Vũ Thần

Chương 731

Dòng nước trong cốc vẫn chẩy ầm ầm. Tiếng nước chảy thi thoảng lại xen lẫn một vài tiếng chim kêu khiến cho người ta cảm thấy một bầu không khí tịch mịch. Ánh trời chiều bị núi đá cản lại, tạo ra những chỗ sáng chỗ tối trên vách đá. Một trận gió thổi qua vách đá, phát ra những tiếng u u. Một bóng người lóe lên. Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, cưỡi bạch mã liền xuất hiện ở đây. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh, trong lòng lại thêm cảm khái. Mặc dù trước kia hắn đã tới đây một lần. Lúc đó, trong tay có cả bản đồ, nhưng hắn vẫn phải mất ba ngày mới có thể tìm được đường tiến vào bên trong. Hắn vỗ bạch mã đi tới cái vách núi ngụy trang lúc trước. Sau đó, Hạ Nhất Minh xoay người, xuống ngựa, cười nói: - Các ngươi nhìn xem. Nơi này chính là chỗ mà trước kia Bách Linh Bát đã ở. Bạch mã Lôi Điện cùng với bảo trư cùng ngẩng đầu lên. Trải qua một thời gian dài sống chung, tình cảm với nhau có thể nói là đã rất sâu. Cau mày, Hạ Nhất Minh lầm bầm nói: - Bách huynh làm sao mà còn chưa tới đây? Chẳng lẽ ngay cả hắn cũng bị lạc đường? Hai tai hắn bất chợt lay động. Hạ Nhất Minh biến sắc. Hắn chợt quay đầu nhìn về một phía không có núi. Nơi đó có một điểm đen nho nhỏ đang lao tới đây rất nhanh. Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống. Hắn không thể ngờ được ở đây lại còn có một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên. Liếc mắt sang bên cạnh, Hạ Nhất Minh dẫn bạch mã Lôi điện và bảo trư đi vào trong rừng cây rậm. Hắn cũng không muốn gây chuyện. Chỉ mong người đó là một vị cao thủ đi ngang qua. Tuy nhiên, mong ước của hắn nhanh chóng thất bại. Phương hướng của bóng đen lại đang lao thẳng về phía này. Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng có thể nhìn rõ mặt của người đó. Hắn không khỏi vỗ đầu, cười khổ. Bình thường khi phi hành, Bách Linh Bát vẫn thích tỏa ra vầng sáng bảy màu rực rỡ. Điều đó vốn đã in vào trong tiềm thức của Hạ Nhất Minh nên hắn cứ tưởng đó là điểm đặc biệt khi phi hành của gã. Nhưng trên thực tế thì với năng lực đặc biệt của Bách Linh Bát, chẳng có màu sáng nào mà gã không làm ra được. Lúc này, Bách Linh Bát giống như một bóng u linh dưới bóng trời chiều. Tốc độ của hắn cực nhanh. Với thực lực của hắn thật đúng là không có nhiều người có thể phát giác. Bách Linh Bát thản nhiên từ trong đám cây cối đi ra. - Bách huynh! Vì sao lần này phi hành trên người ngươi lại không có ánh sáng? - Hạ Nhất Minh tò mò hỏi. Bách Linh Bát thản nhiên nói: - Nơi này bí mật không thể tiết lộ được. Hạ Nhất Minh toát mồ hôi. Ý thức giữ bí mật của Bách Linh Bát thật là mạnh. Từ sau khi rời khỏi Thiên Trì sơn, Hạ Nhất Minh cũng không trở về ngay Hạ gia trang mà đi tới vùng núi non đặc biệt. Bởi vì Bách Linh Bát từng nói với hắn rằng người mà gã gặp đầu tiên - Chủ nhân của sơn động chính là cao thủ thần đạo. Vị cao thủ thần đạo đó từng để lại một quyền thần đạo chi thư. Mặc dù trên người hắn cũng có một quyển thần đạo chi thư nhưng những thứ quý như vậy, bất cứ kẻ nào cũng chẳng ngại mà lấy thêm. Mà đối với một người có thể chất đặc thù như Hạ Nhất Minh thì lại càng không chê. Sau khi tới đây, hắn liền sử dụng Truy Tung khí để liên lạc với Bách Linh Bát, để cho gã nhanh chóng đến đây. Đây là nơi Bách Linh Bát đã ở