Vu Thần Kỷ

Chương 429

“Hả?” Ngồi trên chiến xa, A Bảo đang cùng Vũ Mục nhiệt liệt thảo luận loại trường xà kịch độc nào ngon nhất hừ nhẹ một tiếng. Hắn nheo mắt, hướng chiến sĩ nhân tộc vây quanh ở bốn phía chiến xa nhìn lướt qua, sau đó cười cười, lắc đầu, nhắm mắt lại không rên một tiếng. Man Man buồn bực nhảy lên, đứng ở trên càng xe chỉ vào các chiến sĩ đó quát mắng: “Các ngươi nói ai là ‘nhãi con’?” Man Man chỉ là tức giận có người quát mắng Cơ Hạo, Thái Ti cũng tương tự, không biết rõ tính nghiêm trọng của sự tình, ngây ngô ở một bên nói: “Không phải sao? Mắng chửi người là không tốt!” Thiếu Ti thì mặt không biểu cảm đứng dậy, hai mắt như đao hướng đám người nhìn tới. Cũng không biết Chúc Long Quỹ truyền thụ những gì cho nàng cùng Thái Ti, giờ phút này ánh mắt Thiếu Ti như thực chất, giống như hai thanh đao sắc bén huyền băng vạn năm mài thành xuyên thẳng vào lòng người. Các chiến sĩ kia không dám đối mắt với nàng, đều quay đầu đi, sắc mặt đều trở nên có chút mất tự nhiên. Vũ Mục, Phong Hành cũng đứng dậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Man Man, Thái Ti không hiểu sự cổ quái trong đó, nhưng bọn họ ở Vu Điện lịch luyện đã lâu, hiểu rất rõ sự tình vi diệu trước mắt. Các trọng giáp chiến sĩ này là cấp dưới của Cơ Hạo, nay bọn họ đều nên nghe mệnh lệnh Cơ Hạo làm việc, nhưng bọn họ thế mà dám mắng Cơ Hạo, hương vị này rất không thích hợp. “Ai nói chuyện, lăn ra đây cho ta!” Cơ Hạo chắp tay sau lưng, Kim Ô Liệt Diễm Bào đột nhiên phóng ra mảng lớn lửa, tiếng Kim Ô kêu ‘Quạ quạ’ đinh tai nhức óc, đôi mắt hắn phun ra lửa cháy dài hơn một trượng, hướng trọng giáp chiến sĩ đứng ở trong đám người mở miệng mắng chửi người ta nhìn tới. Một đám chiến sĩ chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhưng rất nhanh bọn họ liền cảm thấy một trận xấu hổ —— bọn họ chính là chiến sĩ ở trong núi thây biển máu Xích Phản sơn bò ra, sao có thể bị Cơ Hạo một tiểu gia hỏa mười mấy tuổi, lông còn chưa mọc đủ như vậy hù dọa? “Ta nói!” Chiến sĩ đó nấc rượu, rút ra trường kiếm bên hông, hướng Cơ Hạo hung hăng khoa tay một cái: “Thằng nhóc Cơ Hạo, ngươi cũng chỉ là ỷ vào Tự Văn Mệnh tin một bề, cho ngươi mang theo mọi người đem đám tiện chủng chết tiệt này áp giải về Bồ Phản. Ngươi không phải chúng ta trưởng lão Mặc Viên bộ, cũng không phải Mặc Viên bộ tộc trưởng chúng ta, càng không phải đại chiến sĩ Mặc Viên bộ chúng ta, ngươi dựa vào cái gì hướng chúng ta khoa tay múa chân?” Lại một trọng giáp chiến sĩ nhảy ra, hơi rượu đã thiêu đốt choáng váng thần trí của bọn họ. Hắn chỉ vào Cơ Hạo cười ‘Cạc cạc’ nói: “Bọn ông mày là ở Xích Phản sơn, một đao một kiếm chém giết ra công lao, nhìn xem giáp trụ cùng binh khí trên thân chúng ta, đó đều là bọn ông mày liều mạng kiếm về!” Nấc một cái, chiến sĩ này chỉ vào Cơ Hạo cười nói: “Các ngươi đám nhãi con này, nhắm chừng đều chưa từng thấy máu nhỉ? Hừ, các ngươi dựa vào cái gì cưỡi ở trên đầu chúng ta làm uy làm phúc?” Một cước đá vào trên bánh xe chiến xa, chiến sĩ này xoay người, hướng tới tộc nhân cười nói: “Nhìn xem. Dọc theo đường đi chúng ta cưỡi tọa kỵ thật vất vả, bọn chúng ngồi ở trên chiến xa không phải quá thoải mái sao! Bọn chúng dựa vào cái gì ngồi xe, bọn chúng dựa vào cái gì sai sử chúng ta?” Chiến sĩ vừa mới chém giết đám đông nô lệ và phó binh mang theo đầy người máu tanh đi về, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt Cơ Hạo, ngông nghênh vẩy vẩy máu trên bội kiếm. “Cơ Hạo nhãi con à, luận tuổi, chúng ta cũng đủ làm a cha của ngươi. Các ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Bọn hạ lưu bại hoại này, không cần khách khí với bọn hắn, bọn hắn muốn quấy rối, cứ việc đánh chết.” Chiến sĩ này ngẩng đầu, nhìn Cơ Hạo cười lạnh nói: “Các ngươi ư, chỉ cần có thể an toàn trở lại Bồ Phản đã là một phần công lao… Về phần chuyện dọc theo đường đi, các ngươi không hiểu, thì đừng chõ mõm!” Cơ Hạo quay đầu nhìn nhìn phía bắc. Rời khỏi Xích Phản sơn đã được ba năm ngày, những kẻ này là cảm thấy đã rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tự Văn Mệnh, toàn bộ đã đem những suy nghĩ ép ở đáy lòng đều bại lộ ra rồi sao? Nhìn những chiến sĩ mặt đỏ bừng kia, Cơ Hạo lạnh giọng nói: “Niệm ở trên phần các ngươi cũng từng liều mạng ở Xích Phản sơn… Ta chỉ là muốn cảnh cáo các ngươi, các phó binh cùng nô lệ này là chiến lợi phẩm của mọi người, trừng phạt nho nhỏ là được. Đừng có quá đáng.” Một đám người hiển nhiên không đem lời Cơ Hạo nói để ở trong lòng, bọn họ cười to ‘Ha ha’ một trận, dứt khoát bỏ lại chiến xa của bọn Cơ Hạo, tự cưỡi tọa kỵ tản ra. Cơ Hạo không nói gì. Hắn ngồi trở lại chỗ ngồi, hướng các đồng bạn cười khổ nói: “Dọc theo đường đi, sẽ không an ổn nữa. Thiếu Ti, phó binh và nô lệ chúng ta phụ trách áp giải có bao nhiêu?” Thiếu Ti nhíu nhíu mày, lấy ra một tấm da thú liếc một cái, sau đó dùng một cái bút than bắt đầu bôi vẽ ở trên da thú. Thổi thổi phấn than bút than lưu lại, Thiếu Ti lạnh giọng nói: “Phó binh tám ngàn bốn trăm ba mươi hai người, gia quyến phó binh dị tộc đưa tới ba vạn bốn ngàn năm trăm chín mươi ba người; nô lệ năm vạn ba ngàn hai trăm bảy mươi tám người, gia quyến nô lệ ba vạn một ngàn bốn trăm bảy mươi bảy người. Vừa rồi phó binh bị giết mười bảy người, bị đánh tàn phế năm người; nô lệ bị giết năm trăm bốn mươi bảy người.” Nhìn thoáng qua những chiến sĩ kia vung túi rượu chạy đi xa xa, thanh âm Thiếu Ti trở nên cực kỳ trong trẻo lạnh lùng: “Dứt khoát giết mấy tên lập uy thôi. Những người này, không chịu chút đau khổ, là không có lòng kính sợ.” Man Man vung hai thanh chùy, trông mong nhìn Cơ Hạo. Nàng lúc này mới ít nhiều làm rõ một số chuyện, biết các chiến sĩ đó tựa như có sự bất mãn cùng ác ý thật lớn đối với Cơ Hạo cùng đối với đoàn người mình. Cho nên nàng rất thích ý dùng chùy giáo huấn bọn người kia một trận! Cơ Hạo trầm mặc một phen, nhảy tới trên càng xe, nắm lên dây cương cùng roi da, điều khiển chiến xa tiếp tục tiến lên. Bọn người kia, ngay cả xa phu chiến xa cũng chuồn rồi, hiện tại Cơ Hạo chỉ có thể tự mình khống chế chiến xa, may mắn việc này cũng không khó. Điều khiển xe ngựa đi về phía trước một lúc, Cơ Hạo mới thản nhiên nói: “Có thể không động thủ, thì không động thủ. Bọn họ là chiến sĩ nhân tộc… hơn nữa một lần này, Văn Mệnh a thúc bọn họ có thứ để đau đầu rồi, chúng ta không nên thêm phiền cho bọn họ nữa, có thể bình an trở lại Bồ Phản là tốt.” Theo con đường lớn đá phiến vu pháp tạo nên hướng nam tiến lên hồi lâu, sau khi vào đêm, đại đội nhân mã hạ trại ở ven đường. Liếc một cái, theo con đường đá phiến thẳng tắp này đi thông Bồ Phản, vô số lửa trại đang hừng hực thiêu đốt, vô số chiến sĩ nhân tộc phụ trách áp giải phó binh và nô lệ đang hoa chân múa tay uống rượu mua vui, trong đó lẫn vào đám nô lệ kia điên cuồng chửi rủa cùng kêu rên. Cơ Hạo xách một cây rìu lớn, vòng quanh doanh địa tuần tra một phen, đang lúc muốn quay về doanh trướng mình dùng bữa tối, đột nhiên một chỗ tù binh tụ tập truyền đến tiếng điên cuồng mắng cùng đánh nhau, sau đó tiếng đao kiếm vào người có thể nghe rõ ràng. Càng có một thanh âm đang điên cuồng chửi mắng: “Con mẹ nó, tên quỷ da đen này thật đúng là hung, thiếu chút nữa đem ngón tay lão tử cắn xuống! Lão tử chơi con mẹ nó lại làm sao? Đây là con gái hắn? Hắc, có sức khỏe, còn chưa tắt thở đâu? Lão tử vừa lúc trước mặt hắn mặt hảo hảo sửa trị một chút!” Một trận cười vang truyền đến, trong bóng người lóe lên, đám đông phó binh nhảy lên, hướng chiến sĩ nhân tộc cạnh lửa trại vồ tới. Đao kiếm lóe lên hàn quang, tiếng thân thể bị chém đứt không dứt bên tai, trong bóng đêm máu tươi bắn lên trời cao, từ xa nhìn lại giống như suối phun màu đen. Cơ Hạo không nói một lời, xách cây rìu lớn lắc mình vài cái mở hết tốc độ chạy qua.