Vu Thần Kỷ
Chương 307
Trên đảo cát giữa sông không khí vui vẻ.
Vũ Mục ở trong nước sông bắt nhiều tôm to, cua béo, một nồi sắt lớn đun đến mức hương thơm nồng đậm xộc vào mũi. Phong Hành chạy nhanh, lẻn về Kì Binh doanh, dùng điểm quân công đổi trên trăm vò rượu ngon xách về.
Ăn thịt, uống rượu, vây xem Vũ Dư đạo nhân luyện chế binh khí, một đám người rất khoái hoạt.
Hai thanh đại chuỳ của Man Man ban đầu mỗi cái đầu chùy đều to bằng vại nước, tuy đại tượng sư Chúc Dung thần tộc dốc hết toàn lực tiến hành điểm tô cho đẹp đối với nó, cũng chỉ là ở trên đầu chùy cực lớn điêu khắc một ít hoa văn lửa mà thôi.
Sau khi trải qua Vũ Dư đạo nhân gia công, đầu chùy to bằng vại nước áp súc đến chỉ to bằng đầu người thường, đầu chùy hình trứng biến thành hai nụ hoa tinh xảo, bên trên điêu khắc tinh tế dày đặc vô số đồ án phong hỏa vân long.
Vũ Dư đạo nhân rất thích Man Man, ở trong từng đầu chùy đều bỏ thêm một khối tiên thiên hỗn độn lôi tinh, khéo tay bố trí một tòa Cửu Cửu Tử Lôi Sát Long Trận uy lực thật lớn, một khi kích phát, trọng chùy đánh ra sẽ có mảng lớn hỏa lôi màu đỏ tím phun ra đả thương người, uy lực to đến cực điểm, hơn nữa đối với các loại linh thể, quỷ quái có lực sát thương đáng sợ.
Ngoài ra, ở trong đầu chùy áp súc cực hạn, Vũ Dư đạo nhân đem một khối nhỏ Tiên Thiên Tức Nhưỡng mình trân quý cũng hòa tan vào.
Tiên Thiên Tức Nhưỡng nặng dị thường, biến ảo vô cùng, có các loại diệu dụng thần kỳ tạo hóa. Chùy của Man Man sau khi dung nhập Tiên Thiên Tức Nhưỡng, một chùy đập ra nhẹ nhàng, chùy một khi trúng kẻ địch trọng lượng tự biến hóa, sẽ trở nên nặng gấp trăm lần so với ở trong tay Man Man.
Đó quả thật là một chùy đập xuống như mấy trăm ngọn núi lớn áp đỉnh, khó có thể tưởng tượng cần giáp trụ chắc chắn bao nhiêu, khí lực cường hãn bao nhiêu, mới có thể thừa nhận một đòn đáng sợ này của Man Man.
Phải nói, Vũ Dư đạo nhân đối với mấy đồng bạn của Cơ Hạo quả thật yêu thích đến tận xương tủy, tuy chỉ nhận một mình Cơ Hạo làm đồ đệ, nhưng hắn rất hào phóng lấy ra lượng lớn tài liệu quý hiếm, đều đo người rèn bảo vật hộ thân uy lực cực lớn cho mấy người bọn Thiếu Ti.
Thiếu Ti được một tấm khiên lơ lửng bên người, tự chặn lại kẻ địch công kích, cùng với một cây lao sau khi bay ra có thể tự quay về.
Vũ Mục được một cái nồi sắt to dày nặng dị thường, có thể tự điều tiết hỏa lực lớn nhỏ, càng có thể coi là trữ vật pháp bảo sử dụng. Cơ Hạo rất nghiêm túc dùng nắm đấm tấn công mãnh liệt cái nồi sắt to này ba trăm quyền, đập tới mức nắm tay của mình cũng sắp vỡ mất, cái nồi sắt to đó cũng không tổn hao gì.
Phong Hành được một đôi ủng. Ủng màu xanh nhạt thoáng phát động sẽ có cuồng phong bỗng dưng nổi lên, có thể cứng rắn đem tốc độ chạy của Phong Hành tăng lên gấp mười. Hơn nữa về sau tu vi của Phong Hành dần dần tăng lên, tốc độ chạy còn có thể tăng thêm tiếp. Được đôi giày nữa, Phong Hành thiếu chút nữa muốn đi ôm đùi Vũ Dư đạo nhân, hắn thật sự là thích đôi giày này chết mất.
Chỉ có Thái Ti, Vũ Dư đạo nhân ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, cũng không biết kiếm bảo bối gì cho hắn mới tốt.
Thằng cha này, chạy không nổi, đi không nhanh, vai không thể gánh, tay không thể xách, trừ một tay nguyền rủa thuật âm hiểm độc ác, thật sự không tìm thấy hắn có sở trường gì.
Cân nhắc hồi lâu, Vũ Dư đạo nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Người khác đều là hắn dùng tài liệu luyện chế pháp bảo, chỉ có Thái Ti, Vũ Dư đạo nhân lấy ra một tấm mai rùa hai màu đen trắng ngưng tụ thành bát quái kính, cắt đầu ngón tay mình, nhỏ ba giọt máu ở trên tấm mai rùa bát quái kính này, sau đó đem tấm bát quái kính này đánh vào ngực Thái Ti.
Sau đó đám người Cơ Hạo lại đột nhiên không thể cảm giác được Thái Ti tồn tại.
Cho dù bọn họ trơ mắt nhìn Thái Ti ngay tại bên người mình, nhưng khí tức của hắn đã triệt để biến mất, Cơ Hạo dùng thần niệm đảo qua Thái Ti vô số lần, nhưng căn bản không thể bắt giữ được bất cứ dấu vết để lại nào là hắn tồn tại.
