Vũ Thần

Chương 725

Sương mù tràn ngập khắp nơi, cho dù là Hạ Nhất Minh thì tầm mắt của hắn cũng không thể trông thấy rõ tình hình trên đỉnh đầu. Thần Toán Tử nghe Hạ Nhất Minh nói xong liền nở nụ cười cao thâm khó lường, hắn cũng không nói lời nào mà quay người rời đi. Hạ Nhất Minh không thể làm gì khác hơn đành bất đắc dĩ đi theo Thần Toán Tử. Bất quá ở trong lòng hắn đối với lão nhân hòa ái này luôn hết sức e ngại. Nhìn qua thì có thể nói lão là một người vui vẻ, hòa thuận, nhưng cũng còn một cách nghĩ khác đó chính là một người có tâm cơ thâm trầm hơn xa người bình thường. Bất quá, khi Hạ Nhất Minh ở bên cạnh lão cũng không cảm thấy có bất cứ nguy hiểm gì. Ngược lại hắn còn cảm ứng được rõ ràng đối phương đối với bản thân còn có tâm ý muốn thân cận. Những điều này thuần túy là do cảm giác Hạ Nhất Minh mách bảo tuyệt đối không thể sai được. Cho nên, mặc dù Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy e ngại, nhưng cũng không hoài nghi lão sẽ làm chuyện gì gây ra bất lợi cho bản thân. Thần Toán Tử mang theo bọn họ đi qua hai tòa đại viện ở gần với sơn tuyền. Trong đó có một tòa đại viện hiển nhiên là chỗ ở của Thần Toán Tử. Tòa đại viện này nguyên bổn trước nay chưa từng tiếp đón ai, nhưng hôm nay lại biến thành chỗ trú của Hạ Nhất Minh cùng Bách Linh Bát. Nhìn hai tòa đại viện, ánh mắt Hạ Nhất Minh không khỏi phải quan sát vài lần. Mặc dù, biết ở đây có một gian đại viện thuộc về mình, nhưng từ trước tới nay hắn chưa từng đi vào. Thần Toán Tử tựa hồ như nhìn thấy được ánh mắt của hắn, không khỏi cười nói: - Chỉ cần Bách Linh Bát tiên sinh nguyện ý gia nhập bổn môn, lão phu có thể đem một gian đại viện dâng tặng. Hạ Nhất Minh cười xấu hổ nói: - Thần Toán Tử đại nhân, Bách Linh Bát vốn là Hoành Sơn thái thượng trưởng lão rồi. Thần Toán Tử mỉm cười ẩn ý làm cho Hạ Nhất Minh có chút xấu hổ, hắn biết một chút tiểu kỹ đó không thể qua mặt được vị lão nhân. Bất quá, Thần Toán Tử cũng hiểu rõ ý tứ mà không vạch trần ra lời nói của Hạ Nhất Minh. Bản thân tiếp tục vượt qua hai tòa đại viện đi về phía sơn tuyền. Trái tim Hạ Nhất Minh không tự chủ được mà đập mạnh liên hồi, giờ phút này hắn có thể khẳng định Thần Toán Tử muốn đưa hắn tới nơi tông chủ Đế Thích Thiên đại nhân đã bế quan hơn trăm năm qua. Về vị tông chủ đại nhân trong truyền thuyết, Hạ Nhất Minh cũng biết được ít nhiều. Hắn cũng biết đại nhân là đương kim đệ nhất cường giả, đứng đầu trong nhóm người nhân đạo đỉnh phong cường giả. Vừa nghĩ đến sắp được gặp người này, trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời có chút bất an. Mặc dù bản thân hắn là đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên, nhưng khi ra mắt cường giả cấp bậc như thế này vẫn không tránh khỏi có chút áp lực khó diễn tả bằng ngôn từ. Cuối cùng ba người cũng đi tới một con đường nhỏ, Thần Toán Tử vung tay áo lên, sau đó tung mình lên những bậc thang cuối cùng. Ánh mắt Hạ Nhất Minh tập trung, hai tai rung động trong chốc lát. Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ. Vô luận là cảm giác của hắn hay kỳ công Thuận Phong Nhĩ cũng chỉ thể tìm thấy được một mình Thần Toán Tử, còn lại không có bất kỳ ai nữa. Nhưng Hạ Nhất Minh lại tin tưởng, tông chủ Thiên Trì tông Đế Thích Thiên đại nhân đang ở bên trên đó. Trong lòng Hạ Nhất Minh càng cảm thấy thán phục nhân đạo đỉnh phong cường giả. Họ ẩn nặc khí tức bản thân chẳng hề kém hơn Bách Linh Bát. Hít một hơi thật sâu sau đó Hạ Nhất Minh cũng bước theo lên trên sơn tuyền. Vô số những cơn gió thổi vù vù qua tai. Nơi này quả thật là địa phương đẹp nhất trong ngọn chủ phong, từ nơi đây có thể nhìn về phía xa tới ngàn dặm. