Vũ Thần

Chương 347

Ánh sáng mờ dần đi, giống như ai không cẩn thận đánh rơi nghiên mực, màn trời dần nhiễm một màu đen. Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thấy một mảng đen kit, có thể thấy rất rõ là trời chuẩn bị mưa to. Đoàn ngựa ra tăng tốc độ, chạy thật nhanh về phía trước, nhưng giữa nơi hoang vu bát ngát thế này, trong lúc nhất thời biết tìm nơi đâu đế tá túc chứ? Kim Chiến Dịch nhìn xuyên qua tấm rèm xe, khẽ lắc đầu nói: -Trời không tốt, không thể có cách nào khác. Hạ Nhất Minh cười tủm tỉm, lắc đầu nói: -Có thể là mấy ngày trước thời tiết rất tốt, cho nên trời già đố kỵ, muốn làm chút mưa lớn để nghênh đón chúng ta. Sau khi rời thành nhỏ ở biên cảnh, bọn họ đã đi được một ngày đêm, trên đường trải qua vài thôn xóm nhỏ, nhưng bọn họ không đi vào mà đi thẳng qua. Kim Chiến Dịch kiên trì ngồi chung một chiếc xe ngựa với Hạ Nhất Minh. Hai người ở trong xe trò chuyện vui vẻ, đặc biệt là khi nói tới đề tài võ đạo, Kim Chiến Dịch lại mặt đỏ tía tai, hưng trí bừng bừng, rất có tư thế vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Chỉ có điều không ngờ buổi sáng trời vẫn nắng ráo, buổi trưa đã thấy mây đen dày đặc. Đưa tay vén màn xe lên, một cơn gió mát mang theo mùi bùi đất mới ập vào, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, nói: -Không ngờ thời tiết Đại Thân cũng hay thay đổi như vậy, gần như tương tự với rừng núi. Kim Chiến Dịch bật cười khanh khách: -Hạ huynh, nơi này chưa chân chính tiến vào địa vực Đại Thân đâu. Hạ Nhất Minh quay đầu lại cười nói: -Đã tới nơi này rồi, cũng đâu còn xa nữa. Một con ngựa đột nhiên từ phía trước vọt tới, khi tới cạnh con ngựa bên ngoài xe của bọn họ, lập tức kỵ sĩ thuần thục ghìm ngựa lại, bảo trì tốc độ trùng với tốc độ của xe. -Kim sư tổ, Hạ tiền bối, ở phía trước có một trà đình, có thể chứa 20, 30 người. Trương sư tổ mệnh cho vãn bối tới hỏi một chút, có thế dừng lại ở đó không? Kim Chiến Dịch trầm ngâm một chút nói: -Nghỉ ngơi 1 chút cũng tốt, chẳng qua hết thảy cứ để Trương sư huynh quyết định là được. Lập tức kị sĩ cung kính đáp một tiếng, giục ngựa chạy như điên, nháy máy vọt đi lên. Kim Chiến Dịch đảo mắt nhìn chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa đang ngồi, cười khổ nói: -Hạ huynh, chiếc xe ngựa này là xe đặc chế của Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta, ngay cả mưa lớn thế nào cũng chưa chắc có thế thấm vào trong, tuy nhiên hiện tại có lẽ chưa chắc. Một khi đã vậy hay là tạm nghỉ một chút ở phía trước nhé? Theo ánh mắt của gã, Hạ Nhất Minh thấy trên vách xe có một lỗ vỡ chừng nắm tay. Tuy rằng lúc này miễn cưỡng dùng thép mỏng che lại nhưng nếu thực sự có mưa to, như vậy tấm thép mỏng này chắc chắn sẽ không ngăn nổi nước mưa, cam đoan toàn bộ thùng xe sẽ bị thấm vào. Cơ mặt hơi co giật vài cái, trong lòng Hạ Nhất Minh cực kỳ buồn cười. Lỗ vỡ này do chính Kim Chiến Dịch dùng hòn đá làm ám khí tạo thành, lúc ấy đương nhiên là rất thoải mái, nhưng lúc này lại có chút hối hận không kịp. Thấy ý cười trên mặt Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch bất đắc dĩ nhún vai nói: -Hạ huynh, nếu ngươi cố ý đi thật nhanh, ta cũng không phản đối, hơn nữa cam đoan thùng xe sẽ không có chút nước mưa nào thấm vào được. Gã nói những lời này như thể đang nói tới những chuyện vặt vãnh nhưng Hạ Nhất Minh biết, nếu muốn thực hiện những lời này, rốt cục cần có năng lực lớn tới mực nào. Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói: -Kim huynh, nếu phía trước có trà đình, vậy gì cần phải dầm mình dưới mưa? Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi cũng không muôn. Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, nói: -Cơn mưa mùa hạ tới nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Có lẽ không cần bao lâu, chúng ta có thể tiếp tục đi. Tốc độ đoàn xe tăng lên rất nhanh, rốt cục cũng tới được trà đình trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Lúc này, trong trà đình đã có hơn mười người ở bên trong. Những người này đều dùng khăn trùm đầu che mặt, dáng người khôi ngô, bên người đều có binh khí, hiển nhiên là những người tu luyện đi lại trong thiên hạ. Thấy một đội ngũ hơn trăm người, hơn nữa còn mang theo hai cỗ xe ngựa xa hoa như vậy, những người này đều có chút khẩn trương, thậm chí còn có mấy người gắt gao nắm lấy binh khí. Chỉ có hai người thủ lĩnh là không che mặt. Tướng mạo của hai người đó tuy bình thường, nhưng đôi mắt lại cực kỳ linh hoạt, sắc bén, loé ra hào quang và khí thể mà chỉ có người tu luyện mới có thể có được. Từ trong đoàn xe, một người nhẹ nhàng bay lên phía trước, nháy mắt đã tới trà đình. Người này chính là đại biểu Linh Tiêu Bảo Điện đã áp đảo quần hùng ở Thiên Trì Sơn, tên là Phí Điền Quách, có tu vi nội kình tầng 10. Hắn vừa tới ánh mắt đã xoay chuyển, muốn thu hết tình hình trong đình vào tầm mắt. Đây gọi là trà đình, thực ra chính là một ngôi miếu nhỏ cải tạo thành. Vách tường xung quanh tuy rằng không có tổn hại, nhưng cũng cực kỳ cổ kính. Toàn bộ bên trong miếu nhỏ cũng không lớn, nếu tính cả không gian của mấy cái bàn bên trong, nhiều nhất cũng chỉ có thể ngồi được khoảng 20, 30 người. Sau khi tiến vào, Phí Điền Quách nghiêm mắt, trên người lập tức bùng lên một cỗ khí thế hùng mạnh đến cực điểm. Tuy rằng tu vi của y không tính là gì trong đám người Hạ Nhất Minh, nhưng dù sao cũng là cao thủ tầng 10 đỉnh cao của hậu thiên. Khí thế này vừa phát ra, lập tức khiến cho hơn mười người ở phía trước lập tức biến sắc. Y vung tay lên, một thỏi vàng lập tức như bánh xe gió bay vòng tròn tới, khi tới trên bàn của mấy người thì đột nhiên dừng lại, rơi thẳng tắp trên mặt bàn. Một tiếng rơi vang lên, sắc mặt của hai vị thủ lĩnh lập tức trở nên rất khó coi. Cú ném này nhìn chỉ như tuỳ tay nhưng dùng lực rất khéo léo, người thường không thể nào tưởng tượng ra nổi. -Các vị, chúng ta mời bữa trà ngày hôm nay, nhưng cũng xin các vị rời khỏi nơi này. Phí Điền Quách lạnh lùng nói. Hơn mười người kia rõ ràng là đi cùng nhau, nghe thấy lời của Phí Điền Quách, tuy rằng không có ai chửi bới nhưng bọn họ đều đã lấy binh khí ra. Cho dù là không rút đao ra khỏi vỏ nhưng cũng như hổ rình mồi. Không khí trong miếu đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Lão nhân phụ trách nấu nước, bán trà cuộn mình lại trong góc tường, run như cầy sấy. Phí Điền Quách hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, từ đàm người hơn một trăm kị sĩ, có hai người tiến vào. Tướng mạo của bọn họ giống nhau như đúc, rõ ràng là một cặp song sinh. Bọn họ sóng vai mà đi, mỗi một bước, khí thế trên người lại càng trở nên mãnh liệt. Hai thủ lĩnh mười người kia rốt cục biến sắc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nhất tề đứng lên. Một người cầm lấy thỏi vàng trên mặt bàn, hơi ôm quyền trên tay, nói: -Đi. Theo tiếng nói của gã, hơn mười người phía sau đều không nói một tiếng nào, đứng lên theo gã đi ra khỏi cửa. Chẳng qua lúc này ngoài cửa đã có vài hạt mưa nhỏ. Gã thủ lĩnh hơi do dự, mang người tránh rất xa dưới mái hiên. Phí Điền Quách do dự hồi lâu, rốt cục thì mềm lòng, cũng không đuổi bọn họ đi ra ngoài nữa. Màn xe được vén lên, tự nhiên có người đem ô ra che. Tuy