Vu Thần Kỷ

Chương 320

Phi chùy gào thét lướt qua, một lại một chiến sĩ Già tộc nặng trịch ngã xuống đất. Man Man lực lượng khổng lồ, phi chùy nặng nề, tức nhưỡng tạo nên uy lực thần kỳ, quả thật là dính là chết, chạm là vong. Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất mang đến hơn một ngàn chiến sĩ Già tộc, đây là ba đại chiến sĩ Già tộc cường đại nhất trong Huyết Nguyệt quân đoàn của bọn hắn, trên cơ bản đều chạm đến ngưỡng cửa chiến tướng Già tộc, chỉ thiếu một chút công phu, là có thể tấn thăng thành chiến tướng có thể so với Vu Vương! Đội ngũ đánh bất ngờ do hơn một ngàn đại chiến sĩ tạo thành, ở trên chiến trường ngày xưa, ít nhất có thể phá hủy quân trận mấy vạn nhân tộc tinh nhuệ tạo thành. Vô luận là giáp trụ, binh khí, hay là kinh nghiệm kỹ xảo tác chiến, đại chiến sĩ của những gia tộc này đều chiếm thượng phong tuyệt đối. Nhưng đối mặt phi chùy của Man Man, đám tinh nhuệ Già tộc này giống như diều hâu trong mưa bão, tất nhiên có thể giương cánh bay lên, lại hơi không cẩn thận liền bị sét đánh vào đầu, biến thành thịt nát cháy khét gãy cánh rơi xuống đất. Man Man thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trên đôi tay hơi nóng bốc lên như nước đun sôi, cầm lấy phi chùy dùng hết toàn lực ném gần ngàn lần, hai cánh tay Man Man rốt cuộc trở nên bủn rủn không chịu nổi, rất cố sức dừng công kích. Hai thanh phi chùy ‘Vù vù’ bay về bên người Man Man, giống như hai con chim nhỏ quay quanh nàng nhẹ nhàng bay múa. Man Man cười ‘Cạc cạc’, dùng sức run run đôi tay sưng vù, từng ánh lửa lưu chuyển trên cánh tay, khí lực trên cánh tay đang nhanh chóng khôi phục. “Cơ Hạo, chờ một chút, Man Man một lát thôi sẽ ổn.” Man Man hưng phấn vung đôi tay lớn tiếng kêu lên: “Chờ một chút, Man Man có thể tiếp tục dùng chùy đập bọn dị tộc ác quỷ chết tiệt kia!” Gật gật đầu, Man Man rất nghiêm túc nói: “Là ai từng nói? Chỉ có dị tộc ác quỷ đã chết mới là là ác quỷ tốt, lời này thật sự một chút cũng không sai!” Trên đất trống đảo cát vừa rồi Cơ Hạo mở ra, hơn năm trăm người ngã xuống ngang dọc. Trong những chiến sĩ Già tộc này, có hơn hai trăm tên thực lực yếu nhất, bị phi chùy mạnh mẽ đập nát thân thể chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ. Hơn ba trăm người còn lại, giáp trụ cùng khiên của bọn hắn hoặc là vỡ vụn, hoặc là xuất hiện lỗ thủng thật lớn, mỗ kẻ cũng không ngừng hộc máu, ngã dưới đất cả buổi không bò dậy được. Đặt ở ngày xưa, đây là thương tổn do ít nhất một mũi đại quân nhân tộc vạn người tinh nhuệ, do Đại Vu tạo thành liều mình vây công, mới có thể tạo thành. Nhưng ở trên tay Man Man, cái này chỉ là sự phá hoại ngắn ngủn ba năm nhịp thở toàn lực ném ‘món đồ chơi’ mới mang đến. “Con quái vật này!” Đế Sát kinh sợ, hốc mắt cay nóng một phen, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra. Sắc mặt Đế Sa, Đế Nhất khó coi tới cực điểm, bọn hắn đồng thời nhìn về phía Đế Sát —— món nợ này, Đế Sát phải kết toán rõ ràng cho bọn hắn. Bồi dưỡng một đại chiến sĩ Già tộc, cần hao phí lượng lớn tiền tài với tài nguyên, không nói bọn họ ngày thường ăn uống ỉa đái, tu luyện cần, chỉ giáp trụ và khiên trên thân bọn hắn đã là một khoản chi tiêu xa xỉ. Trực tiếp chết trận hơn hai trăm người, bị thương nặng hơn ba trăm người, tổn thất hơn năm trăm bộ trọng giáp, tổn thất này Đế Sa với Đế Nhất là tuyệt đối sẽ không tự mình gánh —— cho dù Đế Sát là đường huynh đệ của bọn hắn, bọn hắn ra từ cùng gia tộc, bọn hắn cũng tuyệt đối sẽ không gánh tiếng xấu cho Đế Sát! Đế Sa với Đế Nhất vất vả tích góp thực lực, tiêu phí hơn một ngàn năm khổ công, trong mỗi quân đoàn của bọn hắn, loại đại chiến sĩ cấp bậc này cũng chỉ có khoảng ngàn người. Đội ngũ đánh bất ngờ lần này, đem tinh nhuệ cấp bậc đại chiến sĩ trong quân đoàn hai người bọn hắn lấy ra đây quá nửa, ở nơi