Vũ Thần
Chương 714
Cự Tượng Thánh Giả Gia Đạt Nhĩ đảo mắt nhìn mấy vị tôn giả từ trong Sanh Tử Giới đi ra, trên khóe miệng lộ vẻ tươi cười.
Mỗi một vị tôn giả đối với Đồ Đằng bộ tộc mà nói đều là tài sản phi thường quý giá.
Đặc biệt là những Thánh Giả xuất thân từ chủng tộc có lực chiến đấu mạnh nhất trong Đồ Đằng, lúc này đây năm vị Đồ Đằng thánh giả có những ba vị xuất thân từ chủng tộc đó, từ trước đến nay đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Hùng Vô Cực ở trong đám người này không thể nghi ngờ gì chính là nhân vật kiệt xuất nhất, hắn nhìn ánh mắt những người xung quanh trong lòng có chút tự hào.
Đồ Đằng bộ tộc chỉ cần không ngừng xuất hiện Thánh Giả như vậy bọn họ sẽ vinh viễn không bị suy bại.
- Đại Thánh Giả, chúng ta đã trở về. - Hùng Vô Cực cung kính nói.
Gia Đạt Nhĩ cười cười nói:
- Không tồi. Các ngươi trở về làm ta rất cao hứng. Bất quá....
Hắn cười cười giọng nói mang theo một chút mùi vị trêu chọc:
- Các ngươi đi tới đây cũng không phải chỉ nói cho ta biết những tin tức này a.
Sắc mặt Hùng Vô Cực hơi hồng lên, nói:
- Đại Thánh Giả, chúng ta hãy sớm quay trở về Đồ Đằng.
Gia Đạt Nhĩ cười ha hả, nói:
- Tại sao phải vội trở về như vậy?
Ánh mắt đám người Hùng Vô Cực lộ ra vẻ kích động, hắn đại biểu mọi người nói:
- Đại Thánh Giả, chúng ta từ Sanh Tử Giới đi ra, theo tục lệ sẽ được tiến vào nội cốc bái kiến Kỳ Lân Thánh Chủ đại nhân.
Gia Đạt Nhĩ như cười như không nghĩ, đám tiểu tử này quả nhiên không ngoài sở liệu quả mình.
Một khi từ Sanh Tử Giới đi ra, bọn họ sẽ không thể chờ đợi thêm nữa mà lập tức trở về.
Bởi vì Kỳ Lân Thánh Chủ đại nhân mặc dù bế quan không ra, nhưng nếu có người tiến giai lên Thánh Giả, hơn nữa còn từng ở trong Sanh Tử Giới, như vậy Thánh Chủ đại nhân sẽ triệu kiến bọn họ, đối với tương lai tu luyện của bọn họ sẽ đưa ra ý kiến của mình.
Mặc dù Thánh Chủ đại nhân mỗi lần chỉ đề xuất ý kiến của bản thân, nhưng lại kèm theo tình huống tu luyện của từng vị thánh giả để góp ý.
Thế nhưng mấy trăm năm qua đã có vài người làm theo lời chỉ dẫn của Thánh Chủ đại nhân mà tu luyện. Sự thực đã chứng minh một điều, hễ những ai tu luyện theo phương hướng Thánh Chủ đại nhân chỉ dẫn trong một khoảng thời gian ngắn tuy không lấy được thành quả tốt, nhưng mười năm sau họ sẽ thấy được chỗ tốt của những điều mà Thánh Chủ đại nhân chỉ dẫn.
Theo thời gian trôi đi, Thánh Chủ đại nhân đã đạt được danh vọng to lớn ở trong Đồ Đằng bộ tộc.
Tất cả mọi người đều hy vọng có thể được lão nhân gia chỉ điểm, đặc biệt là những vị tôn giả từ trong Sanh Tử Giới sau khi kiến thức lực lượng bổn nguyên đi ra lại càng có kỳ vọng như thế.
- Cũng được. Tâm tư của các ngươi đã như thế thì lão phu không thể để các ngươi chán ghét được. - Gia Đạt Nhĩ cười tủm tỉm nói:
- Các ngươi mau thu thập một chút rồi rời đi.
Hùng Vô Cực giật mình nói:
- Đại Thánh Giả, chẳng lẽ ngài không cùng trở về với chúng ta sao?
Gia Đạt Nhĩ mỉm cười phất tay áo nói:
- Lão phu còn một sự tình chưa làm xong, các ngươi hãy về trước đi.
Sắc mặt Hùng Vô Cực trở nên ngưng trọng, hắn nghiêm nghị nói:
- Đại Thánh Giả, có phải ngài định tới Thiên Trì nhất mạch?
Gia Đạt Nhĩ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi cười nói:
- Không sai. Ngươi có đề nghị gì sao?
Ánh mắt Hùng Vô Cực trở nên vô cùng ngưng trọng, hắn hướng về phía Gia Đạt Nhĩ cung kính nói:
- Đại Thánh Giả, xin ngài không nên đi khiêu chiến Hạ Nhất Minh.
Ánh mắt hắn lộ vẻ kiên định nói:
- Hai mươi năm sau, vãn bối nhất định sẽ tự mình đến đó khiêu chiến Hạ Nhất Minh.
Thanh âm của hắn ầm ầm rung động, không khác gì tiếng sấm.
Thần sắc mấy vị Đồ Đằng thánh giả đằng sau hắn mỗi người một khác, nhưng ai cũng nắm chặt hai tay lại, vẻ mặt lộ ra lòng quyết tâm cùng lo lắng.
Trước khi tiến vào Sanh Tử Giới, Hạ Nhất Minh bằng vào một người một ngựa, cùng với kiện phảng chế thần khí Ngũ Hành Hoàn đánh cho bọn họ ba người ba thú không thể hoàn thủ.
Mặc dù, Hùng Vô Cực lần này tiến vào Sanh Tử Giới thu hoạch được rất lớn, giống như thoát thai hoán cốt.
Hai mươi năm sau có lẽ hắn thật sự có thể cùng với Hạ Nhất Minh hôm nay buông tay đánh một trận, nhưng bọn họ hoài nghi, hai mươi năm sau Hạ Nhất Minh sẽ vẫn dẫm chân tại chỗ, hai tiến được một bước dài trên con đường tu luyện? Mặc dù đám người bọn họ trong lòng đều cảm thấy hoài nghi, nhưng ở trước mặt hai người này, không ai dám mở miệng nói ra điều đó.
Gia Phạt Nhĩ đưa ánh mắt thâm thúy đánh giá Hùng Vô Cực một lúc lâu, sau đó trên gương mặt già nua của lão mới hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Lão vui vẻ cười nói:
- Ngươi đã có quyết tâm như thế, hiển nhiên lão phu cần phải thành toàn cho ngươi.
Nhưng hắn thở dài một tiếng nói:
- Chỉ là, lão phu lần này khiêu chiến mà không đi, chỉ sợ sẽ bị người khác cười nhạo.
Hùng Vô Cực cất cao giọng nói:
- Lấy danh vọng của lão nhân gia, cùng với thực lực của ngài ai ai cũng biết rõ.
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, từ xưa tới nay, cho dù là thiên tài tuyệt thế cung không thể trong vòng hai mươi năm có thể từ tôn giả tấn chức Ngũ Khí đại tôn giả, điều này chưa từng ngoại lệ.
Cho dù là Kỳ Lân thánh chủ mà bọn họ tôn sùng cũng không thể, cho nên bọn họ tin tưởng Hạ Nhất Minh hôm nay không thể cùng Cự Tượng đại nhân Gia Đạt Nhĩ đánh một trận.
Gia Đạt Nhĩ đang định nói thì đột nhiên ánh mắt thay đổi, hắn quay đầu nhìn lại về phía xa.
Mấy vị tôn giả xung quanh chưa từng nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Gia Đạt Nhĩ đại nhân, cho dù là ngày xưa khi nhìn thấy qua Hạ Nhất Minh cũng không từng ngưng trọng như bây giờ.
Bất quá, chỉ qua một chút thời gian bọn họ đã hiểu được tại sao Gia Đạt Nhĩ đại nhân lại có vẻ mặt như vậy.
Một cỗ lực lượng khổng lồ từ xa như sóng biển tràn đến.
Mặc dù bởi vì cách nơi đó khá xa, lực lượng truyền tới đây không còn mạnh mẽ nữa, nhưng bọn họ có thể cảm ứng được uy lực khổng lồ mà nó có thể tạo ra.
Sắc mặt của mọi người xung quanh trong nháy mắt thay đổi, loại lực lượng này làm cho bọn họ sợ hãi, càng là người tu luyện cao thâm đối với cảm giác đó càng hiểu rõ hơn.
- Đây là cái gì? - Hùng Vô Cực kinh hô.
Ánh mắt Gia Đạt Nhĩ lộ vẻ ngưng trọng nói:
- Có người quang hóa thần binh.
Bọn người Hung Vô Cực hít một hơi khí lạnh, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ kính sợ.
Đối với bọn họ mà nói, điều duy nhất đáng để bọn họ tôn trọng chính là sự tồn tại của lực lượng cường đại.
Có thể quang hóa thần binh đại biểu cho người đó đã tiến vào cảnh giới Ngũ Khí đại tôn giả, đây là khát vọng mà những người mới tấn chức Đồ Đằng Thánh Giả mong muốn.
Ở trong Đồ Đằng bộ tộc, bất luận là thánh thú đột phá hay Thánh Giả đột phá hoặc song phương cùng đột phá cũng được coi như là đã tiến vào cảnh giới Đại Thánh Giả. Nhưng những người này đối với Đại Tôn Giả ở bên ngoài vẫn bảo trì sự kính trọng.
Chính như Thần Toán Tử của Thiên Trì nhất mạch ở bên trong Đồ Đằng bộ tộc có uy danh hiển hách, bất cứ ai cũng không muốn cùng hắn đối địch.
- Đại Thánh Giả. Ngài nghĩ ai là người tiến giai Đại Tôn Giả? - Trong mắt Hùng Vô Cực hiện lên một tia thâm trầm hỏi.
Gia Đạt Nhĩ nhíu mày thì thào nói:
- Lần này đi Sanh Tử Giới có ba cường giả phân biệt là Nam Cương Hoa Thụy Kim, Đại Thân Vũ Mạc Phi, Tây Bắc Ngả Văn Bân. Ba người bọn họ không ai có khả năng quang hóa thần binh lúc này. Chẳng lẽ.....
Trong đôi mắt hắn chớp động tinh quang nói:
- Chẳng lẽ còn có cao thủ khác? Hay là trong ba người bọn họ có một người giác ngộ?
Đám người Hùng Vô Cực đưa mắt nhìn nhau, bất quá ngay cả Gia Đạt nhĩ cũng không đoán được người nào tấn gia, thì bọn họ làm sao có thể liên tưởng được?
Nửa ngày sau, Gia Đạt Nhĩ mới vỗ trán cười nói:
- Cao thủ ở bên ngoài ẩn cư phần lớn ở trong núi, cường giả chính thức đều là những kẻ xuất quỷ nhập thần, lão phu căn bản không đoán ra được.
Đúng lúc này, từ trên mặt đất truyền lại một trận ba động rất nhỏ.
Trận ba động này cũng không lớn, nếu là người bình thường căn bản sẽ không cảm nhận được, nhưng đối với những tôn giả ở xung quanh thì dễ dàng cảm ứng được nó.
Mấy người bọn họ đều liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mọi người đều ánh lên vẻ sợ hãi.
Tất cả mọi người đều cảm ứng được cỗ lực lượng này từ phương hướng luồng lực lượng lúc nãy ba động truyền tới, bất quá loại lực lượng này cường hãn tới mức khó tin nổi.
Sắc mặt Gia Đạt Nhĩ cũng biến đổi, trông có chút hoảng hốt.
Con thánh thú ở bên ngoài cửa cũng đứng lên, con Cự Tượng này to lớn phải gấp đôi con Cự Tượng bình thường. Cặp mắt nó lóe lên quang mang mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào phương hướng năng lượng truyền tới. Sau đó nó mở miệng ra tiếng kêu lên một tiếng như sấm dậy.
Âm thanh truyền ra xa làm cho tất cả các linh thú, mãnh thú trong phạm vi xung quanh đều lẳng lặng nằm thấp xuống, hướng về phía thanh âm truyền tới lộ vẻ cung kính sợ hãi.
Gia Đạt Nhĩ đi tới bên người con Cự Tượng nhẹ nhàng vỗ về vài cái.
Con Cự Tượng rốt cuộc đã yên ổn trợ lại, nó dùng chiếc vòi của mình đem Gia Đạt Nhĩ nhẹ nhàng đặt lên trên lưng.
Sau đó, Cự Tượng bắt đầu di chuyển về phía trước.
Cứ như vậy thân hình của nó dời khỏi mặt đất, mỗi một bước ở trên không trung đều lan tỏa ra những gợn sóng màu hồng, giống như mặt nước vậy, dần dần đưa nó lên cao.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
12 chương
586 chương
14 chương
29 chương
38 chương