Vũ Thần

Chương 346

-Sư thúc tổ đại nhân, đệ tử oan uổng quá. Việc này không quan hệ với đệ tử, tuyệt đối không quan hệ… Một tiếng tru nhu heo bị chọc tiết vang lên, cả người Lập Đông Vinh run run, đập đầu về hướng Trương Trọng Cẩn. Tuy rằng lão đã hơn 60, cũng là một người tu luyện nội kình tới tầng 8, nhưng giờ phút này dập đầu như gà mổ thóc, không dám vận công để giảm bớt nguy hiểm. Trương Trọng Cẩn mặt mày nhăn nhó, nói: -Câm miệng. Như bị một lưỡi đao sắt bén cắt qua, tiếng rên rỉ, van xin của Lập Đông Vinh lập tức biến mất chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của lão và tiếng qùy lạy, dập đầu của các tộc nhân sau lưng lão. Có thể theo Lập Đông Vinh đến đây tiễn đưa, tự nhiên không thể là gia đinh người hầu mà chỉ có thể là những người cao cấp nhất trong khu vực. Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nói: -Hạ huynh, khiến huynh phải chê cười rồi. Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn Lập Đông Vinh. Lúc này khuôn mặt lão đã mồ hôi đầm đìa như mưa, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ. Hiễn nhiên lão biết rất rõ, nếu Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch thật sự hoài nghi lão, như vậy căn bản là không cần bọn họ ra tay, chỉ cần vài đệ tử hậu thiên tinh anh của Linh Tiêu Bảo Điện, cũng đủ để chém chết cả nhà lão. Hơn nữa nơi này có trên trăm đệ tử tinh anh, nếu thật sự động thủ, cam đoan là Lập gia không thoát một ai. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh nói: -Kim huynh, ta thấy việc này rất kỳ quái, hẳn là không quan hệ với hắn đâu. Kim Chiến Dịch không chút do dự nói: -Đương nhiên là không quan hệ với hắn rồi. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, kinh ngạc nhìn, không thể tưởng được hắn còn khẳng định hơn mình. -Trương sư huynh, ta vừa mới xem qua, có lẽ là thích khách của Hoàng Tuyền Môn. Kim Chiến Dịch trầm giọng nói. Trên mặt Trương Trọng Cẩn hiện lên vẻ giận giữ, lão hừ lạnh một tiếng nói: -Lại là Hoàng Tuyền Môn sao bọn chúng lại cứng đầu đến chết không tha như vậy. Hạ Nhất Minh nhạy bén phát hiện, khi nói tới Hoàng Tuyền Môn, trong mắt lão tuy rằng phẫn nộ nhưng vẫn không che giấu được một tia bất đắc dĩ. Ở giữa hậu viện, làn khói đặc vẫn phất phơ bay. Cũng không biết đám khói này do vật gì chế thành mà không ngờ cứ cố định ở trung tâm xe ngựa, không hề có dấu hiệu tản đi. Hạ Nhất Minh nhíu mày, khẽ phẩy tay, một làn gió nhẹ bay ra từ trong tay hắn. Làn gió này như một cục nam châm, không ngừng hút thật nhiều lực lượng đồng hệ tụ tập lại. Chỉ trong chốc lát, một cơn gió mãnh liệt hình thành theo tâm ý Hạ Nhất Minh thổi về hướng đám khói qủy dị màu vàng kia. Rất nhanh, đám khói mù đó bị cơn gió thổi bay lên trời cao, hơn nữa càng ngày càng cao, cuối cùng bị những cơn gió thiên nhiên trên trời phát tán biến mất không còn tăm tích. Thấy cảnh tượng giống như là mà thuật, đừng nói là đám người Lập Đông Vinh, cho dù là những đệ tử hậu thiên của Linh Tiêu Bảo Điện cũng lộ ra vẻ khiếp sợ và sùng bái. Kim Chiến Dịch đột nhiên thở dài một tiếng nói: -Hạ huynh, không ngờ huynh lại nắm giữ và thấu hiểu phong lực tới mức này, thật sự là rất đáng tiếc. Hạ Nhất Minh hơi hơi lắc đầu, hắn tự nhiên là hiểu được ý tứ của đối phương. Nói vậy Kim Chiến Dịch cũng đã nhìn ra, mình không định sử dụng phong hoa làm một trong 3 loại lực lượng tạo thành thế chân vạc. Trương Trọng Cẩn vung tay áo, nói: -Lập Đông Vinh, việc này không quan hệ với người, mau bố trí người giải quyết hậu quả đi. Vẻ tuyệt vọng trên mắt Lập Đông Vinh lập tức biến mất, thân thể vừa rồi như tê liệt ngã xuống, giờ lại sung mãn sức lực, như thể muốn nhảy lên. -Sư thúc tổ anh minh, mời ngài vào trong an toạ. Đệ tử lập tức phái người đi xử lý. Hôm nay nếu đã xảy ra chuyện này, đương nhiên là không thể ra đi. Một lần nữa trong đại sảnh toà phủ đệ, bà người Hạ Nhất Minh phân biệt ngồi xuống. Tuy rằng Lập Đông Vinh không được bọn họ đặt trong mắt, nhưng dù sao cũng là địa chủ, cho dù là bưng trà đưa nước cũng phải có người làm mà. Chẳng qua, để gia chủ như Lập Đông Vinh tự thân bưng rót, sợ rằng cực kỳ hiếm có. -Kim huynh, ngươi nói tên thích khách kia là người của Hoàng Tuyền Môn ah? Hạ Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề hỏi. -Không sai. Cách ra tay, cách ăn mặc quần áo, còn cả vũ kỹ đặc thù của người này, quả thật là xuất phát từ Hoàng Tuyền Môn không thể nghi ngờ. Kim Chiến Dịch bình tĩnh nói: -Người này là nhằm vào Kim mỗ mà đến, lại khiến Hạ huynh phải khổ sở thay. Hạ Nhất Minh lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Với địa vị của Kim Chiến Dịch ở Linh Tiêu Bảo Điện, lấy địa vị của Linh Tiêu Bảo Điện ở toàn bộ Đại Thân, không ngờ còn có người can đảm ám sát, Hoàng Tuyền Môn này khẳng định không phải là nhỏ. Trương Trọng Cẩn trầm ngâm một lát, nói: -Hạ huynh, lúc này Hoàng Tuyền Môn ám sát thất bại, dù sao Kim đệ xếp hạng đầu trong Hoàng Tuyền Bảng cũng không phải một ngày hai ngày, lại thuỷ chung không ai có thể chiếm được giải thưởng này. Nhưng lần ám sát này lại bị ngươi khám phá, cho nên ta sợ bọn chúng giận cá chém thớt, nếu bởi vậy mà mang phiền tóai đến cho ngươi chúng ta cảm thấy rất băn khoăn. Hạ Nhất Minh cười ngạo nghễ, nói: -Trương huynh quá lo lắng rồi. Chỉ là mấy tên tiểu bối, nếu muốn tự tìm chết thì cứ đến. Trong lời hắn tràn đầy tự tin. Tuy vừa rồi tên áo đen kia có công phu ẩn nấp và ám sát rất độc đáo, nhưng Hạ Nhất Minh chẳng những có linh giác nhạy bén mà còn có một Bách Linh Bát xuất quỷ nhập thần đang âm thầm ẩn núp, sao lại có thể dễ dàng bị ám sát chứ. Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói: -Hạ huynh, cẩn thận là tốt nhất. Hạ Nhất Minh gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, nói tiếp: -Trương huynh, Hoàng Tuyền Môn này có lai lịch thể nào? Hoàng Tuyền Bảng là cái gì? Bất kể Hạ Nhất Minh có quan tâm hay không, nhưng dù sao hiểu biết thêm 1 chút vẫn hơn. Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói: -Hoàng Tuyền Môn có lai lịch thần bí khó lường, quật khởi ở Đại Thân đã gần ngàn năm lịch sử, nổi tiếng sát thủ ở Đại Thân. Nghe nói mười sát thủ hàng đầu của Đại Thân hiện nay, có một nửa chính là xuất thân từ Hoàng Tuyền Môn. Về phần Hoàng Tuyền Bảng, đó là một bảng trao giải, người đứng thứ hạng càng cao thì thưởng càng nhiều tiền. Thích khách trong thiên hạ đều có thể nhận nhiệm vụ trong bảng. Tuy nhiên, người có thể được lên bảng đều không phải người tầm thường. Trương Trọng Cẩn thở dài một tiếng rồi nói tiếp: -Kim sư đệ khiêu chiến thiên hạ hơn mười năm qua, đã gặp vô số cao thủ trong các tông mạch, tiến bộ rất nhanh trong võ đạo, cũng tạo nên vô số kẻ thù. Bọn chúng muốn trả thù Kim sư đệ, tự nhiên là lực bất tòng tâm nên đành phải bỏ tiền treo giải thưởng. Kết quả là tiền thưởng tích luỹ càng nhiều, hơn mười năm truớc đã là đệ nhất nhân trên Hoàng Tuyền Bảng. Hơn mười năm này, đã có vô số thích khách không biết sống chết đến ám sát, nhưng đều có đi mà không có về. Vài năm gần đây đã không còn ai dám tiếp tục động thủ, không ngờ rằng lúc này lại xuất hiện thích khách, nhưng vừa mới ra tay đã bị Hạ huynh phát hiện, thật sự là… Lão lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn đấy bất đắc dĩ. Hạ Nhất Minh thoải mái cười nói: -Trương huynh, chẳng qua chính là một môn phái chuyên bồi dưỡng thích khách sao, không có gì to tát cả. Giọng nói của hắn đột nhiên ngưng lại, vẻ mặt cũng hơi biến sắc. Đúng lúc này Hạ Nhất Minh cũng nghĩ ra. Khi nhìn thấy thi thể tên thích khách, hắn luôn cảm thấy có vẻ quen mặt, như thể đã gặp ở đâu. Lúc đầu hắn nghĩ mãi không ra, nhưng sau khi nghe được lại lịch của Hoàng Tuyền Môn, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng người. Tư Mã Âm, kẻ ám sát hắn trong núi ngày xưa, nhưng cuối cùng lại chết trong tay hắn. Tên thích khách thần bí này không ngờ có vài phần giống y. Đây không phải nói 2 người có diện mạo giống nhau mà là khí chất và cảm giác. Khi nhớ tới 2 người này, Hạ Nhất Minh không ngờ có cảm giác như đối mặt chỉ với một người. Hắn gần như có thể lập tức khẳng định, Tư Mã Âm chính là xuất phát từ Hoàng Tuyền Môn. -Hạ huynh người làm sao vậy ? Kim Chiến Dịch trầm giọng hỏi. -Không có gi, Kim huynh, Hoàng Tuyền Môn có uy thế ra sao? Sao không ngờ lại không hề có uy thế gì ở Tây Bắc? Tuy biết rằng Hạ Nhất Minh khẳng định có việc gì che dấu, nhưng hai người Kim Chiến Dịch cũng không truy cứu. Hắn chỉ lắc đầu nói: -Hạ huynh, chúng ta cũng không hiểu rõ điểm này lắm, nhưng hơn ngàn năm qua, thế lực Hoàng Tuyền Môn thuỷ chung đều không hề rời khỏi Phương Đông. Bất kể là Nam Bắc cương vực, núi thẳm Tây Bắc, hay là bảo điện chúng ta ở Tây Phương, cho tới giờ bọn chúng đều chưa từng đặt chân tới đó. Chúng không hề có tiếng tăm gì ở Tây Bắc là chuyện bình thường. Trong mắt Hạ Nhất Minh ánh lên vẻ nghi hoặc, hỏi: -Bọn chúng thực sự chưa rời khỏi Đại Thân sao? -Đó là tự nhiên. Trương Trọng Cẩn tiếp lời, nói: Toà thành này chính là phạm vi hoạt động cực hạn của Hoàng Tuyền Môn. Nếu chân chính bước vào địa vực Tây Bắc, như vậy cho dù có ám sát thành công cũng không được chút tiền thưởng nào, ngược lại còn lọt vào vận mệnh bị thanh trừng. -Thanh trừng? Hạ Nhất Minh nhướn mày hỏi. -Trương huynh, nều Hoàng Tuyền Môn có việc tư, liệu có thể đi tới Tây Bắc hay không? -Quyết không có khả năng. Trương Trọng Cẩn phủ quyết nói: -Quy củ của Hoàng Tuyền Môn đã truyền lại hơn ngàn năm không phải chỉ để trang trí. Trừ khi có người vi phạm luật lệ bọn họ định ra, Hoàng Tuyền Môn sẽ tự phái người đuổi giết, nếu không sẽ tuyệt đối không phát sinh chuỵên như vậy. Nói tới đây, dường như chợt nhớ tới điều gì, Trương Trọng Cẩn cười nói: -Hơn một trăm năm gần đây, gần như cứ cách một vài năm đều có người bởi vì lọt vào Hoàng Tuyền Bảng mà trăm phương nghìn kế muốn thoát khỏi Đại Thân, đi tới nam bắc cương vực, núi thẳm tây bắc, thậm chí là đại hải ở cực đông và các nước phương tây. Chỉ cần bọn họ có thể bình an đi ra khỏi biên giới Đại Thân quốc, vậy tính mạng bọn họ có thể bảo toàn, từ nay về sau không cần phải lo lắng tới sát thủ của Hoàng Tuyền Môn nữa. Đầu óc Hạ Nhất Minh xoay chuyển thật nhanh, trầm giọng hỏi: -Không có ngoại lệ sao? -Không có. Trương Trọng Cẩn chần chừ 1 chút, rồi nói: -Ít nhất theo lão phu biết, hắn là không có. Hạ Nhất Minh yên lặng gật đầu, Trong lòng hắn lại càng nghi ngờ hơn, nếu sát thủ của Hoàng Tuyền Môn không được phép rời khỏi Đại Thân, vậy Tư Mã Âm đến từ đâu? Hẵn vẫn luôn tin tưởng cảm giác của mình, Tư Mã Âm tuyệt đối là người của Hoàng Tuyền Môn, điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ. Sau một lát, có người tới báo cáo tổn thất hôm nay. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là trong đám khói vàng kia không ngờ lại không có độc, chẳng qua chỉ là có tác dụng che mắt mà thôi. Cho đến sau khi tiễn mọi người xong, Lập Đông Vinh lau mồ hôi lạnh trên đầu. Tuy rằng trong lòng lão căm hận sát thủ của Hoàng Tuyền Môn thấu xương, nhưng tự biết thực lực không đủ, thậm chí còn không có can đảm trách mắng 1 câu.