Vu Thần Kỷ
Chương 820
Hơn một ngàn con cá lớn giống cá heo nhẹ nhàng cấp tốc tiềm hành ở trong nước sâu, cái đuôi mạnh mẽ của chúng nhẹ nhàng vung lên, thân hình trong suốt hình giọt nước lóe ra ánh huỳnh quang mờ mờ màu xanh trắng lao về phía trước vài dặm.
Ánh huỳnh quang xanh trắng trên thân đám cá lớn kia có hiệu quả kỳ diệu, tốc độ bọn nó bơi nhanh hơn nữa, Cơ Hạo ngồi ở trên lưng bọn nó cũng không cảm thụ được bất cứ lực cản nào của dòng nước.
Quy Linh ngồi xếp bằng ở trên lưng một con cá lớn, hai tay kết ấn, bên người mơ hồ có thủy quang bốc lên. Nàng đang vận dụng Vũ Dư bí pháp, tìm hiểu, phân tích đại đạo huyền bí chất chứa trong ánh huỳnh quang xanh trắng trên thân cá lớn. Mơ hồ có thể thấy được có một tầng ánh sáng màu xanh trắng mờ mờ lóe ra ở dưới làn da Quy Linh, có thể thấy được nàng đã có một chút lĩnh ngộ.
A Bảo cũng ngồi ở trên lưng một con cá lớn, đang cười ha ha cười nói với một lão ngư nhân thoạt nhìn rất lớn tuổi.
Tiêu chuẩn Vạn Linh Thánh Ngôn Thuật của Cơ Hạo không được tốt lắm, nhưng A Bảo vô số năm qua du lịch bốn phương, bí pháp này đã sớm thuần thục vô cùng. Hắn ngưng tụ mấy hạt giống pháp thuật Vạn Linh Thánh Ngôn Thuật, lấy thuật quán đỉnh rót vào trong đầu mấy ngư nhân cầm đầu, đoàn người Cơ Hạo và các ngư nhân kia trao đổi lẫn nhau cũng không còn khó khăn gì nữa.
Nơi cách Cơ Hạo không xa, thiếu nữ ngư nhân dẫn dắt đám đông tộc nhân đánh bất ngờ sào huyệt ngư nhân, cứu ra tộc nhân bị bắt thân thể hơi nghiêng về phía hắn bên này, mắt to tròn trịa rất tò mò đánh giá hắn, đồng thời phát ra tiếng ‘Chiêm chiếp’ không ngừng nói chuyện.
Tuy vẫn nghe không hiểu ngôn ngữ thiếu nữ sử dụng, nhưng thông qua Vạn Linh Thánh Ngôn Thuật, Cơ Hạo có thể hiểu ý tứ thiếu nữ, hơn nữa đem lời của nàng chuyển hóa thành tiếng nhân tộc Bàn Cổ thế giới thường dùng.
Thiếu nữ và tộc nhân của nàng, các ngư nhân hình thể nhỏ nhắn tương đương nhân loại bình thường, các nàng tự xưng là ‘Linh Giao’.
Các nàng đã mở linh trí, có hệ thống ngôn ngữ thành thục, ở trong năm tháng dài đằng đẵng, các nàng cũng diễn biến ra văn tự độc đáo, có được văn minh thuộc về riêng các nàng.
Mà các ngư nhân hình thể so với các nàng nhỏ nhất cũng khổng lồ gấp đôi, các ngư nhân trong miệng rậm rạp răng nhọn hình tam giác, trên lưng còn mọc hoặc nhiều hoặc ít gai xương và vây cá, thì bị các nàng xưng là ‘Ác Giao’.
Hai bên đặc thù bề ngoài hầu như giống nhau như đúc, năng lực thiên phú có được cũng không khác biệt, nhưng Ác Giao hoàn toàn không có linh trí đáng nói. Bọn họ là một đám dã thú khủng bố, khát máu. Ác Giao hoàn toàn dựa vào bản năng làm việc, mà bản năng của bọn họ trừ điên cuồng cướp đoạt thức ăn, chính là một ngày một đêm sinh sản, sinh sản, điên cuồng sinh sản.
Nếu không phải bởi thức ăn không đủ phong phú, lấy tốc độ sinh sản không kiêng nể gì của Ác Giao, một mảng đại thủy vô biên vô hạn được các Linh Giao xưng là ‘Mẫu dương (mẹ biển)’ này đã sớm bị Ác Giao phủ kín.
Khiến các Linh Giao sợ hãi lại không thể làm gì được là, Ác Giao đối với thức ăn có dục – vọng mãnh liệt, mà óc Linh Giao, lại là thức ăn Ác Giao thích nhất. Không có ‘một trong những’, óc Linh Giao là thức ăn bọn họ thích nhất.
Vô số năm qua, săn giết cùng phản săn giết giữa Ác Giao và Linh Giao, tộc đàn to nhỏ hai bên bùng nổ vô số lần xung đột. Bất đắc dĩ là, thực lực Ác Giao luôn mơ hồ áp chế Linh Giao một bậc, từ trước tới giờ bọn họ luôn là đối tượng bị săn giết.
Đám đông cá lớn hình thể duyên dáng cấp tốc tiến lên ở trong nước sâu. Cơ Hạo trên đường thấp giọng trao đổi với thiếu nữ ngư nhân, hắn đã biết tên thiếu nữ ngư nhân này —— dùng văn tự nhân tộc ghi lại mà nói, tên của nàng là ‘Tinh Mang’.
Tinh Mang dị thường ngây thơ thuần phác, hoặc là nói, toàn bộ tộc đàn Linh Giao đều phi thường ngây thơ thuần thiện.