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không chú ý tới điều này. Khi hắn vừa đặt chân xuống đất đã đem toàn bộ cảnh vật nơi đây quan sát một lần. Thân thể hắn có chút cứng ngắc, ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tin được. Ở trên này ngoại trừ Thần Toán Tử ra thì không còn một bóng người nào nữa. Mấp máy môi, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm mắng to mãi không thôi. Nếu nơi này đã không có đại nhân vật như hắn đoán, vậy đương nhiên không thể có khí tức của con người trên này được. Người dọa người, hù chết người, gạt người đều là lừa gạt người chết không bồi thường mà. Hắn trợn mắt nhìn Thần Toán Tử ở phía trước. Nếu bên trên không có ai thì lão gia hỏa này cứ nói thẳng ra, dọc đường đi cứ thần thần bí bí, khiến cho ai cũng hoài nghi Đế Thích Thiên đại nhân đang muốn gặp mặt Hạ Nhất Minh. Thần Toán Tử đối với ánh mắt oán giận của hắn làm như không thấy. Sau đó lão chậm rãi đi về phía một góc, nơi đây có một chiếc bàn và hai chiếc ghế bằng đá. Hắn chỉ vào một chiếc ghế đá nói: - Ngồi đi. Hạ Nhất Minh tức giận đi tới, đặt mông xuống. Ngay lúc đó vẻ mặt Thần Toán Tử tựa hồ mang theo vài phần mừng rỡ, vài phần tiếc nuối cùng bất đắc dĩ. Vẻ mặt của Thần Toán Tử trước nay vẫn luôn hòa ái dễ gần, cho dù là ngày xưa khi cùng Bách Linh Bát giao thủ cũng chưa từng xảy ra biến hóa như vậy. Trong lòng thầm kinh ngạc, một chút bất mãn lúc đầu Hạ Nhất Minh đã biến mất không còn, hắn do dự nói: - Thần Toán Tử đại nhân, đây là..... Thần Toán Tử khoát tay nói: - Người biết vị trí này bình thường là do ai ngồi không? Hạ Nhất Minh giật mình, sắc mặt hắn nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc. Khi đối phương nói ra vấn đề này, chỉ cần là người khác suy nghĩ một chút là có thể biết được đáp án. Hạ Nhất Minh không nghĩ ngợi gì, ngay lập tức đứng lên. Hắn đưa mắt nhìn chiếc ghế mình vừa ngồi như nhìn thấy bảo vật trân quý nhất thế giới vậy. Thần Toán Tử tức cười nói: - Tông chủ đại nhân từng nói qua, chỉ cần ngươi tiến vào Ngũ Khí Triều Nguyên, như vậy chỗ ngồi này chính là của ngươi. Thanh âm của hắn tràn ngập cảm thán: - Chỉ là ngay cả tông chủ cũng không thể nhìn ra được ngươi chỉ cần một thời gian ngắn như vậy đã đạt tới thành tựu này. Hạ Nhất Minh tự cười giễu một tiếng, nói: - Tông chủ đại nhân đã không còn ở đây sao? Thần Toán Tử khẽ lắc đầu, nói: - Từ sau khi các ngươi tiến vào Sanh Tử Giới, tông chủ đại nhân đã rời đi. Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi động, nói: - Bắc Cương Băng Cung? - Không sai. Chính là Băng Cung. - Thần Toán Tử do dự một chút nói: - Lần này tới đó cũng không chỉ có một mình tông chủ đại nhân, phỏng chừng hơn nửa cao thủ đỉnh cao trong thiên hạ đều tập trung ở Băng Cung. Trong ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia mãnh liệt như đang mong chờ gì đó. Làm người chỉ mong có thể đạt tới cảnh giới đó là cuộc đời này đã chẳng còn gì để nuối tiếc! Thần Toán Tử đột nhiên hạ thấp thanh âm nói: - Theo lão phu biết, lần này các vị đại nhân cùng tụ tại một chỗ nhất định có quan hệ tới Viên Lễ Huân thê tử của ngươi. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, Viên Lễ Huân ngay cả cảnh giới tôn giả cũng không đạt được, sao có thể trở thành lý do để các đại nhân vật cỡ này tụ tập lại? Thần Toán Tử khẽ lắc đầu nói: - Việc này ngày sau ngươi sẽ biết. Sở dĩ lão phu mang ngươi tới đây chỉ là muốn đem một ít lời của tông chủ đại nhân chuyển cáo lại cho ngươi. Ánh mắt Hạ Nhất Minh trở nên cực kỳ nghiêm nghị, hắn trầm giọng nói: - Hạ mỗ xin rửa tai lắng nghe. Thần Toán Tử phất tay nói: - Ngồi xuống đi, tông chủ đại nhân sẽ không để ý đến những tiểu tiết đó. Hạ Nhất Minh do dự nửa ngày mới ngồi xuống. Khi hắn vừa đặt mông xuống chiếc ghế đá, cả thân hình lập tức thẳng đứng lên, trên người tỏa ra khí tức cường giả. Thần Toán Tử khẽ gật đầu nói: - Tông chủ đại nhân mặc dù không thể chứng kiến ngươi tấn chức đại tôn giả, nhưng đã giao cho ngươi làm một việc. Hai hàng