Thậm chí theo Thái Ti cùng khí tức tấm bát quái kính đó dần dần dung hợp, mấy người dùng mắt thường nhìn Thái Ti, cũng cảm thấy gã này tựa như có chút mơ mơ hồ hồ, mắt cũng sắp không bắt được thân hình hắn!
“Không phải thứ tốt gì cả.” Vũ Dư đạo nhân cười khổ nói: “Lúc khai thiên tích địa, trong thiên địa có con rùa kỳ lạ tên ‘Ẩn’, sở trường nhất thuật bảo mệnh giấu tung biệt tích. Đây là ‘Ẩn’ sau khi ngã xuống, mai rùa bản thân hấp thu thiên địa tạo hóa khí, ngưng tụ thành một món kỳ vật ‘Ẩn Kính’.”
Ẩn Kính không thể công kích, không thể phòng ngự, cũng không có tác dụng kỳ diệu khác, duy nhất chính là có thể giúp người ta che giấu khí tức, khiến hắn vượt ra tam giới, không ở ngũ hành. Sau khi dung hợp với Ẩn Kính, trừ Vũ Dư đạo nhân tồn tại cấp độ này, có thể miễn cưỡng bắt lấy một chút dấu vết để lại của Thái Ti, người khác căn bản đừng nghĩ phát hiện Thái Ti tồn tại.
Nhưng sau khi có ba giọt tinh huyết của Vũ Dư đạo nhân dung nhập, hiệu lực của Ẩn Kính càng thêm khủng bố, trừ phi là người tu vi so với Vũ Dư đạo nhân cường đại hơn mấy lần hao phí tâm huyết suy tính, nếu không cũng khó nắm bắt được hành tung của Thái Ti.
Thái Ti hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, thân thể cũng khẽ run lên.
Vu chú tàn nhẫn độc ác, động cái lấy mạng người ta, nhưng vu chú muốn phát huy hiệu quả, phải bắt giữ khí tức đối phương, hoặc là biết một số tin tức đặc thù nào đó của đối phương mới có thể phát động. Ẩn Kính khiến Thái Ti hoàn toàn mai danh ẩn tích, trên cơ bản hắn không sợ vu chú công kích.
Không chỉ có vu chú, cho dù là ở trên chiến trường, đám dị tộc ác quỷ kia, ai lại sẽ đi công kích một ‘cái bóng’ hầu như không có cảm giác tồn tại?
Thái Ti liên tục hướng Vũ Dư đạo nhân dập đầu nói lời cảm tạ, Thiếu Ti cũng run rẩy hướng Vũ Dư đạo nhân đại lễ bái, cảm tạ Vũ Dư đạo nhân ban cho. Mắt thấy biến hóa kỳ diệu trên người Thái Ti, toàn thân Thiếu Ti cũng thoải mái—— về sau, nàng cuối cùng không cần lo lắng quá nhiều cho cái mạng nhỏ của Thái Ti!
“Ủa, Thiếu Ti a tỷ, dựa theo ngươi nói, về sau chỉ cần chú ý đừng để Thái Ti tự mình chết đói là được, về sau không có ai có thể đánh trúng hắn nhỉ!” Man Man ở một bên vui vẻ cười: “Về sau cách mỗi ba năm ngày, kiếm mấy miếng thịt nướng treo trên cổ hắn, thì không sợ hắn chết đói!”
Cơ Hạo ở một bên nhịn cười, Vũ Mục, Phong Hành dứt khoát ôm cái bụng cười lên, khuôn mặt Thái Ti biến hóa xanh đỏ bất định, hung tợn nhìn chằm chằm Man Man. Nhưng Man Man vung lên chùy hoa sen thay hình đổi dạng trong tay, Thái Ti lập tức nhũn xuống, cả khuôn mặt cũng mang theo nụ cười nịnh nọt.
Trong phòng ngủ của Câu Tú, mấy nam tử nhân tộc mặc áo bào đen, trên làn da tràn đầy hình xăm vặn vẹo mang theo tà khí ngập trời, lẳng lặng nhìn Câu Tú thống khổ kêu rên.
Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất đứng ở bên, trên người treo rậm rạp mấy chục món ngọc phù trừ tà, xua tan nguyền rủa, thấp thỏm lo âu nhìn mấy tên nhân tộc chú sư vừa mới từ Lương Chử tới này.
“Nguyền rủa rất ác độc, hơn nữa đến vô ảnh, đi vô tung.”
“Nhưng đạo nguyền rủa, xét cho cùng, chẳng qua là theo hơi thở giết người.”
“Cho nên, bọn chúng có thể dựa theo khí tức Câu Tú đại nhân tìm đến, chúng ta liền có thể theo khí tức tìm qua.”
“Đơn giản là xem thủ đoạn của nhau.”
Mấy chú sư nhanh chóng trao đổi một phen, sau đó bọn họ gấp rút ở trong điện ngủ của Câu Tú, dùng xương máu chảy đầm đìa dựng một tòa tế đàn tà khí ngập trời. Mấy ngàn con hung thú huyết khí dư thừa bị chiến sĩ Già tộc áp giải vào, chặt đầu ngay tại chỗ, đem đầu thú máu chảy đầm đìa đặt ở quanh tế đàn.
Tổng cộng bảy chú sư nhân tộc, hình xăm trên người đồng thời sáng lên, bọn họ chung quanh tế đàn cuồng ca loạn vũ, niệm tụng lên chú ngữ kỳ dị.
Trên đảo cát giữa sông, một đạo âm phong chợt nổi lên, chậm rãi thổi qua toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
71 chương
178 chương
371 chương
13 chương