Vũ Thần
Chương 751
Ánh nắng chói chang chiếu trên đầu như thiêu như đột, bất qua trên những con đường tới kinh thành xe ngựa vẫn di chuyển như nêm. Những người tới đây hoặc là đi tìm cho mình một mơ ước, hoặc là có mục đích khác nên mới xuất hiện tại tòa thành nổi tiếng nhất phương Đông này.
Kinh thành từ trăm năm trước chưa từng đổi chủ, dần dà sự phồn hoa đã đạt tới đỉnh cao.
Đặc biệt trăm năm nay mặc dù Vũ gia Lão tổ tông bế quan không ra nhưng trước sau Vũ gia tinh anh xuất hiện lớp lớp, hành trình tới Quỷ Khốc Lĩnh không ngờ có thêm hai vị Tôn giả.
Chẳng những thực lực Vũ gia tăng cao mà ngay cả địa vị cũng tiến thêm một bậc.
Từ phía Tây Bắc, lúc này Hạ Nhât Minh đang thong thả cỡi Lôi điện mà đi. Bên cạnh hắn Bách Linh Bách một tấc không rời, còn bảo trư cũng gắt gao bám lên người gã.
Bất quá Hạ Nhất Minh đoán rằng, kỳ thực bảo trư coi Bách Linh Bát là một kiện vô song chí bảo nên mới có sở thích bám chặt lên người gã như vậy.
- Bách huynh. Hoàng thất Đại Thân quả nhiên phồn hoa, so với Tây Bắc chúng ta tốt hơn nhiều.
Hạ Nhất Minh chân thành nói.
Bách Linh Bát nhìn xa xa, đột nhiên nói:
- Việc quan trọng như vậy nếu có thể vượt qua hiển nhiên một bước tới trời, nếu không e rằng sẽ tụt dốc thảm hại.
Hạ Nhất Minh ngơ ngác quay đầu nhìn lại, Bách Linh Bát im lặng như chưa từng nói qua điều gì.
Quay đầu nhìn về phía xa, vẻ mặt Hạ Nhất Minh dường như đã hiểu ra.
Khoảng thời gian ước định còn hơn nửa tháng nữa, đám người Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không vội vàng. Bọn họ đã tới kinh thành, thậm chí còn ở lại ngoài thành vài ngày xem xét diện mạo đô thành Đại Thân.
Với tốc độ của Lôi điện hiển nhiên không có khả năng để người khác phát hiện hành tung của bọn họ.Cho dù Hạ Nhất Minh hăng hái xuất hiện trước mặt mọi người cũng không để hai tiểu tử kia mà đi trước.
Mấy ngày đi lại khiến tâm cảnh của hắn dần bình ổn lại.
Lấy ánh mắt siêu thoát chúng sinh khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận được một số chuyện không thể nói thành lời.
Mặc dù những chuyện này trong thời gian ngắn không thể tạo thành lực lượng chiến đấu, đối với tu vi võ đạo của hắn cũng không thấy được trợ giúp nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận rõ ràng, chuyến đi này của hắn không tồi. Bất quá điều duy nhất khiến Hạ Nhất Minh kinh ngạc là ngoài kinh thành có một viện lạc lớn, trong đó có vài nhân vật vô cùng đáng sợ.
Khí tức những người này khiến ngay cả Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy run sợ.
Phát hiện điều này cũng không phải bản thân Hạ Nhất Minh mà là bảo trư. Tiểu tử kia lúc này linh giác đã rất mạnh, thậm chí còn hơn hẳn Hạ Nhất Minh một bậc. Được nó nhắc nhở Hạ Nhất Minh mới thu liễm toàn bộ khí tức, lén cảm nhận viện lạc kia. Truyện "Vũ Thần " Ba người khiến Hạ Nhất Minh cảm giác được sự cường đại tới khó tin, thậm chí không dưới những Ngũ Khí Tôn giả mà hắn từng gặp.
Tới lúc này Hạ Nhât Minh đối với thực lực của Hoàng thất Đại Thân mới có thểm vài phần kính trọng.
Ngũ khí Tôn giả so với Tôn giả thông thường là tồn tại cao cao tại thượng, cho dù là thiên hạ đệ nhất môn phái Linh Tiêu Bảo Điện cũng chỉ có ba người người như vậy.
Nhưng lúc này Hoàng thất Vũ Gia không ngờ cũng có được số lượng cao thủ như vậy, thực lực ẩn giấu này khiến Hạ Nhất Minh khó có thể tưởng tượng ra.
