Vu Thần Kỷ
Chương 459
Hương vị Long Cốt Tửu rất khá.
Một ly lại một ly, dòng chảy nóng cuồn cuộn ở trong cơ thể nhộn nhạo, ngọn lửa năm màu cấp tốc nhảy lên, toàn thân Cơ Hạo mồ hôi đầm đìa, lỗ chân lông bị nhiệt lực mở ra, từng luồng khí trắng từ trong lỗ chân lông phun ra, ở đỉnh đầu ngưng tụ thành một đám mây trắng nho nhỏ.
Lực lượng thân thể đang tăng vọt, một mình Cơ Hạo sau khi nuốt vào một vò Long Cốt Tửu, lực lượng thân thể mạnh mẽ tăng gấp đôi có thừa.
Giống với Cơ Hạo, đám người Đế Thuấn cũng đều đang uống từng ngụm từng ngụm rượu, uống tới mức khóe mắt Tự Hi giật giật, đau lòng thiếu chút nữa chửi mắng ra tiếng —— Long Cốt Tửu này dùng tài liệu chính khó tìm, trên tay hắn cũng không còn lại bao nhiêu vò.
Mọi người tới nơi này là tới thương nghị đại sự nhỉ? Sao đều biến thành tửu quỷ, chỉ lo hướng trong bụng trút rượu?
“Ài, Sùng Bá… Không, ‘Rượu hổ cốt’ này của nhà Sùng Hậu, quả nhiên là tuyệt phẩm hạng nhất.” Đế Thuấn cầm muôi trúc cán dài, đem một muôi Long Cốt Tửu cuối cùng trong vò rượu múc ra, rót vào trong cốc rượu ba chân tinh tế nhấm nháp.
Hắn vừa nhấp ngụm rượu nhỏ, vừa ngẩng đầu lên cười nói: “Mọi người thảo luận đi, những người này, việc này, rốt cuộc nên xử lý như thế nào?”
Thảo luận? Thảo luận như thế nào?
Hai thị nữ nâng đến một cái hũ ngói to, bên trong tràn đầy một hũ canh rắn. Ngũ Hoa Đại Khuê Xà chất thịt tươi mới, béo bở nhiều nước, dùng mấy chục loại dược thảo quý hiếm cùng nhau nấu, canh rắn quả nhiên là hương thơm nồng xộc vào mũi, càng có công hiệu bổ dưỡng thật lớn.
Cơ Hạo cầm lên một cái bát to, vượt trước động thủ rót đầy cho mình một bát canh rắn, đem đầu cắm trong cái bát to bắt đầu ăn từng miếng từng miếng. Vừa ăn, hắn vừa khen không dứt miệng đối với canh rắn mỹ vị. Hai thị nữ của Tự Hi tay nghề không tồi, hơn nữa đồ các nàng làm rất đẹp, nước canh màu trắng ngà, thịt rắn trắng bóc run rẩy giống như miếng thủy tinh bán trong suốt, nhìn qua đã có khẩu vị tốt.
Đồ do Vũ Mục gã kia làm hương vị tuyệt hảo, nhưng vẻ ngoài lại thua xa bát canh rắn này. Cơ Hạo đã từng thấy Vũ Mục làm ra canh rắn, nước canh màu sắc rực rỡ, cả con rắn con rết cái gì ngâm mình ở trong nước canh giống như vật còn sống, người nhát gan căn bản không dám hạ miệng.
Mọi người tận tình ăn no, đem canh rắn cùng hai con cá béo trắng chế thành ngư quái ăn sạch sẽ, lau khô nước trên mặt, lúc này mới hài lòng đồng thời thở ra một hơi.
Nhìn nhau một cái, mọi người cùng cất tiếng cười vui. Sau đó Tự Văn Mệnh đột nhiên mở miệng nói: “Doanh Vân Bằng đám trưởng lão đó, hành vi phạm tội sâu nặng, phải tru sát. Không chỉ có bọn hắn, ngay cả thân quyến của bọn hắn, cũng phải biếm làm nô lệ.”