lông mày Hạ Nhất Minh khẽ nhướng lên, hắn lẳng lặng lắng nghe. - Tông chủ đại nhân truyền tin cho mấy vị cường giả tối cao, ngươi sẽ trở thành đại trưởng lão của Thiên Trì phái. - Thần Toán Tử nhấn mạnh từ chữ một. Vầng trán Hạ Nhất Minh hơi cau lại, hắn không hiểu rõ được ý tứ của tông chủ đại nhân. Thần Toán Tử vừa cười vừa nói tiếp: - Ý tứ của tông chủ đại nhân chính là, nếu ngày sau ngươi hành tẩu trong thiên hạ, chỉ cần không phải gây ra tai họa diệt tông phái ngươi ta để tới nỗi không thể vãn hồi được, thì mấy lão bất tử đó sẽ không ra tay với ngươi. Đôi mắt Hạ Nhất Minh hơi sáng lên. Rốt cục hắn cũng hiểu được uy lực của lời hứa hẹn đó. Với tu vi của hắn hôm nay cùng với Bách Linh Bát bên cạnh, thì nhìn khắp thiên hạ những người có thể gây ra uy hiếp tới tĩnh mạng cũng chỉ có nhân đạo đỉnh phong cường giả. Nếu như những người này không ra tay với Hạ Nhất Minh, vậy trừ phi Hạ Nhất Minh đắc tội với Đồ Đằng bộ tộc, hay toàn bộ cao thủ trong thiện hạ ra còn lại hắn cũng không cần phải kiêng kỵ điều gì. Thấy được vẻ mặt hưng phấn của Hạ Nhất Minh, Thần Toán Tử bật cười nói: - Tông chủ đại nhân mặc dù nói là trong toàn bộ thiên hạ, nhưng cũng có một số nơi ngươi không thể đi tới. Những nơi này ngươi phải nhớ rõ. Hạ Nhất Minh lập tức lấy lại bình tĩnh nói: - Xin ngài chỉ điểm. - Hải ngoại có vố số thiên địa linh vật có thực lực không kém, ngoại trừ người trong thần đạo ngày xưa mới có thể tung hoành. Đây là nơi thứ nhất không thể đi. Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, hắn đối với hải ngoại có một hiểu biết nhất định nên lập tức gật đầu đáp ứng. - Phương Tây thế giới cao thủ nhiều như mây, lại có hai vị cửu cửu trọng thiên tung hoành. Cho nên đây là địa điểm thứ hai không thể tới. Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, hắn đối với phương Tây không có mấy hào hứng cho nên cũng không có ý định đi tới nơi này. - Bắc Cương Băng Cung, Nam Cương Lưu Ly động, Đại Thân Linh Tiêu Bảo Điện, Động Thiên Phúc Địa cùng Hoàng Tuyền môn đó là những nơi nếu có môn hạ đệ tử mà ngươi xem không vừa mắt thì có giết vài người cũng chẳng sao. Nhưng không thể khinh người quá đáng. Nếu thật sự gặp phải đại họa thì lập tức quay về Thiên Trì. - Sắc mặt Thần Toán Tử tỏ vẻ ngưng trọng nói: - Đến lúc đó tông chủ đại nhân hiển nhiên sẽ vì ngươi mà làm chủ. Nhưng ngươi nếu không thể trở lại..... Ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ kinh hãi, nói: - Mấy nơi này lẽ nào cũng có nhân đạo đỉnh phong cao thủ? Thần Toán Tử mỉm cười cũng không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ý tứ lại tương đối rõ ràng. Thần Toán Tử từ trong người lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt Hạ Nhất Minh: - Ngươi là do trong lúc vô tình mà quang hóa thần binh. Loại tình huống này trước nay chưa hề có, lão phu cũng không có cách nào chỉ điểm cho ngươi. Bất quá, lão phu từ sau khi quang hóa thần binh xong, đối với cách vận dụng thần binh có hiểu biết một chút, cho nên viết ra đây để ngươi xem, có lẽ nó sẽ trợ giúp ít nhiều cho ngươi. Hai mắt Hạ Nhất Minh nhất thời tỏa sáng, quyển sách này đối với hắn bây giờ không nghi ngờ gì chính là quyển sách tốt nhất. Trịnh trọng đem quyển sách thu lại, Hạ Nhất Minh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nghiêm mặt nói: - Thần Toán Tử đại nhân, Hạ mỗ muốn cầu khẩn một chuyện, mong ngài có thể thông cảm..... Thần Toán Tử mỉm cười nói: - Ngươi hôm nay đã là đại trưởng lão của bổn môn, cho nên không cần dùng hai chữ đại nhân để gọi ta nữa. Những vật ở trong Thiên Trì ngươi có thể tùy ý làm chủ, không cần xin chỉ thị của lão phu và tông chủ đại nhân. Trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng mừng rỡ, nhưng vẫn cũng kính như trước nói: - Tại hạ muốn ở trong sơn tuyền tìm một vị trí phong thủy để làm một ngôi mộ.