Vũ Thần

Chương 783

Sau tiếng nổ, cửa lớn vỡ nát truyền ra âm thanh đinh tai nhức óc. Vô số âm thanh vang lên, bất quá khiến Hạ Nhất Minh tức giận chính là bản thân hắn đã đánh động như vậy mà vẫn không ai ra mặt. Đảo mắt một vòng, Hạ Nhất Minh chỉ thấy được vài thân ảnh hoảng hốt bỏ chạy, bọn họ có người quay đầu lại nhìn nhưng khi nhìn thấy được Lôi điện nhất thời như thấy ác ma, guồng chân càng nhanh hơn nữa. Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy kỳ lạ,chẳng lẽ bản thân mình đáng sợ như vậy? Trên thực tế, Hạ Nhất Minh cũng không biết, khi thiêu chết hai vị Tây phương cường giả, ngọn lửa Hỏa long đã dẫn cháy cả lạc viện kia. Viện lạc kia có thể nói lớn nhất kinh thành, cũng là xa hoa nhất, được lịch đại Lão tổ tông Vũ gia lựa chọn ở lại, đồng thời cũng là địa điểm các nguyên lão nắm giữ vị trí quan trọng họp bàn. Nơi đó chính thức là đầu não của cả Vũ gia, tất cả những mệnh lệnh ảnh hưởng tới quốc gia đều từ đó truyền ra. Nhưng chỉ một ngày, cả viện lạc cơ hồ biến thành một mảnh trống rỗng, huy hoàng xưa cũ đã không còn tồn tại. Thêm vào đó dưới uy lực Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh, số người bình thường không nhiều nhưng địa phương chật chội mà lượng người đông đúc, chết oan ức không cũng không ít. Càng thêm vào đó là tiếng hống giận dữ của bảo trư, khiến tất cả những người tiến lại gần đó đều bị bất tỉnh, cho nên những người này khi lửa lan ra đều bỏ mạng. Tất cả những tội danh này, không nghi ngờ đều đổ tất lên đầu Hạ Nhất Minh. Bởi thế tên đầu sỏ Hạ Nhất Minh chính thức được toàn bộ người trong kinh thành coi là ma quỷ từ địa ngục tới. Thậm chí có lời đồn, chỉ cần liếc nhìn hắn có thể mất đi linh hồn, hóa thành ngốc ngếch. Lực lượng lời đồn này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa cả viện lạc chìm trong biển lửa tời giờ khói đen chưa ngừng bốc lên càng khiến lời đồn có cơ sở xác định. Lúc này Hạ Nhất Minh mặc dù không biết chút gì nhưng thực tế tất cả người trong kinh thành đều truyền cho nhau hình ảnh một Đại ma vương. Ánh mắt liếc qua trang viện, Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói: - Vũ Mạc Phi. Đi ra cho ta. Âm thanh của hắn không lớn nhưng vang vọng rất xa, trong phạm vi trăm trượng, cho dù trốn dưới lòng đất cũng có thể nghe rõ. Một lúc sau, vẫn không có phản ứng gì, tựa hồ như Vũ Mạc Phi vốn không ở nơi đây. Nếu như không có bảo trư dẫn đường, Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng bảo trư đã khẳng định như vậy, hắn vô cùng tin tưởng điều đó. - Vũ Mạc Phi, người không ra đừng trách ta đại khai sát giới. Âm thanh lạnh lùng của Hạ Nhất Minh tiếp tục vang lên tràn ngập sát khí. Lúc này rất nhanh đã có động tĩnh. Một tiếng thở dài từ trong trang viện truyền ra, mặc dù lúc này bình lính chết trong tay Hạ Nhất Minh không nhiều sau một hồi lửa cháy, con số thương vong đã là khá lớn. Đám người Vũ Mạc Phi đi nhiên không biết, Hạ Nhất Minh căn bản không hiểu việc diễn ra ở đây. Trong lòng bọn họ còn tưởng Hạ Nhất Minh tận lực phóng tay, bởi đám người Vũ gia lão tổ sau khi bỏ đi, hắn mới giận dữ phát tiết. Nếu Hạ Nhất Minh đã từng làm như vậy hiển nhiên câu nói vừa rồi có lực uy hiếp tương đương. - Hạ huynh. Rốt cuộc