Vu Thần Kỷ
Chương 2
Nam hoang, rừng rậm nguyên thủy vô biên vô hạn.
Chướng khí kịch độc lượn lờ ở ngọn cây cổ thụ che trời, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, chướng khí vốn vô sắc vô vị chiếu ra hào quang bảy màu, phủ lên ở trên không rừng rậm một tầng cầu vồng sặc sỡ.
Một khối lục địa bay phạm vi mấy trăm dặm từ không trung lướt qua, mấy chục dòng thác nước giống như bạch long từ mép lục địa tràn xuống. Trời cao gió lớn thổi qua, thác nước tràn ra mảng lớn hơi nước, mấy chục dải cầu vồng ở xoáy nước cuốn, tôn nhau lên thành thú với chướng khí bảy màu nơi ngọn cây.
Cơ Hạo đứng ở mép lục địa, ở cao nhìn xuống quan sát rừng rậm nam hoang mười mấy dặm phía dưới.
Gió không màu thổi bay mái tóc dài dày của Cơ Hạo, dưới sợi tóc, trên khuôn mặt thanh tú, kiên nghị, một đôi con ngươi thâm thúy tỏa sáng rạng rỡ. Lúc Cơ Hạo hết sức chăm chú nhìn nơi nào đó, chung quanh con ngươi còn có chín cái phù ấn ảm đạm màu vàng tím chợt lóe ra, uy nghiêm, thần bí, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Hai hàng lông mày kiếm đâm thẳng vào thái dương, mũi cao ngất, môi góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt hơi mang độ cong nhưng đường cong sạch sẽ lưu loát, phối hợp khóe miệng một tia mỉm cười như có như không, luôn mang theo vài phần trào phúng, Cơ Hạo đẹp trai mê người giống như không đem bất cứ chuyện gì để ở trong lòng.
Một cái váy da thú đơn giản vây ở bên hông. Cơ Hạo gầy yếu, thân hình cao gầy như thanh tùng trong cơn lốc, cắm rễ chặt chẽ ở trên tảng đá, toàn thân mang theo khí thế cường hãn mặc cho mưa rền gió dữ, sấm sét lại kiên định như núi, không thể phá hủy.
Một con quạ đen hình thể cực lớn, hai cánh ngẫu nhiên mở ra rộng tới ba mươi mấy trượng đứng ở bên người Cơ Hạo, trong đôi mắt đỏ bừng ánh lửa mơ hồ, thỉnh thoảng quay đầu, hướng bốn phía cảnh giác nhìn quanh một phen.
“Nha Công, chỉ là tùy tiện đi ra đi dạo mà thôi, không cần khẩn trương như vậy.” Cơ Hạo dùng sức vuốt một cái móng vuốt của con quạ khổng lồ, lớn tiếng nói: “Đợi lát nữa kiếm một con rắn lớn trước, cho ngươi lấp đầy bụng; sau đó đi Hắc Phong cốc, xem có thể tìm được mấy gốc ‘Phong Long thảo’ hay không, cầm về cho cha bồi bổ thân thể.”
Cự nha ‘Cô cô’ kêu khẽ vài tiếng, cúi đầu, vô cùng thân thiết dùng mỏ nhọn cọ đầu Cơ Hạo một cái.
Giang đôi tay, dùng sức duỗi cái lưng mỏi, Cơ Hạo rất thích ý ngửa mặt lên trời ách xì 1 cái: “Thoải mái, quá thoải mái rồi. Không cần theo đám lão nhân kia cân nhắc những thứ đồ chơi rễ cỏ, vỏ cây, răng rắn, túi độc linh tinh đó, thoải mái!”
“Hắc, thực sự không sợ chết? Đám rắn da thối này, không biết một mảng rừng rậm này đã bị Hỏa Nha bộ chúng ta đánh hạ rồi sao? Hiện tại nơi này, là địa bàn của Hỏa Nha bộ chúng ta!” Đưa mắt chung quanh, Cơ Hạo đột nhiên mở to mắt nhìn, hướng về rừng rậm chéo phía dưới chỉ chỉ.