Lén rời xa việc lạ kia, Hạ Nhất Minh cũng không muốn Vũ gia biết bản thân hắn đã tới kinh thành.
Bất quá khí phát hiện bí mật này, Hạ Nhất Minh cũng mất đi hăng hái ban đầu, hắn mang theo mọi người trực tiếp vào thành.
Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát thì không có vấn đề, Bách Linh Bát dù sao cũng chỉ ít nói nhưng tốt xấu cũng giống người thường. Nhưng Lôi điện cùng chiếc sừng của nó thật sự khiến ai ai cũng cũng phải chú tâm.
Đám binh lính canh giữ cổng thành vừa thấy Lôi điện lập tức nghênh đón mà không có bất cứ lời vặn hỏi nào. Hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn một đoàn xe ngựa xa hoa đã đi tới nơi này.
Chuyện Lôi điện đánh bại Ban Lan Thánh Hổ đã sớm lan truyền khắp nơi, mọi người đối với linh thú cường đại này vô cùng tôn sùng.
Bởi vậy vừa thấy chiếc sừng dài trên đầu bạch mã, bất luận là ai cũng đoán được thân phận Hạ Nhất Minh. Xa xa truyền tới tiếng cười quen thuộc, hai chân Vũ Vô Thường nhìn như rất chậm nhưng chỉ giây lát đã tới trước mặt đám người Hạ Nhất Minh.
- Hạ huynh. Rốt cuộc ngươi cũng tới.
Vũ Vô Thường chân thành nói:
- Trong lòng ta thật không yên. Nếu như ngươi chưa xuất hiện, khẳng định hắn mới đi tới Tây Bắc e rằng lúc quay lại Hạ Nhât Minh sớm đã rời khỏi kinh thành.
Bất quá một câu nói này cũng đủ gây thiện cảm với Hạ Nhất Minh.
Hắn cười nói:
- Vũ huynh. Tiểu đệ theo giao ước tới nhưng không có đến muộn.
Vũ Vô Thường cười mấy tiếng , thân hình mập mập run lên trong rất tức cười.
Mời Hạ Nhất Minh vào xe ngựa, Vũ Vô Thường ánh mắt nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh. Với thân phận của ngươi vốn nên để Tam thúc tổ ra đón mới là đạo lý. Bất quá lão nhân gia người lúc này đang canh giữ bên cạnh Lão tổ tông nửa bước không rời, xin người thứ lỗi.
Hạ Nhất Minh khoát tay, nói:
- Không quan trọng.
Hắn chần chừ một chút, nói:
- Vũ lão tiên sinh tu luyện thế nào?
Khi nói tới những lời này, trong đầu Hạ Nhất Minh hiện ra hình ảnh viện lạc bên ngoài thành, ba cỗ khí tức cường đại kia xem ra hẳn có Vũ lão tiên sinh trong đó.
Vũ Vô Thường than nhẹ một tiếng, nói:
- Lão tổ tông bế quan đã trăm năm, tựa hồ cân nhắc một loại công pháp thần kỳ nào đó. Bất qua công pháp này tu luyện vô cùng nguy hiểm, đặc biệt càng tới lúc cuối nguy hiểm càng cao.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn dĩ nhiên biết, công pháp uy lực càng lớn, khi tu luyện càng khó khăn. Về phần tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Vị lão nhân kia sau khi thất bại dưới tay Thần Toán Tử đại nhân lập tức bế quan khổ tu, quyết tâm lớn như vậy khẳng định công pháp này rất khác thường.
Giờ phút này thậm chí Hạ Nhất Minh còn có suy nghĩ trong đầu, hắn vô cùng muốn tìm hiểu công pháp này rốt cuộc là gì?
Xe ngựa tiếp tục di chuyển, không bao lâu tất cả đã tới trước một viện lạc.
Sau khi tới nơi này, sắc mặt Hạ Nhất Minh có chút thay đổi.
Vũ Vô Thường trong lòng khẽ động, vội vàng hỏi:
- Hạ huynh. Ngươi làm sao vậy?
Hạ Nhất Minh che giấu, cười nói:
- Không sao. Tiểu đệ chỉ nghĩ tới công pháp của quý môn, không biết lúc nào mới có thể xem qua.
Vũ Vô Thường vốn đang nghi ngờ khi nghe được những lời này của Hạ Nhất Minh, gương mặt lộ ra vẻ cuời khổ, sự hoài nghi cũng nhạt dần.
- Hạ huynh. Bí tịch kia vốn là chí bảo của Vũ gia chúng ta. Chờ Lão tổ tông xuất quan, chắc chắn chúng ta sẽ hai tay dâng tặng. Bất quá...
Hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Xin Hạ Huynh thứ lỗi. Ngươi chỉ có thể cầm bí tịch tu luyện tại bổn môn mà không được mang ra ngoài.
Mặc dù Vũ gia là Hoàng Thất Đại Thân nhưng trước mặt Hạ Nhất Minh, một cao giai tu luyện giả, bọn họ đều có thói quen lấy môn phái nói chuyện với nhau.
Dù sao quyền lực hoàng thất có lớn tới đâu cũng không cách nào không chế tu luyện giả cường đại.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu,nói:
- Điều này Hạ mỗ hiểu. Xin Vũ huynh cứ yên tâm.
Bí tịch chí bảo người ta chấp nhận cho xem đã là chuyện không tồi, nếu như muốn mang đi e rằng người ta không ngại mà trở mặt cùng mình.
Bất quá đối với Hạ Nhất Minh mà nói, chỉ cần để hắn xem được một lần, không cần phải xem lại lần hai.
Bởi với năng lực đặc biệt của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh tin tưởng muốn phục chế bao nhiêu lần bí tịch này đều có thể.
Nếu đám người Vũ gia biết Hạ Nhất Minh có chiêu này chỉ sợ đánh chết bọn họ cũng không dám cho phép hắn ngó qua bí tịch.
Khẽ gãi đầu, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng:
- Vũ huynh. Lão tiên sinh khi nào xuất quan?
- Nhiếu nhất mười ngày.
Vũ Vô Thường cao giọng nói.
Bọn họ bước xuống xe Vũ Vô Thường đã lập tức dẫn đường.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh không hiểu vô tình hay cố tình liếc nhìn phía xa, Vũ Vô Thường trong lòng chấn kinh, nói:
- Hạ huynh, hảo bản lĩnh.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói: - Lão tiên sinh thật sự ở nơi này bế quan?
Âm thanh Vũ Vô Thường thấp hẳn xuống, nói:
- Không sai. Ngay cả Tam thúc tổ cũng ở bên trong. Mấy ngày này tùy thời Lão tổ tông có thể đột phá, bởi thế chúng ta không thể làm gì khác hơn là đành ủy khuất Hạ Huynh ở tạm nơi này vài ngày.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh khẽ chuyển, trong lòng thầm nghĩ, nói ủy khuất ở nơi này chẳng nhẽ phải Hạ gia trang của hắn là nơi rách nát sao?
Bất quá một gia tộc mới xuất hiện tại Tây Bắc sao có thể so sánh cùng Hoàng thất Đại Thân? Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ rằng đời này có thể biến Hạ gia trang trở thành tồn tại như Đại Thân Hoàng thất này.
Trong viện lạc, Vũ Mạc Phi sớm đã chờ đợi từ lâu, vừa thấy Hạ Nhất Minh lập tức đã tiến lại chào hỏi.
Trong ánh mắt lão không chút nào bộc lộ xấu hổ, giống như từ trước tới giờ lão chưa từng có âm mưu lấy đi tính mạng Hạ Nhất Minh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng hung hăng mắng một câu, lão hồ ly. Nhưng lúc này hắn đang cầu người, hiển nhiên không có khả năng tìm phiền toái.
Vũ Mạc Phi an bài tương đối chu đáo, đám người Hạ Nhất Minh đều ở một dãy phòng.
Đối với nơi ở, từ trước tới nay Hạ Nhất Minh chưa tùng có yêu cầu đặc biệt gì.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn nghiêm mặt nới:
- Hai vị. Các ngươi mời ta tới đây là để giúp lão tiên sinh trùng kích cực hạn. Lúc này thời gian không nhiều, chỉ còn vài ngày mà thôi. Các ngưoi cũng nên đưa ra chi tiết công pháp kia chứ?
Hạ Nhất Minh không phải chỉ hỏi qua một lần công pháp thần kỳ kia nhưng Vũ Vô Thường đều ấp úng che đậy. Bất quá tới lúc này nếu bọn họ không nói rõ, để Hạ Nhất Minh phán đoán sai lầm, e rằng hậu quả không phải ai cũng chấp nhận được.
Thở một hơi thật dài, Vũ Mạc Phi rốt cuộc gật đầu, nói:
- Hạ huynh. Ngươi đã tới nơi này chúng ta cũng không cần phải che giấu nữa.
Lão trầm giọng nói:
- Lão tổ tông bế quan kỳ thực để tu luyện Ngũ hành thân thể.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương