Vũ Thần

Chương 720

Từ giữa không trung, Hạ Nhất Minh cũng đồng dạng rơi xuống đất. Nhưng khi hắn sắp rơi xuống đến nơi, một tia sáng trắng chợt lóe lên, bạch mã liền xuất hiện ngay dưới chân. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nghiêng người, lập tức ngồi xuống trên lưng bạch mã, chậm rãi đi đến bên cái hố to. Sau khi Gia Đạt Nhĩ và cự tượng cũng rơi xuống đất, trọng lực đang lan tràn trong mấy trăm trượng chợt biến mất. Đám tôn giả ngoại trừ bốn người có vũ lực cao mới miễn cưỡng không ngã ngồi xuống, những người còn lại đều tái mét mặt, ánh mắt nhìn về phía Gia Đạt Nhĩ cũng tràn ngập sát khí. Nếu không phải còn nghĩ tới bộ tộc Đồ Đằng chỉ sợ bọn họ đã bằng mọi giá mà chém cho hắn cả vạn đao cũng nên. Một lúc sau, Gia Đạt Nhĩ mới miễn cưỡng đứng lên được, nhưng cự tượng bên cạnh hắn vẫn nằm trên mặt đất mà run nhè nhẹ. Sắc mặt Gia Đạt Nhĩ đại biến, sau khi kiểm tra một lúc, hắn mới thở phào một hơi. Kích thước của Cự tượng quá lớn, thân thể quá nặng khiến cho nó bị trọng lực ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng cũng may cuối cùng Gia Đạt Nhĩ đã không tiếc tất cả khiến cho thần binh nát vụn, đồng thời dùng toàn bộ khả năng để phòng ngự cho cự tượng, mới có thể giữ được tính mạng của nó. Nhưng không chỉ có trọng lực thuật của Hạ Nhất Minh mà ngay từ đầu còn có thêm cả trọng lực thuật của bản thân nó. Cả hai trọng lực thuật cũng ép xuống khiến cho nó bị gẫy một số khớp xương nên không thể đứng dậy. Nếu muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới được. Từ từ đứng lên, Gia Đạt Nhĩ nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh và bạch mã Lôi Điện. Gia Đạt Nhĩ cười khổ một tiếng, nói: - Hạ tôn giả! Vừa rồi thần binh mà ngươi sử dụng có tên là gì? Trận đấu này, mặc dù hắn và cự tượng thua nhưng cái thua đó có một chút khác thường. Không ngờ trong tay đối phương lại có thể có được một thứ thần binh có được trọng lực thuật mạnh đến vậy. Nhưng hắn biết trên thế giới này chưa bao giờ nghe nói tới thần binh của người nào lại có được uy lực như vậy. Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn cũng chẳng thu tấm thuẫn vào trong không gian hạng liên mà cứ cầm ở trên tay. Vào lúc này, nghe đối phương hỏi, hắn giơ tay vỗ lên tấm thuân, nói: - Chính là vật này, các hạ có thể nhìn cho rõ. Ánh mắt Gia Đạt Nhĩ khẽ liếc qua một chút rồi trầm giọng nói: - Vật này là thần binh thứ hai của các hạ? Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự, lắc đầu nói: - Đây cũng chỉ là một tấm thuẫn mà thôi làm sao có thể là thần binh thứ hai của ta? Gia Đạt Nhĩ nhíu mày. Lúc này, thực sự hắn cũng chẳng có cách nào khác. Mặc dù bảo vật đó cũng chỉ là một cái tấm thuẫn. Nó cũng không phải là một cặp thuẫn và kiếm như của người phương Tây, nhưng trên tấm thuẫn đó lại có thể phóng thích một thứ năng lực rất mạnh đó là trọng lực. Nếu thứ này mà rơi vào tay thì hắn sẽ phải dùng trăm phương ngàn kế để mà quang hóa. Nhưng nó lại nằm trong tay của địch thủ, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy không biết phải làm thế nào. Sau khi nhìn tấm thuẫn một lúc, hai mắt Gia Đạt Nhĩ sáng ngời, trầm giọng nói: - Bảo khí thần đạo? Lời nói của hắn vừa dứt, cho dù là đám đại tôn giả sau khi nghe thấy, nét mặt cũng phải có chút thay đổi. Hạ Nhất Minh cũng biết nếu đã đưa nó ra, thì cũng khó mà giấu diếm được. Thực ra, với tính cách của hắn, nếu như trước kia chắc chắn sẽ không để cho những lá bài tủ của mình lộ ra nhiều đến vậy. Nhưng đến hôm nay thì khác. Sau khi quang hóa thần binh thành