát hiện.
Dưới mặt nước quả thật có một gò đất đá, từ hình dạng bên ngoài có thể thấy chính là đảo nhỏ lúc trước, chỉ là không hiểu vì sao đảo nhỏ này tựa hồ như bị lực lượng khác đánh vỡ.
Từ nay về sau, hải vực này đã thiếu đi một tọa độ điểm nổi tiếng, ngược lại xuất hiện thêm một bãi đá ngầm ác mộng cho những thuyền đi qua.
Điều này đối với người đi biển mà nói không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Cổ Bưu trầm ngâm, sau đó tiếp tục hạ lệnh xuất phát. Mặc dù hắn không rõ vì sao đảo nhỏ này đột nhiên biến mất nhưng rất rõ ràng, chuyện này đã vượt ngoài phạm trù do thám của hắn. Mà hắn cũng không muốn vì vậy mà dừng lại quá lâu trong hành trình.
Điều duy nhất hắn có thể làm được chính là đem chuyện này truyền ra ngoài, để tất cả những người đi biển biết được việc đã xảy ra.
Sau khi ra lệnh, mọi người tiếp tục hành trình về phía trước.
Bất quá không ai chú ý tới, ở một góc thuyền đã xuất hiện hai người một thú.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương