Vũ Thần

Chương 705

Bầu trời giống như một cánh chim khổng lồ, trắng muốt. Những đám mây trắng giống như những cái lông chầm chậm trôi, thi thoảng lại để lộ ra một chút da trời màu lam nhạt. Ánh mặt trời chiếu xuống đất khiến cho tất cả cảnh vật đều trở nên rực rỡ. Cứ điểm Sinh Tử giới của Thiên Trì nhất mạch nằm ở một góc của cánh rừng. Mỗi khi Sinh Tử giới mở ra, nơi này có ít nhất cũng phải hơn trăm người. Tất nhiên, đa phần trong đó đều là đệ tử của Thiên Trì sơn. Số lượng tôn giả chỉ chiếm chưa đến một phần mười. Bởi vì, không phải tất cả tôn giả sau khi đi ra khỏi Sinh Tử giới cũng đều quay lại đây. Giống như cha con Lệ gia cũng với đám người Hác Huyết đã quay trở về ngay lập tức. Nhưng cho dù như vậy, số lượng tôn giả ở đây cũng còn tương đối. Ngoại trừ Hoa Thụy Kim đã đi, hai vị tôn giả hướng dẫn đều đi ra ngoài. Cả hai cùng nhìn về một phía, ánh mắt hết sức nghiêm trọng. Giống như một phản ứng dây chuyền, đám tôn giả cũng từ trong phòng đi ra. Ánh mắt họ cùng nhìn hết về một phía. Trong ánh mắt của họ đều có một sự sợ hãi. Chứng tỏ luồng sát khí đó khiến cho không có một ai còn giữ được bình tĩnh. Chỉ duy có Kim Chiến Dịch là vẫn bình thản. Bởi vì cũng chỉ có mình hắn mới biết được, sau khi ra khỏi Sinh Tử giới, Hạ Nhất Minh đã kích phát được ý niệm lần đầu tiên. Như vậy thì biến cố lúc này, chắc chắn là hắn muốn nhân dịp mà tiếp tục. Nếu như ngay từ đầu, Hạ Nhất Minh có thể khống chế thì cũng chẳng để sát khí tỏa ra ngoài như vậy. Và khi đó thì ngoại trừ cảm giác của tôn giả ra, cơ bản những người còn lại khó mà phát hiện được. Nhưng do quá tức giận, Hạ Nhất Minh cũng không thể khống chế được nó. Bây giờ, sát khí trên người hắn rất mạnh, ngay cả đám đệ tử bình thường cũng có thể cảm nhận. Tất cả bọn họ đều cảm thấy ớn lạnh, nhưng không biết là có chuyện gì xảy ra. Muốn nói có người đến cửa khiêu khích thì đúng là liều lĩnh. Ở đây có nhiều tôn giả như vậy làm sao lại có thể để cho kẻ đó dễ dàng như thế được cơ chứ. Tuy nhiên, một lúc sau, luồng sát khí đó càng lúc càng mạnh, tới một mức bọn họ khó có thể cảm nhận. Kinh nghiệm của Ngả Văn Bân vô cùng phong phú. Cảm nhận được sát khí tăng mạnh, hắn biết ngay là không ổn liền cao giọng quát: - Các đệ tử lập tức ra ngoài mười dặm. Trong vòng nửa ngày không được quay lại. Nghe thấy Ngả Văn Bân đại nhân ra lệnh, đám đệ tử như được ân xá, nhanh chóng chạy đi. Mặc dù nhìn họ chẳng khác gì đàn chó đang chạy trốn, nhưng cũng chẳng ai dám cười nhạo. Ngược lại, tất cả đều cảm thấy lo lắng. Chiến đấu cấp bậc tôn giả, ngay cả tiên thiên cường giả cũng chẳng khác đám đệ tử bình thường, không hề có một chút tác dụng. Bọn họ mà còn ở đây thì kết quả nếu không bị chết thì cũng bị ảnh hưởng tới phát điên. Vì vậy mà bọn họ bỏ đi càng nhanh thì khiến cho đám trưởng bối nhẹ nhõm. Bất chợt, chung quanh có vô số tiếng kêu, rống. Trong sân, chợt có một con heo rừng cùng với một con Mai Hoa lộc. Chúng giống như bị điên, chẳng để ý tới xung quanh, nháo nhào bỏ chạy. Lúc này, vô số tiếng động xung quanh vẫn không chấm dứt. Phải mất một lúc, nó mới giảm