công, cùng với việc kiểm tra thực lực của bản thân, sự tự tin của hắn đã tăng lên rất nhiều. Nếu như lúc còn ở cảnh giới tôn giả tam hoa, Hạ Nhất Minh còn có một sự e ngại đối với những nhân vật ở đỉnh cao của nhân đạo. Nhưng sau khi lên tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên đồng thời đánh ra một kích có thể tương đương với cảnh giới đỉnh cao của nhân đạo, tâm tình của hắn đã có một sự thay đổi. Vào lúc này, mặc dù hắn chưa phải là người có thực lực mạnh nhất. Nhưng đối với phần lớn nhân vật trên thế giới này, hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Cho dù là vị đại thánh giả của bộ tộc Đồ Đằng đang đứng trước mặt cũng vậy. Nhướng mày, Hạ Nhất Minh cao giọng nói: - Vật đó đúng là bảo khí của thần đạo, có được năng lực giống như cự tượng của các hạ. - Hắn cười lạnh một tiếng, nói: - Đại thánh giả các hạ. Ngài có còn muốn tiếp tục thử với tại hạ xem trọng lực thuật của ai mạnh hơn hay không? Nét mặt Gia Đạt Nhĩ co rúm lại. Hắn quay đầu nhìn cự tượng đang nằm trên mặt đất mà thở dài, nói: - Trận chiến này chúng ta thua. - Từ từ, ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên hung dữ, nói: - Hạ Nhất Minh! Mặc dù trận chiến này lão phu thu nên không so được với ngươi. Nhưng cao thủ của bộ tộc Đồ Đằng chúng ta nhiều như mây. Chắc chắn sẽ có người đi tìm ngươi tỷ thí. Hạ Nhất Minh cười lạnh, nói: - Gia Đạt Nhĩ! Cao thủ bộ tộc Đồ Đằng các ngươi ta đã gặp qua Chương Đại Hổ, Tư đại thánh giả. Các ngươi còn có người nào nữa? Gia Đạt Nhĩ nghe thấy vậy mà cảm thấy cả kinh. Hạ Nhất Minh dẫn theo bạch mã cùng bảo trư xông vào bộ tộc Đồ Đằng, trước mặt bao nhiêu cao thủ liền đánh chế đại thánh giả thử tộc của bọn họ rồi bỏ đi. Chuyện khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như thế mới chỉ diễn ra có mấy ngày trước nên vẫn chưa đến tai Gia Đạt Nhĩ. Nếu không thì cho dù gan hắn có lớn đến mấy cũng không dám tìm Hạ Nhất Minh gây phiền toái. Một lúc sau, Gia Đạt Nhĩ mới tiếp tục nói: - Hạ tôn giả cũng tộc ta có ước hẹn hai mươi năm. Không biết khi đó ngươi có dám đến bộ tộc Đồ Đằng chúng ta hay không? Hạ Nhất Minh cao giọng nói: - Sau khi, Hạ mỗ từ Sinh Tử giới đi ra đã bị đại thánh giả Thử tộc của các ngươi liên thủ với người khác đuổi giết. Sau đó lại bị Hạ mỗ đuổi giết tới tận bộ tộc các ngươi. Nét mặt Gia Đạt Nhĩ thoáng có chút kinh ngạc. Hắn biết rõ năng lực đại thánh giả của Thử tộc. Mặc dù tên kia cũng không phải xuất thân từ chủng tộc chiến đấu có lực mạnh nhất, nhưng hắn lại am hiểu truy tung, ấn núp. Hơn nữa còn được xưng tựng là đệ nhất cao thủ Toản Địa chi thuật của bộ tộc Đồ Đằng. Tuy tên kia cho tới bây giờ cũng không dám động tới cao thủ cùng đẳng cấp, nhưng Hạ Nhất Minh rõ ràng là vừa mới đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên. Điều đó có nghĩa là lúc trước đại thánh giả của thử tộc mới chỉ đuổi giết một gã tam hoa tôn giả mà thôi. Trong trí nhớ của Gia Đạt Nhĩ thì một khi đã bị đại thánh giả của thử tộc chú ý thì tôn giả tam hoa chưa bao giờ có thể thoát khỏi tay hắn. Nhưng nghe giọng nói của Hạ Nhất Minh thì hắn chẳng những đuổi giết không được mà còn bị đối phương đuổi lại tới tận bộ tộc Đồ Đằng. Chuyện này đối với bộ tộc Đồ Đằng mà nói đúng là quá mất thể diện. Gia Đạt Nhĩ tím mặt, thầm mắng trong lòng. Tuy nhiên, miệng hắn vẫn nói: - Nếu Hạ tôn giả đã đi qua bộ tộc Đồ Đằng không biết có còn tiếp tục đuổi theo đại thánh giả thử tộc nữa hay không? Hạ Nhất Minh mỉm cười. Nét mặt của hắn nói rõ sự vui vẻ trong lòng. Gia Đạt Nhĩ thấy vậy liền cảm thấy