Vũ Thần

Chương 736

Mấy ngày sau, Hạ Nhất Minh cũng về đến Hạ gia trang. Cho tới hôm nay, Hạ Nhất Minh tuyệt đối là nhân vật trung tâm của Hạ gia. Mỗi một lần hắn trở về đều gây ra một sự chấn động lớn. Hơn nữa, thực lực của hắn lại không ngừng được nâng cao. Tại mỗi quốc gia ở vùng Tây Bắc, tất cả hoàng thất mỗi nước đều biết chủ nhân của vùng này thực sự là ai. Thiên Trì nhất mạch khống chế toàn bộ nơi đây mấy ngàn năm thì chính là lão đại. Mà hôm nay, tin tức Hạ Nhất Minh trở thành Đại trưởng lão đã truyền khắp cả vùng Tây Bắc. Sau khi tin tức này truyền ra, mỗi nước đều có những sự vui buồn khác nhau. Thiên La quốc hiển nhiên là mừng rỡ như điên. Nhưng Chiêm Thiên Phong lại đi vào bế quan. Cả Khai Vanh quốc như bị bao phủ trong một đám mây đen. Có điều đối với Hạ gia trang mà nói thì đây là một cái việc vui nhất. Sau khi chấn động do Hạ Nhất Minh trở về đã qua, Hạ Thuyên Danh tự mình đi tới phòng hắn cùng thảo luận tương lai của Hạ gia trang. Dù sao thì tu vi của Hạ Nhất Minh có cao tới đâu thì cũng là con ruột của lão. Trước mặt lão, hắn bao giờ cũng là một đứa con hiếu thảo. Loài người có mặt đã hàng vạn năm. Đạo hiếu thuận đã sớm in sâu vào trong lòng của mỗi người. Từ nhỏ đã được giáo dục một cách kỹ càng nên không thể mới ra ngoài có vài năm là có thể quên được. - Nhất Minh! Lần này ngươi về nhà đúng lúc. - Thanh âm của Hạ Thuyên Danh giống như trút được gánh nặng. - Trong nhà có việc lớn muốn ngươi đảm trách. Hạ Nhất Minh bưng cho phụ thân một chén trà, nói: - Phụ thân! Giữa chúng ta không cần phải nói nữa. Sự tình trong gia tộc do người, đại bá và tam thúc quyết định là được. Giọng nói của hắn tràn ngập một sự tự tin, khiến cho người nghe không thể hoài nghi. Hạ Nhất Minh hiển nhiên là biết năng lực của con trai. Hơn nữa, hắn cũng hoàn toàn tin tưởng con mình có biện pháp để giải quyết vấn đề. Dù sao lúc này, trong nhà ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra vẫn còn hai vị cao thủ cấp bậc tôn giả tọa trấn. Nhìn khắp cả vùng Tây Bắc chỉ sợ là ngoại trừ Thiên Trì sơn ra, cũng không còn thế lực nào có được như vậy. Thực ra đối với Hạ Thuyên Danh mà nói thì hắn cũng không hiểu tôn giả tam hoa hay đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên khác nhau cái gì. Trong mắt hắn bất luận Sở Hao Châu hay Đặng Triệu Thần đều là tôn giả là được rồi. Nhưng có những chuyện lại không thể giải quyết được bằng vũ lực. Hạ Thuyên Danh than nhẹ một tiếng, nói: - Nhất Minh! Mấy ngày trước, quốc vương của Thiên La quốc đã cho một đám con gái trong hoàng thất tới Hạ gia trang chúng ta. Hơn nữa, cho bọn họ kết duyên với đám đệ tử đời thứ ba của chúng ta nữa. Ngươi có biết việc đó hay không? Hạ Nhất Minh hơi đỏ mặt. Chuyện này, hiển nhiên là hắn biết rõ. Nó cũng chính là do hắn đồng ý. Nghĩ tới mấy vị huynh đệ phải ở chung với người của hoàng thất, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy trong lòng có chút không yên tâm. Nhưng hắn tin tưởng nếu quốc vương Thiên La quốc đã cho những người này tới thì chắc chắn đã dặn bảo bọn họ không được ở đây mà làm loạn. Nếu không thì cho dù là người của hoàng thất cũng phải bị trừng phạt. - Phụ thân! Người muốn nói chuyện gì có liên quan đến việc này hay sao? - Hạ Nhất Minh vội vàng chuyển đề tài. Hạ Thuyên Danh cười khổ, gật đầu nói: - Đúng thế! Không biết tại sao các nước trong quanh đây đều đưa đám người của hoàng thất tới đây. Thậm chí trong số đó có không ít người được lựa chọn làm thái tử. Nói tới đây, lão cười một cách nhăn nhó. Nhất thời, Hạ Nhất Minh hiểu ngay nguyên nhân. Điều này chắc chắn là do Thần Toán Tử đại nhân đánh tiếng nếu không đệ tử Thiên Trì cũng chẳng truyền tin tức này ra ngoài. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói: - Những quốc gia nào? Hạ Thuyên Danh suy nghĩ một chút, nói: - Mấy kinh thành quanh đây đều phái người đến. Hơn nữa, theo tin tức của bọn họ tiết lộ thì có thể sau này còn có nhiều người của hoàng thất tới đây nữa. - Dừng lại một chút, thanh âm của hắn có chút hưng phấn, nói: - Ngay cả Khai Vanh quốc cũng phái người đến đây. Hạ Nhất Minh nghi thấy thế liền biến sắc. Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: - Khai Vanh quốc không ngờ còn phái người đến đây. Hạ Thuyên Danh nghe thế mà ngẩn người. Dù sao thì Khai Vanh quốc cũng là đệ nhất cường quốc, ngay cả bọn họ cũng phái người đến đây thì đối với Hạ gia trang là một vinh dự quá lớn. Nhưng sau khi nghe giọng nói của con mình thì hình như nó có thành kiến rất sâu đối với Khai Vanh quốc. Do dự một chút, hắn không hiểu được đành hỏi: - Nhất Minh! Ngươi đối với Khai Vanh quốc có gì không vừa ý? Hạ Nhất Minh trầm ngâm một lúc, nói: - Phụ thân! Có một số việc người không cần biết. Nhưng có một việc con có thể nói với người là không nên quan hệ với Khai Vanh quốc làm gì. Dù sao thì bọn họ cũng không còn được lâu nữa đâu. Oán cừu của hắn với Khai Vanh quốc không phải có thể giải thích trong một khoảng thời gian ngắn. Ngay cả nói thẳng ra thì cũng chỉ khiến cho Hạ Thuyên Danh thêm lo lắng chứ không giúp được cái gì. Đã như thế thì tốt hơn hết là không nên cho mọi người biết là hơn. Hạ Thuyên Danh trầm ngâm một lúc rồi cũng không hỏi nữa. Bởi hắn cũng hơi cảm nhận được tâm ý của con mình. Hơn nữa, bản thân cùng với con mình đã không cùng một cấp bậc. Cho dù, con mình có cần giúp đỡ thì cũng là nhờ đến Sở Hao Châu hoặc Đặng Triệu Thần, chứ bọn họ có muốn cũng chẳng giúp được. - Phụ thân! Ngoại trừ Khai Vanh quốc ra. Tất cả những người khác, người cứ an trí cho bọn họ. - Hạ Nhất Minh trầm giọng nói. Nét mặt Hạ Thuyên Danh có một chút khó khăn. Nếu Hạ Nhất Minh tự mình đi nói với bọn họ thì không sao. Nhưng nếu hắn tự mình đi thì chỉ sợ lại xảy ra rắc rối. Hiểu được băn khoăn trong lòng phụ thân, Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: - Phụ thân! Người cứ yên tâm. Ba ngày sau, con sẽ gặp mặt bọn họ nhắc nhở một lần. Về phần Hạ gia trang chúng ta có Sở Hao Châu lão ca và Đặng Triệu Thần lão ca ở đây, chắc chắn chẳng có người nào dám làm loạn đâu. Lúc này, Hạ Thuyên Danh mới thở một hơi thật dài rồi tươi cười mà đi ra. Nhìn bóng lưng phụ thân đi ra khỏi cửa phòng, trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy kích động. Hắn không kìm được, bật thốt: - Phụ thân! Người vĩnh viễn là phụ thân của con. Con vẫn mãi là nhi tử của người Hạ Thuyên Danh chợt khựng lại. Tròng mắt của hắn hơi nóng lên, nhưng vẫn không quay đầu, phất tay một cái rồi đi ra ngoài. Nhưng chỉ qua tiếng bước chân của phụ thân, Hạ Nhất Minh cũng có thể thấy được sự vui vẻ trong lòng lão. Thở dài một tiếng, trong lòng Hạ Nhất Minh lại thêm cảm khái. Thực ra ý của phụ thân hết sức rõ ràng là muốn hắn đi làm kẻ ác một lần. Nhưng là phụ tử, phụ thân hắn cũng không thể mở miệng ra mà nói. Lão chỉ có thể thông qua ý tứ để Hạ Nhất Minh biết àm thôi. Bất chợt, Hạ Nhất Minh có cảm giác bản thân cùng với mọi người có một chút khoảng cách. Thậm chí khoảng cách đó đang càng ngày càng lớn. Điều này cũng không phải do người