dần và biến mất. Tất cả những người còn lại quay ra nhìn xung quanh một chút rồi lắc đầu, không nói gì hết. Trong không khí đang ngập ngụa một mùi thối hoắc khiến cho bất cứ người nào cũng phải nhăn mày nhăn mặt. Những người có mặt đều có vô số kinh nghiệm nên chỉ cần nghĩ một chút là hiểu được ngay. Do sát khí của Hạ Nhất Minh tăng lên khiến cho không chỉ đám đệ tử Thiên Trì mà còn cả đám dã thú cũng bị ảnh hưởng. Những con nào khỏe mạnh thì giống như bị điên mà chạy đi nên may mắn thoát nạn. Nhưng đại đa số dã thú nhỏ yếu thì nhũn người nằm trên đất. Nước tiểu cùng với phân chảy đầy ra đất, khiến cho không gian rất thối. - Ngả huynh! Có chuyện gì thế? - Vũ Mạc Phi dò hỏi. Tất cả đám tôn giả từ trong Sinh Tử giới đi ra, đang có mặt ở đây, đều chăm chú chờ câu trả lời. Bọn họ cũng đều muốn biết đáp án. Dù sao, có thể khiến cho một vị tôn giả mạnh mẽ lại tỏa ra sát khí như vậy thì do nguyên nhân gì? Tất nhiên, nếu để cho mọi người biết đó là do Hạ Nhất Minh cố tình làm thế thì bọn họ sẽ không ngạc nhiên. Chỉ có điều, một người đang yên đang lành lại tỏa ra sát khí như vậy thì ngay cả Kim Chiến Dịch cũng không dám chắc là do hắn có cố ý hay không chứ chưa cần phải nói đến người khác. Ngả Văn Bân cười khổ, nói: - Lão phu cũng không biết. Nhưng... - Lão do dự một lúc, nói: - Sát khí thế này, nếu cứ duy trì lâu, chỉ sợ sẽ không tốt đối với cơ thể Hạ tôn giả. Hay là chúng ta đi khuyên ngăn hắn lại? Lão không để ý nói ra câu này cũng là do trong lòng đã chấp nhận sự mạnh mẽ của Hạ Nhất Minh. Tiểu quái vật đó sở hữu một thứ lực lượng mà chỉ sợ rằng đến cả hắn cũng không thể chống lại. Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu, nhưng không ai nhận thấy một chút thay đổi trong đó. Nhưng khi mọi người tới của phòng Hạ Nhất Minh đã thấy được Bách Linh Bát, bạch mã Lôi Điện và bảo trư đang đứng đó. Nhìn hai người có chút quái dị. Vừa giống như đang hộ pháp cho Hạ Nhất Minh lại vừa giống như đang định đi vào. Nhìn thấy như vậy, đám tôn giả hiểu ngay cả bọn họ là những người thân bên cạnh Hạ Nhất Minh nhưng cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra. Thở dài một hơi, Ngả Văn Bân thầm kêu khổ trong lòng. Bây giờ, Hạ Nhất Minh là một người có tiềm lực lớn của Thiên Trì sơn. Nếu hắn ở đây mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cho dù Thần Toán tử đại nhân không trách, lão cũng chẳng chịu nổi trách nhiệm. - Bách huynh! Hạ huynh làm sao vậy? - Ngả Văn Bân vội vàng hỏi. Bách Linh Bát lắc đầu. Tính cách của hắn bây giờ đã khác rất nhiều so với khi mắt bắt đầu xuống núi. Nếu là trước kia, hắn chẳng thèm để ý, coi như điếc. Nhưng bây giờ, hắn vẫn trả lời một hai câu. - Ta không biết. - Chỉ mấy từ thôi cũng hơn ngàn vạn lời nói mà hắn có thể nói với Ngả Văn Bân. Nhưng đám người Ngả Văn Bân cũng chẳng trách cứ. Với một vị cường giả có thể sánh ngang với Thần Toán tử đại nhân, thì cho dù có không trả lời bọn họ cũng chẳng dám oán hận. Đây chính là do sự chênh lệch về thực lực dẫn tới chênh lệch về địa vị. Trên thế giới này, chuyện như thế hoàn toàn bình thường. Kim Chiến Dịch bước lên, nói: - Bách huynh! Hạ huynh đệ có cần chúng ta giúp đỡ không? Trong số mọi người cũng chỉ có hắn là người duy nhất dám nói chuyện với Bách Linh Bát. Bách Linh Bát lắc đầu nói: - Ta cũng không biết. - Giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thậm chí còn có một chút tình cảm. Kim Chiến Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: - Ta cảm thấy lo lắng nên phải vào xem một chút. - Nói xong, hắn đi thẳng vào phòng. Sắc mặt tất cả mọi người cùng thay đổi. Trước cửa phòng, chẳng những còn có Bách Linh Bát và bạch mã đang đứng, nên chẳng ai dám tới. Kim Chiến Dịch tự ý mở cửa, chỉ sợ sẽ bị công kích. Nhưng hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của mọi người. Bách Linh Bát và bạch mã Lôi Điện chẳng hề ngăn cản hắn, mặc cho Kim Chiến Dịch đi vào. Ngả Văn Bân cảm thấy vui vẻ, vội tiến lên vài bước. Nhưng mới được mấy bước, hắn liền dừng ngay lại. Ánh mắt của Bách Linh Bát chẳng hề có chút cảm tình. Còn bạch mã thì đang nhe răng trợn mắt, nhìn chằm chằm vào lão. Ngả Văn Bân tin rằng chỉ cần bước thêm một bước, thì hai kẻ đó chắc chắn sẽ động thủ với mình. Mà để cho lão giao thủ với hai kẻ đó thì hậu quả thế nào, Ngả Văn Bân chẳng cần nghĩ cũng biết đáp án. Mỉm cười gượng gạo, hắn đành dừng bước, lo lắng nhìn vào bên trong. Tuy vậy trong lòng lão vẫn có một chút không cam lòng. Mặc dù, Kim Chiến Dịch là bằng hữu thân thiết của Hạ Nhất Minh, nhưng lão cũng là người của Linh Tiêu bảo điện...Vậy mà trong mắt của hai kẻ đó, Kim Chiến Dịch còn đáng tin hơn cả lão. Đám tôn giả còn lại cũng đều muốn biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi nhìn thấy hai vị thần giữ cửa đứng đó, thì đành bỏ qua ý định. Ngay cả Ngả Văn Bân cũng bị cự tuyệt thì bọn họ cũng chẳng dám bước tới. Sau khi đi vào phòng, Kim Chiến Dịch lập tức nhíu mày. Lúc này, Hạ Nhất Minh đang ngồi trên ghế, nhưng hơi thở của hắn hoàn toàn khác với trước đây. Nó vô cùng cuồng bạo và hung dữ, giống như đang bị một thứ gì đó kích thích. Do kinh nghiệm của Kim Chiến Dịch rất nhiều nên hắn chợt nảy ra một suy nghĩ rằng Hạ Nhất Minh bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng khi cảm ứng một cách cẩn thận hơi thở trên người Hạ Nhất Minh, hắn lại cảm thấy kinh ngạc. Bởi hơi thở của gã chẳng có chút gì rối loạn. Nếu như nói bị tẩu hỏa nhập ma thì chuyện này đúng là quái dị. Nhưng lúc này, cặp mắt Hạ Nhất Minh hoàn toàn đỏ rực. Hơn nữa, không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì mà đôi tay đang nắm chặt, nét mặt hung dữ. Kim Chiến Dịch chợt hiểu ra chuyện gì đó. Hắn chạy nhanh ra ngoài, nói: - Bách huynh! Bạch mã! Hạ huynh đệ luyện công không thể khống chế. Chúng ta phải ngăn cản hắn. Bách Linh Bát trầm giọng nói: - Làm thế nào? Kim Chiến Dịch do dự một chút, nói: - Chúng ta đưa vài người khống chế, làm cho chân khí của hắn không di động nữa, chắc chắn có thể trở lại bình thường. Bách Linh Bát chăm chú nhìn hắn, cho đến lúc toàn thân Kim Chiến Dịch gần như dựng đứng mới nói: - Tùy ý ngươi. Nói xong, hắn ôm bảo trư, nắm bạch mã đi ra đằng sau, đứng xem.