đây tổn thất nhiều như vậy, suy nghĩ trực tiếp rút đao đâm chết Đế Sát bọn hắn cũng có rồi! Đương nhiên, ở trước khi đâm chết Đế Sát, hắn phải trả nợ trước! Tổn thất hôm nay Đế Sát không bổ toàn cho hai huynh đệ bọn hắn, Đế Sát muốn chết cũng khó! Run rẩy thở phì phò, Đế Sa âm trầm nói: “Thật là một quái vật! Tiểu nha đầu này bắt sống, ta thật sự rất thích nàng! Aha. Ta sẽ chọn lựa một chiến sĩ Già tộc cường tráng nhất, cùng nàng sinh đứa nhỏ, nhất định là có được thiên phú cực kỳ siêu phàm!” Xa xa, Cơ Mạch bị Cơ Hạo nổ bay kịch liệt ho khan, lảo đảo từ dưới đất đứng dậy. Thương thế trên thân hắn đang thong thả khép lại, Kim Ô Thần Viêm trên vết thương bị thân thể hắn thong thả hấp thu, đề một hơi, Cơ Mạch đang từng bước một hướng phía chiến trường đi tới. Đế Sa chán ghét nhìn Cơ Mạch một cái, phất phất tay thản nhiên nói: “Phế vật vô dụng, nhưng, ít nhiều coi như là một nô lệ trung thành. Nếu có thể bắt được mấy đứa nhãi con này, ta liền đặc biệt khai ân, tha thứ ngươi tội hôm nay.” Cơ Mạch nhìn nhìn thi thể dưới đất còn đang chậm rãi run rẩy, đó là chiến sĩ trong đội ngũ thám báo của hắn, chiến sĩ đồng căn đồng nguyên cùng huyết mạch với hắn. Bọn họ ở chung đã hơn trăm năm, bọn họ cùng nhau tác chiến, cùng nhau uống rượu, cùng nhau thảo luận về nữ nhân, cùng nhau đánh nhau chém giết với chiến sĩ quân doanh khác! Ở trong quân doanh nhân tộc khắp nơi là địch, các chiến sĩ này là người hiếm thấy Cơ Mạch có thể tín nhiệm, dám tin tưởng, nguyện ý đem tính mạng mình phó thác. Nhưng, bọn họ bị chủ nhân nguyện trung thành ra lệnh một tiếng, giết chết giống như heo chó. Quỳ mạnh một gối xuống đất, Cơ Mạch dùng sức rống lớn một tiếng: “Lĩnh mệnh!” Sau đó Cơ Mạch đứng lên, tay chụp, một thanh đại khảm đao trên đất nặng nề bay vào trong tay hắn. Hắn tức giận nhìn Cơ Hạo, trong lòng một quầng lửa oán độc xông thẳng lên đầu: “Đều là các ngươi, đều là các ngươi! Vì sao phải phản kháng? Vì sao không cho chúng ta đem các ngươi bắt sống? Vì sao phải phá hư hành động của chúng ta?” “Nếu không phải các ngươi, các huynh đệ của ta sẽ không chết!” Cơ Mạch liên tục rống to, sau khi nhảy vọt lên không trung một đao hướng vào đầu Cơ Hạo bổ xuống. Giờ khắc này, Cơ Hạo chính là tử địch không đội trời chung của hắn, hắn đem huynh đệ mình chết đổ lỗi hết ở trên thân đám người Cơ Hạo! “Chúng ta, không bảo các ngươi làm tay sai dị tộc!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Chúng ta, không bảo các ngươi bán đứng đồng tộc! Chúng ta, không ép các ngươi tới giết chóc tộc nhân! Chúng ta, chỉ là muốn sống thật tốt ở trên đất đai thuộc về tổ tiên chúng ta!” Một thanh phi kiếm Kim Ô biến thành bắn nhanh ra, hung hăng va chạm ở trên đại đao trong tay Cơ Mạch. Kim Ô phi kiếm phát ra tiếng kêu thanh thúy, vui vẻ lượn một vòng bay về bên người Cơ Hạo. Đại đao trong tay Cơ Mạch bị phi kiếm nho nhỏ đánh vỡ nát, phi kiếm xuyên thấu vai phải hắn, ở trên vai hắn xuyên ra một cái lỗ thủng to bằng nắm tay. Máu tươi bắn tung tóe, Cơ Mạch ngao ngao rống giận hướng Cơ Hạo rít gào: “Các ngươi bọn dân bản xứ chưa khai hóa này biết gì? Ngu tộc mới là chủ nhân thiên địa này! Các ngươi bọn nhân loại ngu xuẩn này, sao có thể phản kháng Ngu tộc? Các ngươi sao có thể là đối thủ của các đại nhân Ngu tộc?” “Chỉ có quy thuận, chỉ có quy phụ, chỉ có toàn tâm toàn ý ủng hộ Ngu tộc thống trị, chúng ta mới có thể công bằng, hòa bình sinh sống ở trong một phương thiên địa này, chúng ta mới không có chiến tranh, không có giết chóc, không có tử vong, chúng ta mới có thể…” Lông tơ toàn thân Cơ Hạo dựng thẳng nhìn Cơ Mạch, loại làn điệu này, loại lời này, khiến hắn không muốn đi cãi lại cho dù chỉ một chữ! “Hay cho một con chó vẫy đuôi mừng chủ!” Cơ Hạo thở dài một tiếng, hai tay kết thành pháp ấn, quát khẽ một tiếng ‘Khởi trận’!