thân của hắn không yêu hắn mà là do lẫn trong đó có cả sự tôn kính nữa. Hai ngày sau, mấy người của hoàng thất Khai Vanh quốc buồn bã mà rời đi. Còn lại hơn mười người thuộc hoàng thất của các nước thì được Hạ gia trang bố trí cho một chỗ tốt nhất. Chỉ có một điều khiến cho bọn họ cảm thấy khó hiểu đó là Hạ gia trang cũng không căn cứ theo quốc lực mà phân chia nơi ở của họ. Tất cả bọn họ đều được đối xử như nhau. Ngay cả người hầu cũng không hề quá ba người. Mặc dù hầu hết tất cả mọi người đều bất mãn, nhưng cũng chỉ dám để trong lòng chứ không dám nói ra bằng lời. Đến hôm nay, Hạ Thuyên Danh thông báo cho những người đó tập trung rồi đưa bọn họ tới trước Diễn Võ trường. Tất cả ngơ ngác đợi một lúc. Ngày thường cả đám đều được sống một cuộc sống sung sướng, an nhàn. Bây giờ phải đợi nên có chút khó chịu. Tuy nhiên, được một lúc từ trong hậu viện chợt có ba vầng sáng bay lên rồi chậm chậm di chuyển về phía này. Thấy được cảnh đó, đám người của hoàng thất đều trợn tròn mắt mà không nói được một lời. Mặc dù thân phận của họ cao quý, nhưng cũng chỉ là tiểu quốc. Ở quốc gia của họ có được một cường giả tiên thiên đã là nhiều lắm rồi. Làm sao có thể gặp được những người có thần thông phi hành trên không trung cơ chứ? Vầng sáng đến chỗ này liền từ từ hạ xuống. Sau đó biến mất, hiện ra ba người. Lúc này đám hoàng tử, hoàng tôn đều câm như hến, so với đám phàm nhân còn kính cẩn hơn gấp trăm lần. Bởi bọn họ cũng biết ba người trước mặt chỉ cần vung tay một cái là bản thân chết ngay lập tức. Hơn nữa, nếu chết trên tay họ thì chắc chắn là không có người báo thù cho mình. Ánh mắt Hạ Nhất Minh lạnh lùng đảo qua nét mặt mỗi người, khiến cho bọn họ cảm thấy kinh sợ. - Nếu các ngươi đã tới đây thì tốt rồi. Nhưng hãy nhớ, nơi đây chính là Hạ gia trang. Bất cứ người nào đặt chân tới Hạ gia trang cũng đều phải tuân theo quy của của nơi đay. Nếu cảm thấy không làm được thì nhanh chóng rời đi. Một khi ở lại mà phạm phải thì nhất định phải chết. Nghe thấy câu nói đầy sát khí của hắn, đám hoàng tử, hoàng tôn đều biến sắc. Bọn họ cùng cúi đầu, không dám nhìn lên phía trước. Hạ Nhất Minh nói xong liền xoay người mà đi. Bách Linh Bát và Sở Hao Châu cũng chẳng thèm liếc nhìn đám người trước mặt. Bọn họ đến đây hình như cũng chỉ để nói một câu vừa rồi mà thôi. Nhưng câu nói của hắn thậm chí ngay cả quy định như thế nào cũng không nói. Nhưng chính vì câu nói đó mà đám con trời ngay lập tức không dám ngông nghênh ở trong Hạ gia trang nữa. Tất cả đều hết sức ngoan ngoãn. Đám đệ tử đời thứ ba của Hạ gia trang cũng nhờ vậy mà có được tương lai tươi sáng. Bất luận sau này, bọn họ có ở Thiên La quốc hay không thì cũng có thể đứng vững trong vùng Tây Bắc. Có chăng chỉ còn mỗi một mình Khai Vanh quốc mà thôi. Chiêm Thiên Phong đang ngồi ngay ngắn trong đại sư đường, nghe đám hậu bối báo cáo mà thở dài. Từ một chút tin tức tình báo truyền về, Chiêm Thiên Phong đã nghi ngờ rằng Hạ Nhất Minh có thể đã biết Sơn Đính lão nhân và Chiêm Huyên thực hiện những việc trước đây. Cho đến giờ phút này, hắn mới xác định được đáp án chính xác. Nghĩ tới Hạ Nhất Minh đang giống như mặt trời giữa buổi trưa cùng với thân phận đại trưởng lão Thiên Trì sơn, Chiêm Thiên Phong lại thấy lạnh người. Hắn đứng lên gật đầu, rồi đi về căn viện của mình. Nhắm mắt một lúc cuối cùng hắn cũng đặt bút xuống viết: - Cừu oán sâu không thể hóa giải. Vận của Khai Vanh quốc đều nằm trong tay huynh. Một con ưng phóng lên cao, mang theo phong thư mà bay đi xa.