có một chút gì đó không ổn. Nhưng hắn lập tức cố gắng an ủi mình. Trong bộ tộc Đồ Đằng có nhiều cao thủ hàng đầu. Cho dù Hạ Nhất Minh có sớm đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên cũng đừng mơ tưởng có thể chiếm được một chút lợi thế trước mặt bọn họ. Hơn nữa trong bộ tộc Đồ Đằng lại có có Kỳ Lân thánh chủ cùng với Kỳ Lân thú. Cho dù đám người Chương Đại Hổ thực sự không thể chống lại được thì thánh chủ chắc chắn cũng không thể đứng nhìn. Chỉ cần hai người bọn họ vẫn còn tọa trấn ở bộ tộc Đồ Đằng thì bộ tộc luôn vững như thái sơn. Tuy nhiên nhìn nét mặt của Hạ Nhất Minh đang điểm một chút châm biếm, niềm tin trong lòng Gia Đạt Nhĩ có chút lung lay. - Hạ mỗ may mắn không làm nhục bản thân. Chẳng những đuổi giết đại thánh giả Thử tộc của quý tộc mà chỉ sợ rằng từ nay về sau đại thánh giả thử tộc của các vị phải thay bằng người khác mất rồi. Hạ Nhất Minh nói một cách lạnh nhạt. Thanh âm của hắn nhẹ nhàng vọng ra toàn bộ khu đất. Gia Đạt Nhĩ cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh. Hắn vô cùng tức giận muốn chỉ vào đối phương mà mắng. Nhưng có một chút gì đó trong lòng lại khiến cho hắn cảm thấy tin vào điều đó. Đám tôn giả đứng xung quanh, ngoại trừ Kim Chiến Dịch và Ngả Văn Bân đã nghe Hạ Nhất Minh nói từ trước, tất cả những người còn lại đều trợn mắt há hốc mồm. Nhưng chỉ trong chốc lát, tất cả đều tin vào lời nói của Hạ Nhất Minh. Chẳng có bất kỳ một lý do gì. Chỉ cần nhìn nét mặt Hạ Nhất Minh và bạch mã Lôi Điện của hắn, trong lòng mọi người đều cảm thấy tin tưởng. Ngay sau đó, có tiếng hống của cự hùng vang lên. Hùng Vô Cực cưỡi Hồ Hùng nhanh chóng chạy tới. Khi hắn tới nơi này, liền thấy ngay được cự tượng đang nằm trên mặt đất, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Đôi môi hắn hơi mấp máy mấy cái. Một lúc sau, liền chạy tới trước mặt Gia Đạt Nhĩ nói: - Đại thánh giả! Chương đại thánh giả có thư. Xin ngài xem. Hùng Vô Cực lấy ra một phong thư đưa cho Gia Đạt Nhĩ. Mặc dù hắn chưa xem qua nội dung bức thư, nhưng cũng đã nghe được tin tức từ miệng người đưa thư nên cũng biết Hạ Nhất Minh có thực lực mạnh đến mức độ nào. Vì vậy mà sau khi nhận được thư hắn vội vàng chạy đến đây, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Sắc mặt Gia Đạt Nhĩ xanh mét như tàu lá chuối, đón lấy phong thư. Đến lúc này, trong lòng hắn đã chẳng còn một chút hoài nghi nào nữa. Vội vã mở thư ra xem, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên khó coi. Mặc dù tất cả mọi người không biết trong thư viết gì. Nhưng phần lớn đều có thể đoán được nội dung của nó chắc chắn có liên quan đến chuyện mà Hạ Nhất Minh vừa mới nói. Nghĩ tới hành động vĩ đại của Hạ Nhất Minh tất cả mọi người lại càng thêm hưng phấn. Còn Vũ Mạc Phi, trong lòng hắn lại càng thêm ớn lạnh. Chính mình vừa rồi còn muốn mọi người trợ giúp để đối phó với Hạ Nhất Minh? Suy nghĩ của hắn lúc đó chắc chắn đã để cho quỷ mê hoặc. Sau một lúc, Gia Đạt Nhĩ buông bức thư xuống, nét mặt trở lại hoàn toàn bình tĩnh. - Hạ tôn giả. Ước hẹn hai mươi năm của ngươi với bộ tộc Đồ Đằng chúng ta từ nay phế bỏ. Hai tộc Lang, Xà từ nay về sau sẽ không bao giờ rời núi, cùng với ngươi đối địch nữa. Gia Đạt Nhĩ cố gắng nói mấy lời đó xong lập tức đi tới bên cạnh con thánh thú đồng hành của mình. Hắn tìm được một vị trí thích hợp rồi nhấc cự tượng lên. Sau đó, hắn nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của mọi người. Nhìn bóng lưng hắn lúc này có một chút gì đó già nua và đau đớn. Anh hùng xuống dốc cũng chẳng có gì hơn thế nữa...