rằng 3 người Hạ Nhất Minh căn bản là không để ý tới chút mưa này, nhưng có người dốc lòng hầu hạ, bọn họ cũng chẳng muốn phí sức. Vào trong miếu, 3 người Kim Chiến Dịch chọn cái bàn lớn nhất ngồi xuống, mà những kẻ có thân phận có thể đi theo vào tuyệt đối không vượt qua mười người. Đùng … … Một tiếng sét vang lên giữa bầu trời, theo sau đó là những giọt mưa ào ào rớt xuống như đạn bắn, va đập vào lá cây. Chỉ trong chốc lát, trời đất như được treo một tấm rèm nước, trằng xoá mờ ảo, hết thảy đều trở nên mờ mịt như có sương mù, toàn bộ cảnh vật xa xa đều không thể nhìn được nữa. Gần một trăm kị sĩ đứng thằng tắp ngoài miếu dưới cơn mưa. Trên người bọn họ không hề có gì che, mặc dù có mấy tấm vải mưa lơn nhưng dùng để chiếu cố cho 2 cỗ xe ngựa xa hoa kia. Mấy con tuấn mã đặc bị(biệt) thì được kéo đến dưới mái hiên của miếu, cũng có đồ che mưa chuyên dụng cho bọn chúng. Các kị sĩ đến từ Linh Tiêu Bảo Điện cũng không đuổi hơn mười người kia đi, coi như là hạ thủ lưu tình. Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, có lẽ hắn không quen nhìn hành vi này, nhưng cũng không có ý tứ chỉ trích. Đây là bắt nguồn từ sự chênh lệch thực lực. Hạ Nhất Minh tin rằng nếu đảo ngược thực lực 2 bên, như vậy, những người này cũng sẽ chẳng do dự đuổi đám người mình ra, hơn nữa ngay việc tạm nghỉ dưới mái hiên cũng không được. -Ông chủ mang nước ra đây. Phí Điền Quách tiến lên, lấy một cái bình trong ngực ra nói: -Dùng cái này pha trà. Rất hiển nhiên, ở hoàn cảnh thế này, không có khả năng có được trà ngon, cho nên Phí Điền Quách mới có thể sử dụg trà tự mang. Lão nhân kia lúc này mới run rẩy nhận lầy bình trà từ tay Phí Điền Quách. Lão mở bình trà rất cẩn thận, lấy 1 ít lá trà ở trong, thả lại 1 ít, lúc này mới cho vào một bình trà lớn trên lò lửa, cho vào một ít nước. Có lẽ bởi vì quá độ kinh hãi nên động tác của lão rất chậm chạp, hơn nữa còn có chút không đúng, khiến Phí Điền Quách âm thầm lắc đầu không ngừng. Phí Điền Quách đem trà tới trước mặt 3 người Hạ Nhất Minh. Tuy rằng bọn họ chưa cảm thấy khát nước, nhưng đều không hẹn mà đưa tay lên cầm lấy chén trà. Nhưng động tác của Hạ Nhất Minh chợt dừng lại một chút, 2 tai hơi run lên, sắc mặt khẽ biến nói: -Chờ một chút. Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đều ngẩn ra, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh. Buông chén trà xuống, Hạ Nhất Minh cẩn thận nhìn nước trong chén, như thể đang nghiên cứu một bảo vật. Động tác của hắn lập tức gợi lên sự cảnh giác của 2 người Kim Chiến Dịch. Sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống. Phí Điền Quách và những đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện tiến vào trong miếu đều trở nên âm trầm, nhìn lão nhân bán trà. Không khí lập tức tràn ngập áp lực nặng nề. Lão nhân nhũn đôi chân, bộp một tiếng ngã phệt xuống đất, miệng run run, không ngờ không nói được tiếng nào. Hạ Nhất Minh hơi xua tay nói -Không quan hệ với người này, các người nghĩ sai rồi. Đám người Phí Điền Quách ngẩn ra, không khỏi thầm kêu hổ thẹn trong lòng. Lấy thân phận người tu luyện hậu thiên đỉnh cao của bọn họ, không ngờ lại đe doạ một lão nhân bình thường. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của bọn họ còn đâu nữa. Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: -Các bằng hữu đứng bên ngoài, xin mời tiến vào đây ngồi. Hơn mười người duới mái hiên, sắc mặt lập tức đại biến, một người trong đó đột nhiên hét lớn. Tất cả bọn họ lập tức vung tay lên, từng mảng hào quang lớn bắn ra như châu chấu. Tiếp đó bọn họ đều phân ra 4 phương 8 hướng chạy trốn…