ngươi đã trở lại. Một bóng người chậm rãi đi ra từ nội viện. Đúng là nhân vật đứng đầu Vũ gia hiện nay, Vũ Mạc Phi. Hạ Nhất Minh nhìn lão, trong lòng thất kinh. So sánh với hôm qua, ánh mắt Vũ Mạc Phi đã mệt mỏi hơn rất nhiều, ngay cả tóc trên đầu đã bạc đi rõ ràng. Mặc dù giờ phút này Vũ Mạc Phi bình tĩnh như không, tinh thần phấn chấn khiến người khác có cảm giác an ủi. Nhưng rơi vào mắt Hạ Nhất Minh, tự nhiên nhìn rõ vẻ dối gạt người mình đó. - Vũ huynh. Ngươi nghĩ không ra hả. Hạ Nhất Minh thu liễm tâm thần, hừ lạnh một tiếng nói: - Các ngươi tỉ mỉ sắp xếp, đã không cướp được Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ mỗ, ngược lại còn thương vong gần hết. Gương mặt bình tĩnh của Vũ Mạc Phi chậm rãi hiện ra vẻ hối hận cùng thống khổ. Trong lòng lão cũng không hiểu, bởi vì bất luận thế nào, lão cũng không hiểu được tâm tư lão tổ tông khi đó. Sau khi ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể, Lão tổ tông sao còn muốn tiếng thêm một bước, cướp lấy Ngũ Hành Hoàn. Nếu không phải lòng tham lam làm hại, Vũ gia lẽ nào rơi vào tình cảnh này. Cơ mặt lão giật giật, khổ não nói: - Hạ huynh. Không biết Lão tổ tông Vũ gia chúng ta cùng Tam thúc của tại hạ sao rồi? Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười, nói: - Nếu bọn họ còn sống, ngươi cho rằng Hạ mỗ có thể an tâm trở lại nơi này? Vũ Mạc Phi đau đớn nhắm hai mắt, miệng thì thào nói: - Quả nhiên như vậy. Kỳ thực với kiến thức của bọn họ, sau khi chứng kiến thực lực cường đại của đám người Hạ Nhất Minh cùng tốc độ Lôi điện, sớm đã biết kết quả này. Chỉ là chưa xác định được, trong lòng Vũ Phi Dương vẫn ôm một tia hi vọng. Lúc này ngay cả tia hi vọng ấy cũng đã không còn. Rất lâu sau, Vũ Mạc Phi mở mắt, trong ánh mắt có vẻ dứt khoát, nói: - Hạ huynh. Ngươi lúc này tới đây vì chuyện gì? Nếu có ý định lấy đi tính mạng Vũ mỗ vậy thì ra tay đi. Hạ Nhất Minh khóe miệng nhếch lên, nói: - Nghe nói Vũ gia có một nguyên lão hội, bên trong không thiếu nguyên lão đạt tới Tôn giả cảnh giới. Còn có Vô Thường huynh cùng Vô Trần huynh, vì sao không ở nơi này. Vũ Mạc Phi sắc mắt đại biến, Hạ Nhất Minh nói điều này dĩ nhiên có suy nghĩ đem tất cả cao thủ đứng đầu Vũ gia lúc này tóm gọn một mẻ. Vũ gia sau khi mất đi Lão tổ tông cùng Tam thúc hai vị Ngũ khí Tôn giả, hiện nay ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng khó nắm giữ, nhưng nếu mất đi mấy vị Tôn giả nữa, như vậy kết quả chờ đợi Vũ gia không chỉ là mất đi ngôi vị, thậm chí sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Lão hít một hơi thật sâu, nói: - Hạ huynh. Thật không dám giấu, lúc này trong kinh thành chỉ còn vị Tôn giả là tại hạ. Hạ Nhất Minh hai hang chân mày nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ hung mãnh, Vũ Mạc Phi lúc này thẳng thắn ngẩng đầu nhìn hắn. - Bọn họ tới nơi nào? Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi. - Không biết. Vũ Mạc Phi không chút do dự, nói: - Hôm qua khi bọn họ rời đi, lão phu đã ước đinh cùng họ, tuyệt đối sẽ không hỏi hành tung. Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhếch miệng, dưới khí thế cường đại của hắn, ánh mắt Vũ Mạc Phi vẫn không biến đổi, bởi vậy có thể thấy, lời của lão tám chin phần là thật. Nếu như tất cả đám Tôn giả Vũ gia ở tại kinh thành, Hạ Nhất Minh cũng không một mẻ tóm sạch. Bất quá bọn họ rời khỏi nơi này, lại không biết tới khi nơi nào, bản lĩnh của hắn có lớn hơn cũng đừng mong tìm được. Vũ Mạc Phi nhất thời hành lễ nói: - Hạ huynh. Giết người cũng có chừng mực. Vũ gia chúng ta sau khi mất đi hai vị Ngũ khí Tôn giả đã suy bại. Xin giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng ta. Ánh mát lão ngưng trọng, nói: - Vũ mỗ xin hướng ngài cam đoan. Vũ gia tuyệt đối không dám ghi hận. Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lát, nói: - Vũ huynh đã nói thế, tại hạ không so đo nữa. Bất quá… Hắn dừng một chút, khiến tinh thần Vũ Mạc Phi mau chóng tập trung, theo sau nói: - Các ngươi nhận lời cung cấp Ngũ hành bí tịch, hiện giờ nó ở đâu? Vũ Mạc Phi cười thảm một tiếng, nói: - Xin Hạ huynh đợi một chút. Lão nói xong liền tiến vào nội viện. Bảo trư nhả vào lòng Hạ Nhất Minh lầm bầm vài tiếng, hắn không khỏi cười khổ nói: - Mấy vị Tôn giả kia còn sống. Bất luận ai cũng đều ném chuột sợ vỡ đồ. Tôn giả không thể dùng ánh mắt thông thường suy xét. Nếu thật sự dồn một vị Tôn giả vào chỗ chết, hắn sẽ không để ý tới mà bắt đầu phản kích bằng mọi cách. Khi đó lực lượng phản kích bằng mọi cách. Khi đó lực phá hoại khó có thể tưởng tượng được. Mặc dù lúc này Hạ gia trang có Sở Hao Châu, một vị Ngũ khi Tôn giả tọa trấn, nhưng lão cũng không có khả năng nhiều năm liền ở một chỗ. Nếu có một vị Tôn giả bên ngoài nhìn vào, e rằng hậu quả không cần nghĩ tới. Bởi thế Hạ Nhất Minh cho dù biết Vũ gia không có khả năng quên đi thù hận nhưng hắn vẫn kiêng kỵ không dám lỗ mãng. Sau một lát, Vũ Mạc Phi đi ra, tay lão cẩn trọng mang theo một hộp gỗ. Hạ Nhất Minh vung tay lên đã hút hộp gỗ lại. Tình thế lúc này Hạ Nhất Minh cũng không e ngại Vũ Mạc Phi dám giở trò. Khẽ mở hộp gỗ, bên trong quả nhiên đặt một Thần đạo chi thư. Hạ Nhất Minh ánh mắt sáng lên, đem bí tịch lấy ra. Bất quá sắc mặt hắn lập tức thay đổi, sau khi bàn tay khẽ chạm vào, lập tức mở bản bí tịch ra. Sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, nét vui mừng đã tiêu tán vô tung. - Vũ huynh. Ngươi không phải nói đùa chứ? Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói: - Ngũ hành bí tịch từ khi nào biến thành nửa bản thế này? Ở trên tay hắn không ngờ chỉ có nửa bản bí tịch. Vũ Mạc Phi không đổi sắc, nhìn Hạ Nhất Minh trầm giọng nói: - Hạ huynh. Thật không dám giấu giếm, Vũ gia chúng ta khi Ngũ Hành Môn tan rã cũng chỉ có được nửa bản bí tịch Ngũ hành này. Nhiều năm như vậy công pháp Vũ gia ta đều từ đó mà có được, không phải cố ý lừa gạt Hạ huynh. Hạ Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói: - Nửa bản, nửa bản… Trong âm thanh của hắn tràn ngập vẻ phẫn nộ, tinh quang trong mắt chiếu khắp nơi, khiến trái tim kẻ khác phát lạnh. Vũ Mạc Phi trong lòng kinh hãi, lão cảm nhận được khí tức cường đại ép tới, vội vàng nói: - Hạ huynh. Vũ mỗ biết nửa bản bí tịch ở nơi nào. Khí thế dồn đập của Hạ Nhất Minh nhất thời tiêu tán. Nếu Vũ Mạc Phi thật sự biết nửa bản bí tích ở nơi nào như vậy lão cũng không cố ý lừa gạt hắn. - Ở nơi nào? Vũ Mạc Phi trong lòng an tâm hơn, lão chậm rãi nói từng chữ: - Động Thiên Phúc Địa.