“Vậy, chiến sĩ các bộ tộc thì sao?” Đế Thuấn trầm giọng nói: “Bọn hắn ở vịnh Ác Long quay giáo một kích, thiếu chút nữa hủy phòng tuyến Xích Phản sơn, thiếu chút nữa khiến nhân tộc ta lâm vào tai ương ngập đầu. Các chiến sĩ đó… Tội của bọn họ…”
“Chúng ta định tội cho bọn hắn như thế nào đây?” Tự Văn Mệnh nhìn Đế Thuấn, cười cay đắng, bất đắc dĩ giang hai tay.
Đế Thuấn nghiến răng, một lúc lâu không lên tiếng.
Liên minh bộ lạc nhân tộc, chỉ là liên minh bộ lạc. Đế Thuấn danh là nhân vương, thực ra là minh chủ liên minh bộ lạc. Bộ lạc nhân tộc lấy hàng vạn để tính, thị tộc, bộ tộc to nhỏ liên hợp lại, tuyển cử một người có đức hạnh, có thanh danh, mọi người đều yên tâm ra làm người vương, quyết định tranh cãi lớn nhỏ, xử trí các loại tranh chấp cho các bộ lạc.
Nhưng nhân vương sức ước thúc có hạn, quyền lực nhân vương cũng không chí cao vô thượng như trong tưởng tượng.
Rất nhiều lúc, một ít thế lực bộ tộc cường đại vì ích lợi nhà mình, cứng rắn không muốn phục tùng mệnh lệnh nhân vương, Đế Thuấn cũng không có cách nào quá ổn xử lý bọn họ.
Như Vô Chi Kỳ.
Đế Thuấn phạt hắn giam cầm trăm năm không cho phép ra ngoài, nhưng một trận chiến Xích Phản sơn hắn công khai nhảy ra, sau đó còn khoe khoang mình lập bao nhiêu quân công, đủ để triệt tiêu toàn bộ lỗi của hắn trước đó, Đế Thuấn có thể làm gì hắn?
“Chiến sĩ các bộ tộc đó…” Tự Hi cũng do do dự dự lẩm bẩm một tiếng.
Chiến sĩ các bộ tộc đó, đều là vì trưởng lão đám Doanh Vân Bằng phản bội, ra lệnh một tiếng, bọn họ liền hung hãn quay giáo. Nói từ trên lập trường cả nhân tộc, chiến sĩ các bộ tộc đó phạm trọng tội, phải bêu đầu thị chúng toàn bộ. Kết quả tốt nhất, bọn họ cũng có thể bị biếm hết làm nô lệ.
Nhưng từ trên lập trường bộ tộc bọn họ mà nói, bọn họ không có bất cứ sai lầm nào.
Đám người Doanh Vân Bằng là trưởng lão của họ, bọn họ ở trên chiến trường, phải phục tùng mọi mệnh lệnh của bọn Doanh Vân Bằng. Cho nên Doanh Vân Bằng bảo họ xoay đầu thương, phát động tiến công đối với chiến sĩ nhân tộc bộ tộc khác, bọn họ phục tùng mệnh lệnh Doanh Vân Bằng làm việc, bọn họ không có bất cứ lỗi lầm nào!
Ở trên chiến trường, nếu chiến sĩ các bộ tộc đó làm trái mệnh lệnh trưởng lão nhà mình, như vậy bọn họ mới là phạm trọng tội ngập trời, bọn họ và thân quyến của mình đều không cách nào nán lại ở trong bộ tộc nữa, chắc chắn nhận trừng phạt tàn khốc nhất của bộ tộc.
“Biếm hết làm nô lệ?” Cơ Hạo giơ bát lớn, cũng có chút do dự nói.
“Tộc trưởng cùng trưởng lão của bọn họ, sẽ tuyệt đối không đáp ứng.” Đế Thuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Vì việc này, ta đã tranh luận rất nhiều lần với bọn họ. Nhưng… Nhiều bộ tộc như vậy liên thủ chống lại… Các chiến sĩ đó, đều là tinh anh các tộc, biếm làm nô lệ mà nói, đối với thực lực các bộ tộc bọn họ cũng là một sự suy yếu thật lớn, bọn họ tuyệt đối có thể sẽ không đồng ý.”
Đế Thuấn rất bất đắc dĩ. Cơ Hạo nhìn Đế Thuấn bất đắc dĩ, cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Nếu là một bộ lạc phạm sai lầm, ví dụ như nói Mặc Viên bộ làm ra chuyện ngu xuẩn cướp bóc tù binh, Đế Thuấn ra lệnh một tiếng, mười mấy vạn chiến sĩ Mặc Viên bộ liền bị biếm làm nô lệ, quyền lực của Đế Thuấn có thể làm như vậy.
Bởi vì Mặc Viên bộ xúc phạm lợi ích mọi bộ tộc, mọi bộ tộc đều sẽ ủng hộ Đế Thuấn, đối mặt áp lực của toàn bộ bộ tộc, cho dù Cộng Công Vô Ưu cũng không thể vãn hồi vận mệnh bị biếm làm nô lệ của các chiến sĩ Mặc Viên bộ.
Nhưng các chiến sĩ lâm trận quay giáo, tất cả đều đến từ bộ tộc các cường đại của Bồ Phản, thế lực bộ tộc bọn họ cực kỳ cường đại, Đế Thuấn muốn trừng phạt các chiến sĩ phản loạn, nhiều bộ tộc như vậy liên thủ, ngay cả Đế Thuấn cũng không thể áp chế bọn họ.
Hơn nữa tộc trưởng cùng trưởng lão các bộ tộc cũng có đạo lý của bọn họ, những chiến sĩ ở này trên chiến trường phục tùng mệnh lệnh trưởng lão nhà mình, vậy có gì sai?
Doanh Vân Bằng bọn họ những trưởng lão này làm phản, bọn họ mệnh lệnh chiến sĩ dưới trướng phản loạn, các chiến sĩ chỉ là dựa theo mệnh lệnh làm việc, có sai là Doanh Vân Bằng bọn họ các trưởng lão này —— nhưng các trưởng lão đó, các bộ tộc cũng nguyện ý đem bọn họ giao ra trừng phạt nghiêm thêm!
Những đầu sỏ kia đều đã bị trừng phạt, như vậy những chiến sĩ này vẫn là ai về nhà nấy thôi!
“Ta, không phải nhất định phải trừng phạt các chiến sĩ đó.” Đế Thuấn cau mày, nặng nề nói: “Ta, chỉ là muốn lập một quy củ. Phải có một quy củ… nhân tộc chúng ta, là một nhân tộc. Chiến sĩ các bộ tộc, không thể chỉ nghe theo lời trưởng lão bộ tộc bọn họ nói.”
Cơ Hạo cầm bát sứ nhẹ nhàng xoay tròn, nâng mắt nhìn thoáng qua Đế Thuấn, lại nhìn thoáng qua Tự Văn Mệnh.
“Vậy, đi học đám dị tộc kia. Bọn họ không phải lập một cái Ngu triều sao? Một cái thống nhất, quyền lực tập trung cao độ… Quốc gia!”
Không khí trong phòng chợt một mảng tĩnh mịch.
Trên trán Đế Thuấn có mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Như Ngu tộc thành lập Ngu triều, một quốc triều thống nhất, quyền lực tập trung cao độ? Khiến nhân vương, trở thành ‘Vương’ thật sự, mà không chỉ là một minh chủ liên minh bộ lạc?
Cướp lấy quyền bính của tộc trưởng cùng trưởng lão các đại bộ tộc, đem tuyệt đại bộ phận quyền lực tập trung ở trong tay một người?
Đế Thuấn mồ hôi lạnh đầy người, đây là bị lời Cơ Hạo nói dọa toát ra.
Truyện khác cùng thể loại
988 chương
29 chương
942 chương