Vu Thần Kỷ
Chương 97
“Tiểu gia hỏa, ngay tại phụ cận nơi này.”
Một gã thanh niên ba mắt ngồi dưới đất, ngón tay nhẹ nhàng chấm chấm một chút máu tươi Cơ Hạo phun ra dưới đất, thấp giọng cười lạnh nói: “Hắn đã bị thương, hơn nữa thương đến nội tạng, thương thế rất nặng, hắn chạy không thoát.”
Vươn đầu lưỡi, thanh niên ba mắt đem chút máu tươi đó của Cơ Hạo đặt ở trên đầu lưỡi cẩn thận đánh giá một phen, sau đó rất khẳng định gật gật đầu: “Hắn cách nơi này nhiều nhất ba mươi dặm. Đế La đại nhân, hắn bị thương rất nặng, hơn nữa máu này vừa mới phun ra không lâu, hắn căn bản không chạy được xa.”
Đế La đứng ở một bên, khuôn mặt tuấn tú biến thành một mảng xanh mét, trong con mắt dựng thẳng ở mi tâm lóe ra phong ảnh, bên người vờn quanh từng luồng phong kình to bằng cánh tay như thực chất, đem thân thể cao gầy gầy yếu của hắn nâng rời mặt đất bay lên.
Đế Sát quản hạt Huyết Nha đoàn, tung hoành rừng rậm Nam hoang năm trăm năm, một chiến sĩ Già tộc cũng chưa từng tổn hại.
Nhưng Đế La nắm giữ Huyết Nha đoàn lúc này mới bao nhiêu thời gian, đã tổn thất một chiến sĩ Già tộc, hơn nữa còn là một chiến sĩ tinh anh năng lực thiên phú của mũi được khai phá, ở phương diện truy tung kẻ địch có thiên phú độc đáo.
“Chưa vượt qua ba mươi dặm sao? Vậy lấy nơi này làm trung tâm, đem toàn bộ người triệu tập tới, núi rừng phạm vi trăm dặm, ta muốn lục soát từng tấc mộc.” Đế La nghiến răng nghiến lợi thấp giọng rít gào: “Tiểu tạp – chủng kia, còn có tiểu tiện – nhân kia, bắt sống toàn bộ, ta chỉ cần sống.”
Trong núi rừng vang lên tiếng huýt lúc trầm lúc bổng, chiến sĩ Già tộc thân hình khổng lồ như quỷ mỵ lui tới ở trong hơi nước, từng đám đông chiến sĩ phó binh cầm các loại binh khí cấp tốc xuyên qua ở trong núi rừng, càng có lượng lớn Kiếm Phong Tri Chu cùng con rết to lớn kim loại chế thành bò qua bò lại ở trong núi rừng.
Trên không cũng có con rết kim loại to lớn trong cơ thể thả ra con rối chim ruồi to bằng ngón cái kim loại chế thành lui tới xoay quanh, hơn một ngàn con rối chim ruồi tinh xảo tỉ mỉ phân bố ở trên không núi rừng phạm vi trăm dặm, hóa thành một cái lưới lớn đem toàn bộ núi rừng giám thị.
Cơ Hạo gian nan nằm ở dưới một cây đại thụ thở hổn hển, hắn đem nấm Tinh Ban vừa mới hái bẻ thành hai mảnh, một nửa cho Man Man, một nửa cho mình. Nấm Tinh Ban vào mồm lập tức tan ra, biến thành một đạo lực lượng mát lạnh mạnh mẽ ùa đi khắp toàn thân, tiếng nổ như dây cung đứt đoạn trong cơ thể Cơ Hạo rốt cuộc ngừng lại, thân thể lâm vào bên bờ sụp đổ dừng chuyển biến xấu.
Cửu Tinh Băng Vẫn, đây vốn là công pháp liều mạng thiêu đốt tinh khí thần.
Cộng thêm Khai Thiên Nhất Kích bá đạo tuyệt luân, thân thể nhỏ bé của Cơ Hạo hiện nay căn bản không thể thừa nhận sự cắn trả đáng sợ của Khai Thiên Nhất Kích.
Hai cái đồng thời vận dụng, gân, xương, da, thịt, lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo đều thiếu chút nữa nát thành thịt vụn. May mắn hắn đã dùng Địa Mạch Nguyên Nhũ, càng dung hợp một khối Địa Nguyên Kết Tinh, cường độ thân thể vượt xa Tiểu Vu bình thường, trong cơ thể còn có lượng lớn Đại Vu tinh huyết không ngừng bổ sung tiêu hao, giờ mới miễn cưỡng duy trì thân thể hắn chưa sụp đổ.
Nhận được sinh cơ khổng lồ nấm Tinh Ban chất chứa, thương thế Cơ Hạo ngừng chuyển biến xấu, cả mảng lớn Đại Vu tinh huyết trên ngọn lửa năm màu trong bụng cấp tốc chuyển hóa thành luồng sáng năm màu, nhanh chóng dung nhập toàn thân. Nơi ánh sáng năm màu đi qua thân thể Cơ Hạo bắt đầu nhanh chóng khôi phục, xương khớp nát như đậu phụ, chỉ trông vào một tia màng xương dính cùng một chỗ cũng bắt đầu mấp máy, khép lại, trở nên càng thêm cứng rắn, mềm dẻo hơn so với trước kia.
Cơ Hạo giống như một bãi bùn nhão nằm ở dưới đại thụ run rẩy, thân thể đang khôi phục, nhưng thân thể rã rời muốn khôi phục, loại tê ngứa cùng đau đớn khó có thể chịu đựng kia vẫn giày vò khóc không ra nước mắt, vài lần thiếu chút nữa bởi vì đau đớn ngất đi.
May mắn tử phủ nguyên đan của Cơ Hạo hầu như ngưng tụ thành thực chất, ý chí lực cứng cỏi dị thường, hắn cố nén thống khổ trên người, gắt gao duy trì một tia thanh minh.
Chợt, Cơ Hạo nghe được một tia động tĩnh ngoài mấy chục trượng, hắn vội vàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Man Man nằm bên người, hướng một cái hốc cây nho nhỏ cạnh thân chỉ chỉ. Man Man nhìn Cơ Hạo một cái, rất nghe lời chui vào trong hốc cây.
Hơi nước bị phá vỡ không thành tiếng, một chiến sĩ Già tộc làn da màu đồng cổ, thoáng mang theo một tia màu sắc của hắc thiết, trong bốn con mắt lóe ra hàn quang màu đen, cho người ta cảm giác cực kỳ sắc bén, cứng rắn chậm rãi từ sau một cái cây to đi ra.
“Ô, chỉ có một mình ngươi?” Chiến sĩ Già tộc cảnh giác hướng xung quanh đánh giá một phen.
Hơi nước bên người Cơ Hạo đang nhẹ nhàng xoay quanh, đem hắn và hốc cây bên người đều bao phủ ở trong. Cơ Hạo thúc dục mùi máu tươi trên người mình, mùi máu tươi nồng đậm ở dưới hơi nước thúc đẩy phát tán ra khắp nơi, đem khí tức của Man Man hoàn mỹ che dấu ở bên dưới.
“Chỉ có một mình ta.” Cơ Hạo gian nan cười khổ, thân thể hắn hủy hoại không thành hình người, tuy đang cấp tốc khôi phục, nhưng vẫn không có sức lực động đậy. Vừa rồi mấy chục dặm cuối cùng chạy như điên, đã hao hết một chút thể lực cuối cùng của hắn.
“Ta bị thương nặng, ta có thể chết ở chỗ này, tiểu nha đầu kia không thể được!” Cơ Hạo nhìn chiến sĩ Già tộc, rất thành khẩn nói: “Nếu nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, a ba, a mỗ ta bọn họ đều có phiền phức. Cho nên, ta để một mình nàng đào tẩu.”
Chiến sĩ Già tộc ngẩn ngơ, thân hình như điện, mang theo mấy chục cái tàn ảnh, vô thanh vô tức vòng quanh phạm vi mấy chục trượng dạo qua một vòng, thậm chí nhảy lên ngọn cây, ở trên đại thụ cẩn thận tìm tòi một phen.
Một lát sau, chiến sĩ Già tộc này hài lòng nhảy xuống khỏi đại thụ, ngông nghênh đứng ở trước mặt Cơ Hạo, nhìn Cơ Hạo cười nói: “Ngươi không nói dối, tiểu tử. Tiểu nha đầu kia quả nhiên đã đào tẩu. Chẳng qua, ngươi cảm thấy nó có thể chạy được bao xa?”
Khom lưng, chiến sĩ Già tộc túm cổ Cơ Hạo, đem hắn xách lên. Cơ Hạo bị chiến sĩ Già tộc xách đến trước mặt đối phương, khuôn mặt hầu như chạm tới gương mặt đối phương.
Chiến sĩ Già tộc đánh giá cẩn thận khuôn mặt nhỏ của Cơ Hạo, khinh miệt lắc lắc đầu: “Ngươi đã giết Thác Để? Đứa nhỏ xui xẻo đó, hắn có một cái mũi tốt, nhưng vận khí thật sự là kém đến thái quá. Chết ở trên tay một thằng nhóc người dã man? Vinh quang của gia tộc hắn, đều bị hắn làm mất hết.”
Lời còn quanh quẩn bên miệng, gương mặt chiến sĩ Già tộc đột nhiên vặn vẹo, cứng ngắc, từ màu đồng cổ biến thành trắng bệch đáng sợ.
Hắn hoảng sợ trừng lớn mắt, một tay đem Cơ Hạo ném xuống đất, ngơ ngác cúi đầu nhìn nắm tay nho nhỏ của Man Man xuyên qua giáp trụ mình, vào thật sâu thân thể của mình, bóp chặt xương cột sống của mình.
“Không cho phép ngươi, giết chết Cơ Hạo!” Man Man rơi lệ đầy mặt, nước mắt và nước mưa lẫn vào nhau, vô cùng kiên định hướng chiến sĩ Già tộc thấp giọng rít gào: “Các ngươi bọn ác quỷ này, ta sẽ bảo a ba đem các ngươi giết sạch! Các ngươi một người cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi Nam hoang!”
Lòng bàn tay chợt lóe hồng quang, man lực đáng sợ của Man Man phát tác, xương cột sống chiến sĩ Già tộc ước chừng to như đùi người bình thường, so với sắt thép còn cứng hơn ngàn lần bị cái tay nhỏ của Man Man bóp một cú vỡ tan. Lòng bàn tay Man Man truyền ra nhiệt lực khủng bố, bộ vị chính giữa thân thể chiến sĩ Già tộc đột nhiên cháy lên, trong chớp mắt một người to như vậy đã cháy thành một đống tro tàn, ngay cả áo giáp của hắn cũng cháy thành một bãi nước.
Man Man nghiến chặt răng, đem Cơ Hạo cẩn thận cõng ở phía sau, khiêng Cơ Hạo cất bước loạng choạng, nhanh chóng chui vào rừng rậm càng thêm thâm thúy.
“Man Man giết người rồi.” Man Man khóc sướt mướt lẩm bẩm: “Không phải Man Man vô tình đánh chết, là Man Man thực lòng muốn giết hắn, Man Man đây là thật sự giết người.”
Cơ Hạo thở ra một hơi thật sâu, dùng sức xoa xoa đầu Man Man: “Không sao, giết nhiều rồi sẽ quen.”
Cơ Hạo cũng cảm thấy lời này của mình không thích hợp dùng để an ủi tiểu cô nương, quả nhiên Man Man nghe xong lời Cơ Hạo nói, khóc càng thêm dữ hơn.
Phía sau truyền đến vô số tiếng huýt gió cao vút, tiếng xé gió đánh úp lại dày đặc, ít nhất có mười mấy chiến sĩ Già tộc đã phát hiện bọn họ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
38 chương
623 chương
62 chương
8 chương
1005 chương