Vu Thần Kỷ

Chương 337

“Nửa giá?” Đế Lạc Lãng lại nhảy lên: “Đế Sa, Đế Nhất một người năm ngàn, nửa giá sao có thể là năm ngàn?” Cơ Hạo giang hai tay, rất vô tội nhìn Đế Lạc Lãng: “Ta có nói sai sao? Hai người bọn hắn cộng lại là tổng số một vạn tờ, nửa giá chẳng lẽ không nên là năm ngàn tờ? Xấu hổ quá, chúng ta là sinh vật dân bản xứ chưa khai hóa, tính thế này nếu sai… Ngài cứ nhận đi!” Hoa Tư Liệt nhe răng trợn mắt ở một bên nhịn cười, nghẹn đến mức mồ hôi lạnh trên trán cũng nhỏ xuống. ‘Sinh vật dân bản xứ chưa khai hóa’, đây là câu khẩu hiệu quý tộc Ngu tộc thường treo ở ngoài miệng. Bọn hắn đối với nhân tộc khinh bỉ nhất quán như thế, theo bọn hắn thấy, nhân tộc chỉ giống như dã thú trong rừng rậm. Cơ Hạo gậy ông đập lưng ông, một cái nửa giá năm ngàn tờ, làm Đế Lạc Lãng nghẹn đến mức thiếu chút nữa hộc máu. Vẻ mặt khó coi nhìn Cơ Hạo, Đế Lạc Lãng đột nhiên cười một tiếng quái dị: “Hảo tiểu tử, Đế thị nhất tộc chúng ta sẽ không tiếc trả giá gạt bỏ ngươi. Tốt lắm, ta thừa nhận, ở trong đám sinh vật dân bản xứ chưa khai hóa nhân tộc, ngẫu nhiên sẽ có mấy quái thai xuất hiện.” Hung hăng chỉ chỉ Cơ Hạo, Đế Lạc Lãng cười dữ tợn nói: “Ngươi hôm nay đưa ra giá thế nào, Đế thị nhất tộc chúng ta cũng nhận. Nhưng người như ngươi, chúng ta tuyệt đối không cho phép ngươi tiếp tục sống sót! Chúng ta sẽ giết chết ngươi, nhất định!” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng, lạnh giọng nói: “Ta cảm thấy, Đế Sa có thể sẽ thích tinh tinh đực! Ta sẽ chọn lựa một con tinh tinh đực hình thể cường tráng nhất giao hảo cùng hắn. Tưởng tượng một chút cảnh tượng đó đi, thật là đẹp như tranh!” Đế Lạc Lãng ngây dại, hắn chỉ vào Cơ Hạo, khuôn mặt già nua biến hết thành màu xanh mét. “Ngươi khiến ta khó chịu.” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng cười nói: “Ngươi uy hiếp muốn giết chết ta, cho nên ta chuẩn bị từ chối đề nghị chuộc tù binh của các ngươi. Nhưng ta nuôi bọn hắn, lãng phí lương thực vô ích, còn không bằng…” Giọng nói của Đế Lạc Lãng chợt hạ xuống ba quãng. Hắn vẻ mặt ôn hoà hướng Cơ Hạo cười nói: “Cơ Hạo các hạ tôn kính, ta thừa nhận, lời nói mới rồi của ta quá thất lễ. Xin hỏi, ngài muốn thế nào, tâm tình mới có thể một lần nữa trở nên tốt đây?” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng, chậm rãi nói: “Muốn tâm tình của ta tốt lên, cũng rất đơn giản. Gần đây Bồ Phản chúng ta vì chuẩn bị chiến tranh với các ngươi, hậu phương đồ quân nhu căng thẳng, Dân chúng Bồ Phản cơm cũng không kịp ăn, vô số trẻ con kêu khóc bởi thực phẩm, dân chúng áo không che thân, đã là người chết đói đầy đất, nhưng mọi người còn phải thít chặt thắt lưng quần, từ trong kẽ răng móc ra từng hạt gạo cung ứng tiền tuyến đó!” Mặt Đế Lạc Lãng co giật thành một cục, hắn cười gượng nhìn Cơ Hạo: “Cho nên?” Cơ Hạo nhìn Hoa Tư Liệt, rất nghiêm túc hỏi: “Liệt đế tử, Bồ Phản chúng ta lần này điều động bao nhiêu quân đội?” Hoa Tư Liệt vươn ba ngón tay, còn chưa nói, Cơ Hạo gật đầu cười nói: “Ồ, một hai ba bốn năm, năm ngón tay? Nói cách khác, chúng ta điều động năm ức đại quân? Tổ linh tại thượng à, Đại Vu nhân tộc chúng ta, đều ăn rất khỏe, năm ức Đại Vu, mỗi người đều là bụng to, khó trách đem lương thực trong kho lương Bồ Phản đều ăn sạch!” Hoa Tư Liệt, Đế Lạc Lãng dại ra một trận, Hoa Tư Liệt vươn là ba ngón tay, vì sao Cơ Hạo sẽ nhìn thành ‘năm’? Cái đó và ‘sinh vật dân bản xứ chưa khai hóa’ không có bất cứ quan hệ nào nhỉ? Ngươi không khai hóa nữa, khác biệt của ba ngón tay cùng năm ngón tay, ngươi sẽ không biết? Hơn nữa, năm ức đại quân? Ngươi nói giỡn? Còn năm ức Đại Vu? Bồ Phản nếu thật sự điều động năm ức Đại Vu mà nói, vậy không phải chuyện của Huyết Nguyệt nhất mạch, toàn bộ Ngu triều đều phải toàn quân chuẩn bị chiến tranh, toàn bộ phó binh, nô lệ đều phải điều động lên chiến trường, còn không nhất định có thể chống đỡ được năm ức Đại Vu tấn công đâu “Năm ức… Tựa như, con số này có chút khoa trương!” Đế Lạc Lãng thật cẩn thận nói một câu. “Ta không biết đếm, đại khái tính năm ức là được.” Cơ Hạo đã triệt để quyết định không biết xấu hổ, hắn rất nghiêm túc nói với Đế Lạc Lãng: “Hiện tại còn là năm ức, lát nữa nếu ta lại đếm lầm…” “Năm ức là được rồi!” Đế Lạc Lãng cười khan: “Năm ức… Là được rồi!” “Nửa năm lương thực của năm ức người, thế này không tính là khoản tiền lớn nhỉ? Các Đại Vu ăn khỏe, ngươi dựa theo phân lượng một trăm lần bình dân bình thường chuẩn bị đủ lương thực, đưa tới đi.” Cơ Hạo khô khan nói: “Không cần dùng cái gì gạo lớn mì trắng linh tinh để gạt người ta, chúng ta chỉ cần thịt! Thịt hung thú ác điểu cấp Đại Vu, một chút chay cũng không lấy, phải là mặn hết!” Thân thể Đế Lạc Lãng loạng choạng. Lấy quốc lực Ngu triều, năm trăm triệu người, cho dù là năm trăm triệu Đại Vu tiêu hao nửa năm lương thực, đó cũng chỉ là một sợi lông của chín con trâu. Nhưng tiêu hao này rơi ở trên đầu Đế thị nhất tộc, Đế thị nhất tộc bọn hắn cũng không phải không lấy ra được nhiều thịt để ăn như vậy, mà là thời gian quá khẩn trương! “Ba ngày thời gian.” Cơ Hạo lạnh lùng nói ra: “Ba ngày sau, nếu không có nhiều thịt như vậy, chúng ta chỉ có thể nợ thịt trả bằng thịt, để Đế Sa, Đế Nhất cùng mười con tinh tinh đực sung sướng chơi đùa.” Đế Lạc Lãng nghiến răng, thở ra một hơi nặng nề: “Đương nhiên, Cơ Hạo các hạ tôn kính, chúng ta nhất định làm được.” Đế Lạc Lãng rất muốn cho mình một bạt tai, cho dù hận chết Cơ Hạo, cũng không nên trước mặt hắn uy hiếp như vậy. Hiện tại hay rồi, Cơ Hạo đã nổi bão, lại cứng đầu lừa nhiều thịt để ăn như vậy! Đương nhiên, chút thịt để ăn đó không tính là gì, nhưng mà đại quân nhân tộc Xích Phản sơn thì bớt việc rồi, bọn họ không cần từ Bồ Phản vạn dặm xa xôi vận chuyển lương thực. Đại quân nhân tộc bớt việc, quân đội Huyết Nguyệt nhất mạch lại sắp đau đầu. “Lương thực đã có rồi.” Cơ Hạo nhìn Đế Lạc Lãng cười nhạt nói: “Ngươi không thể để chiến sĩ chúng ta mông trần đánh trận chứ? Đế Lạc Lãng trưởng lão, chúng ta trên 99% chiến sĩ, ngay cả áo vải thô cũng không có mà mặc đâu. Chúng ta là sinh vật dân bản xứ chưa khai hóa, chúng ta thật sự nghèo… Ngươi lại tiếp viện một chút áo giáp, binh khí, sàng nỏ, vu tinh các thứ quân bị đi!” Đế Lạc Lãng đã bị công phu sư tử ngoạm của Cơ Hạo làm ngây dại, hắn nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Ngươi không phải nói, vật ngoài thân không quan trọng sao?” Cơ Hạo lại giang hai tay, lại rất thẳng thắn thành khẩn nhìn Đế Lạc Lãng: “Vật ngoài thân quả thực không quan trọng, cho nên chút xíu vật ngoài thân bé nhỏ không đáng kể đó, ngài còn có cái gì phải do dự chứ? Một chút vật kèm theo mà thôi, ngài còn đến nỗi do dự vì chút vật bé nhỏ không đáng kể như vậy sao?” Cơ Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Đế Lạc Lãng, gạt đi cho hắn một chút tro bụi có lẽ có: “Đế thị nhất tộc, là đại gia tộc có uy tín danh dự của Huyết Nguyệt nhất mạch, lãnh địa rộng lớn, gia tộc rất giàu. Ta cũng không tham, cũng không dám tham, ba mươi vạn bộ giáp trụ hoàn mỹ nhất, cùng với nguyên bộ binh khí, cung nỏ, lại phối hợp năm ngàn bộ sàng nỏ loại lớn các loại quân giới cùng một ngàn vạn khối vu tinh, như thế nào?” Hoa Tư Liệt ngừng thở, ba mươi vạn bộ giáp trụ mạnh nhất Tu tộc rèn tỉ mỉ… Nếu thật có thể kiếm được, Tự Văn Mệnh có thể lập tức xây dựng một mũi trọng kỵ binh mạnh mẽ nhất. Nói không chút khoa trương, những giáp trụ này hầu như có thể chúa tể chiến cuộc lần này. Ngoài lều, Tự Văn Mệnh cũng siết chặt nắm tay. Đế Lạc Lãng nhìn Cơ Hạo thật sâu: “Giáp trụ, cần thời gian. Đế thị nhất tộc tồn kho tuyệt đối không thể vận dụng, ta cần từ chỗ gia tộc khác khác, vụng trộm triệu tập một lô giáp trụ.” Cơ Hạo hài lòng chà xát bàn tay: “Như vậy, kế tiếp vấn đề duy nhất chính là, nữ nhân kia tên Câu Tú phải không?”