Đoàn người Cơ Hạo giúp Tinh Mang công phá sào huyệt Ác Giao, cứu ra tộc nhân bị Ác Giao bắt cướp, những Linh Giao này liền đem đoàn người Cơ Hạo coi là bằng hữu. Không có một tia do dự, cũng không có bất cứ sự ngờ vực vô căn cứ nào, bọn họ mời đám người Cơ Hạo ngồi vật cưỡi ‘Tinh Đồn’ của bọn họ, tới sào huyệt một chi Linh Giao này của bọn họ.
Ở nước sâu trong tiến lên hơn hai vạn dặm, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy xiết.
Xa xa nhìn lại, phía trước một vòng xoáy thật lớn giống như cái phễu lơ lửng ở trong nước sâu, vô số mạch nước ngầm to nhỏ mãnh liệt cạnh vòng xoáy tối như mực, cuốn lên vô số dòng xoáy mắt thường không thể phát hiện.
Các tộc nhân của Tinh Mang khống chế Tinh Đồn, thật cẩn thận xuyên qua mấy chục mạch nước ngầm, sau đó phía trước xuất hiện một cái vòng xoáy vô hình, đem tất cả mọi người lẫn Tinh Đồn nuốt vào. Cơ Hạo chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, sau đó bốn phía có thủy quang mờ mờ chợt xuất hiện, trong nháy mắt tiếp theo bọn họ liền từ một vòng xoáy khác phun ra, bọn họ đã tới một mảng thuỷ vực hoàn toàn mới.
A Bảo đột nhiên hướng Cơ Hạo truyền âm. Lúc vừa rồi đoàn người xâm nhập lốc xoáy, A Bảo lấy đại thần thông trắc định không gian biến hóa của mọi người, từ một vòng xoáy lao vào, sau đó từ một vòng xoáy khác phun ra, trong quá trình ngắn ngủi này, bọn họ đã bị dịch chuyển ra hơn ba vạn dặm.
Một lão nhân Linh Giao khẽ quát một tiếng, hắn lấy ra một viên tinh thạch màu trắng hình giọt nước to bằng bàn tay, nhẹ nhàng ném vào trong vòng xoáy mọi người bị phun ra. Tốc độ xoay tròn của vòng xoáy đường kính khoảng nghìn trượng kia chợt giảm đi rất nhiều, thể tích vòng xoáy cũng co lại đến chỉ có kích cỡ mười mấy trượng.
Một đạo không gian dao động mờ nhạt khẽ nhoáng lên một cái, sau đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cơ Hạo và A Bảo nhìn nhau một cái, xem ra động tác của lão nhân Linh Giao này, đã phong ấn vòng xoáy có năng lực không gian truyền tống, đám Ác Giao kia cho dù có bí pháp truy tung hành tích của bọn họ, cũng không có khả năng thông qua vòng xoáy đối diện truyền tống tới.
Liên tục tiến về phía trước, lại xuyên qua ba vòng xoáy tương tự, tổng cộng bị truyền tống ra mười mấy vạn dặm, Tinh Mang và toàn bộ Linh Giao đồng thời lộ ra nụ cười thoải mái.
Trong tiếng ‘Chiêm chiếp’, Tinh Mang cười giải thích với Cơ Hạo, gần đây phụ cận sào huyệt của bọn họ không đủ thức ăn, cho nên một đám tộc nhân mạo hiểm tới thật xa tìm thức ăn, cho nên mới bị bọn Ác Giao bắt sống.
Bọn họ đã ở phụ cận sào huyệt Ác Giao đi tuần tra vài ngày, nếu không phải hôm nay đám Ác Giao giống như phát điên rời khỏi sào huyệt, bọn họ vẫn tìm không thấy cơ hội tiến công sào huyệt Ác Giao cứu ra tộc nhân của mình.
May mắn có bọn Cơ Hạo giúp, bọn họ chưa tử thương một tộc nhân đã cứu về được đồng bạn bị bắt cướp, đây thật sự là chuyện cực kỳ may mắn.
Vì tránh đi bọn Ác Giao tìm kiếm, sào huyệt bọn Linh Giao ở cực sâu cực sâu dưới nước, nơi này một mảng tối đen, chỉ có trên thân đám Tinh Đồn có ánh sáng xanh trắng mờ nhạt phát ra.
Nhưng tiếp tục tiến về phía trước mấy trăm dặm, một mảng ánh sáng trắng mờ mờ chiếu sáng thuỷ vực phạm vi mấy chục dặm.
Cơ Hạo ngừng thở, kinh ngạc nhìn ba sinh vật tuyệt đẹp phía trước.
Đó là ba sinh linh thần kỳ dài hai ba mươi dặm, bọn nó hình dáng như sứa, toàn thân trong suốt, trên thân thể màu lam nhạt trong suốt có vô số điểm sáng màu trắng to bằng nắm tay lay động phát sáng.
Ba sinh linh khổng lồ xếp thành chữ Phẩm lơ lửng ở trong nước, một ít Linh Giao hình thể nhỏ nhắn, hiển nhiên còn chưa trưởng thành đang nhẹ nhàng theo lỗ khí của bọn nó ra vào chơi đùa.
Ngẫu nhiên cái vòi thật dài của một sinh linh khổng lồ nhẹ nhàng chớp lên một cái, cái vòi to lớn dài mười mấy dặm liền quấy động dòng nước, tạo ra một mảng lớn sương mù ánh sáng mảnh nhọn đẹp đẽ giống như cực quang.
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
12 chương
501 chương
22 chương
11 chương
144 chương
17 chương
61 chương