nhiều năm, nên dù gì thì cũng phải tôn trọng mà mời hắn về. Mặc dù, Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết Bách Linh Bát có cảm giác được tôn trọng hay không. Nhưng hắn vẫn quyết định làm như vậy. Bách Linh Bát đi tới vách đá, đẩy nhẹ một cái. Nhất thời, vách đá bị đẩy sang, mở ra một con đường tối om. Mặc dù con đường tối đen, nhưng mấy người Hạ Nhất Minh cũng chẳng quan tâm. Bọn họ lần lượt tiến vào bên trong. Sau khi đặt chân vào nơi đây, trong lòng Hạ Nhất Minh lại nhớ tới rất nhiều thứ. Nhớ tới cái lần đồng hành cùng với Viên Lễ Huân tới đây đã gặp Bách Linh Bát. Ngày hôm đó coi như cuộc sống của hắn đã có một sự thay đổi lớn. Cho đến hôm nay, Viên Lễ Huân đang ở Bắc Cương băng cung tu luyện. Mặc dù Thần Toán Tử không chịu nói rõ, nhưng có một lần nghe loáng thoáng về tông chủ đại nhân thì Hạ Nhất Minh cảm giác như mấy lão già đó tới Bắc cương để trợ giúp cho Viên Lễ Huân đạt tới cảnh giới tôn giả. Đương nhiên đó cũng chỉ là sự suy đoán của hắn mà thôi. Nếu những người khác mà biết, chắc chắn sẽ chỉ cười nhạt, không tin. Trước mặt chợt có ánh sáng lóe lên. Bọn họ đã đi tới đại sảnh. Hạ Nhất Minh chớp chớp hai mắt, nói: - Bách huynh! Lúc chúng ta ra đi, thì gần như đã mang theo tất cả mọi thứ. Ngươi nói thần đạo chi thư ở đâu? Bách Linh Bát nói: - Ở chỗ này. Hắn bước tới một cái góc tối trong đại sảnh, đẩy nhẹ một cái. Vách núi giống như một cánh cửa, hết sức nhẹ nhàng. Hạ Nhất Minh há hốc miệng nhìn cánh cửa. Nhiều năm như vậy mà khi mở nó ra, cánh cửa vẫn không hề phát ra một chút thanh âm. Phương pháp chế tạo tinh tế như vậy đúng là không thể tưởng được. Như đoán ra sự kinh ngạc của Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát nói: - Đây là thư phòng của hắn. - Dừng lại một chút, gã liền bổ sung thêm một câu: - Ngươi không hỏi. Hạ Nhất Minh tức giận, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói: - Ta không hỏi, ngươi cũng có thể nói cơ mà. - Hạ Nhất Minh cũng biết so với lần gặp đầu tiên thì bây giờ, giao tình giữa hai bên đã hoàn toàn khác. Lúc đó, mình có hỏi, Bách Linh Bát cũng không chắc đã nói. Nhưng hôm nay, qua hệ giữa hai bên đã khác rất nhiều. Chỉ cần nhìn Bách Linh Bát vì bảo trư, thậm chí còn đánh vỡ cả núi rồi phá lệ đánh với Thần Toán Tử là biết. Bách Linh Bát quay đầu không giải thích. Hắn bước vào trong cái góc bí mật đó. Hạ Nhất Minh nhún vai. Giờ phú này, đối mặt với Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh cũng chẳng có cách nào khác. Hắn bám sát theo sau. Đi vào bên trong, hắn đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy có một cái bàn đá nơi góc động. Cái động này cũng không lớn lắm, nó chỉ giống như một gian phòng bình thường. Trong phòng có hai cái ghế và một cái bàn bằng đá. Trên vách tường có một cái giá sách được sắp xếp ngăn nắp. Chỉ đáng tiếc là thư tịch trên đó đã bị mục hết. Việc này, Hạ Nhất Minh cũng không thấy lạ. Bao nhiêu năm trôi qua, trừ khi là thần đạo chi thư hoặc là có phương pháp đặc biệt xử lý, nếu không thì không thể giữ được. Nhưng chỉ cần một bộ sách mỏng trên bàn không bị hỏng cũng đủ cho Hạ Nhất Minh cảm thấy thỏa mãn. Nhẹ nhàng bước tới bên bàn đá, Hạ Nhất Minh cầm bộ sách lên. Mặc dù biết thần đạo chi thư không có khả năng bị dễ dàng tổn hại. Nhưng động tác của hắn lại hết sức cẩn thận. Nhẹ nhàng vuốt ve bộ sách, Hạ Nhất Minh tươi cười. Chỉ cần chạm tay vào đó, hắn hoàn toàn xác định đây là thần đạo chi thư. Mặc dù mỗi một bản thần đạo chi thư có nội dung không giống nhau, nhưng lực lượng có trên đó lại mang cùng một tính chất. Thứ lực lượng đó chính là thần lực. Mặc dù thần lực bên trong rất nhỏ gần như không thể phát hiện. Nhưng đúng là nhờ nó mà thần đạo chi thư mới có được hiệu quả khó tin như vậy. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu liền ba cặp mắt lớn nhỏ khác nhau đang nhìn mình, khiến cho hắn cảm thấy ngượng ngùng. Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói: - Bách huynh! Ngươi đưa bảo trư và bạch mã ra ngoài chơi một chút. Ta muốn xem thần đạo chi thư một lúc. Bách Linh Bát trầm giong nói: - Nơi này không có chỗ nào tốt để mà chơi. Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ trở xoay người, nói: - Nơi này có rất nhiều chỗ có thể ngắm. Ngươi chỉ cần dẫn chúng tới nơi nào lạ mà bọn chúng hài lòng là được. Đôi mắt trong như ngọc của Bách Linh Bát lóe lên vài tia sáng, nói: - Ta hiểu rồi. Hắn xoay người đi ra ngoài. Khi đi qua bảo trư liền đưa tay túm lấy nó. Bạch mã vội vàng tránh sang một bên. Nó do dự một chút rồi cũng đi thoe. Sau khi mọi người rời đi, Hạ Nhất Minh không chờ được liền mở thần đạo chi thư ra xem. Khi mở ra trang đầu tiên sắc mặt hắn liền trở nên thú vị. Giống như gặp phải chuyện gì đó rất đặc sắc. - Chỗ này trước đây ta sử dụng một số thứ để cải tạo thành căn phòng lạnh. Các ngươi có muốn đi xem không? - Bách Linh Bát mở miệng nói. Bảo trư và bạch mã liếc mắt nhìn nhau. Mặc dù trong lòng chúng đang ớn lạnh, nhưng vẫn gật đầu. Lai lịch của Bách Linh Bát rất cổ quái. Vì vậy mà hắn có được những năng lúc quái dị cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi nghe hắn nói vậy cả hai con linh thú cũng muốn biết thêm một chút. Bách Linh Bát mở cách cửa của căn phòng lạnh thứ nhất ra. Một làn hơi lạnh phả ngay vào mặt. May là hai con linh thú này đều có được huyết mạch thần thú nên khả năng chịu lạnh khá cao. Bách Linh Bát bước vào trước, nói: - Những thứ kia chắc chắn là các ngươi chưa từng nhìn thấy. Cứ đi mà xem đi. Trong căn phòng này quả thực có một số thứ khác lạ. Đặc biệt là một số bong bóng đang tỏa ra ánh sáng càng khiến chúng chú ý. Bảo trư bắt đầu nhảy lên nhảy xuống ở trong phòng. Lúc đầu, nó còn cảm thấy có chút gò bó. Nhưng bản tính tinh nghịch lại nói cho nó biết chơi đùa ở đây rất thích thú. Trong mắt nó, mấy thứ này đều thực sự là bảo vật. Giá trị của chúng đối với nó thậm chí còn không dưới thần khí của Hạ Nhất Minh. Trên thực tế thì trên thế giới này những thứ như vậy có giá trị chẳng hề dưới thần khí. Chỉ có điều chúng không thể để cho người ta ẩn chứa lực lượng mà thôi. Bảo trư phóng tới trên một cái cột. Nó thử lắc lư vài cái. Thanh âm của Bách Linh Bát chợt vang lên: - Cái đó nguy hiểm đấy. Hắn chưa kịp dứt lời, bên cạnh bảo trư chợt mở ra một cái lỗ. Khí đông lạnh từ trong đó phun ra, bao phủ luôn cả bảo trư vào bên trong. Thân thể bảo trư nhất thời cứng ngắc bị đông cứng thành băng ngay lập tức Bạch mã Lôi Điện dựng tóc gáy. Nó bước tới, ngậm lấy bảo trư bị đông lạnh rồi tránh khỏi cái chỗ nguy hiểm. Phía sau hai con linh thú, Bách Linh Bát có chút lo lắng, nói: - Ta đã nói là nguy hiểm rồi.