Một đám đại hán thân trên loã lồ, cao hơn hai thước, thân thể cường tráng khôi ngô, trên thân chi chít vết thương nghênh ngang hành tẩu ở trong rừng rậm, trên vai vác các loại con mồi. Cơ Hạo nhìn kỹ, những con mồi này có hổ, có báo, có gấu, mỗi một con đều dài mấy trượng, như một ngọn núi thịt nho nhỏ bị những tráng hán đó vác trên vai.
“Khốn kiếp, nơi này là khu vực săn bắn của Hỏa Nha bộ chúng ta, những dã thú này đều là tài sản của Hỏa Nha bộ chúng ta! Đám đại gia hỏa này, ít nhất một con cũng đủ một đứa bé trong tộc ăn một năm; những da thú đó lột sạch sẽ, có thể đổi về ba cô con dâu!”
Cơ Hạo lớn tiếng kêu la, giang đôi tay, mười ngón kết ấn, một cái thác nước cách gần nhất đột nhiên vang lên ‘Oành’ một tiếng, thác nước to cả trượng không thẳng tắp rơi xuống phía dưới nữa, một luồng lực lượng thần bí khống chế dòng nước của thác nước, chếch đi ba mươi mấy độ, hướng về bọn đại hán trong rừng rậm lao tới.
Mười mấy đại hán Hắc Thủy Huyền Xà bộ dương dương đắc ý hành tẩu ở trong rừng rậm, thác nước lao tới đỉnh đầu, hóa thành mưa to tầm tã gào thét mà xuống. Bọn họ ‘hi hi ha ha’ ngẩng đầu lên, đắc ý há mồm, há to nuốt nước sạch từ trên trời giáng xuống, mát lạnh ngọt lành.
Bên hông đại hán dẫn đầu, một con rắn đen dài hơn một trượng, đầu mọc một cái sừng lè lưỡi rắn ưỡn nửa thân trên, vui vẻ lắc lư thân thể, tắm rửa nước mưa khiến nó cảm thấy vô cùng khoái ý. Độc Giác Huyền Xà, đây là chiến thú chỉ Hắc Thủy Huyền Xà bộ có, chỉ có chiến sĩ tinh nhuệ trong bộ lạc mới có tư cách đem một con Độc Giác Huyền Xà thu làm chiến thú, giúp mình tác chiến chém giết.
Trong mưa to, vô số hạt mưa đột nhiên nối thành một sợi, mười mấy sợi thừng nước mưa trong suốt từ trong mưa to đột ngột toát ra lồng chặt vào cổ bọn họ.
“Kẻ địch... Đánh lén!” Đại hán Hắc Thủy Huyền Xà bộ dẫn đầu hét lên một tiếng, đầy cõi lòng sợ hãi rống to.
Bọn họ thế mà bị thủy hệ vu pháp công kích?
Nhưng kẻ địch đánh lén ở trong mưa to, đây là độc quyền của Hắc Thủy Huyền Xà bộ; ở trong một vùng núi rừng này, Hỏa Nha bộ tử địch nhiều thế hệ của Hắc Thủy Huyền Xà bộ, bọn họ sở trường nhất là phóng hỏa đốt người, chưa từng nghe nói vu tế của Hỏa Nha bộ có người nắm giữ thủy hệ vu pháp.
Cơ Hạo búng ngón tay, ngón tay kết thành pháp ấn biến ảo, mười mấy sợi dây thừng nước trong rừng rậm phía dưới kịch liệt run lên, các đại hán bị thắt cổ không tự chủ được bị hất bay lên, thân thể nặng nề va vào trên đại thụ, trước mắt tối sầm đều ngất đi ngã xuống đất.
Chỉ có đại hán dẫn đầu giãy dụa từ dưới đất bò dậy, hai tay cầm lấy dây thừng nước trên cổ hung hăng xé, mạnh mẽ đem dây thừng nước giật thành vô số giọt nước mưa phun ra. Trên thân cây đại thụ phía sau hắn bị đầu hắn cứng rắn đập ra lỗ thủng to bằng vại nước, có thể thấy được thân thể hắn cường tráng đến trình độ nào.
“Kẻ nhu nhược chỉ dám đánh lén, lăn ra đây cho ta!” Đại hán rút ra một cây trường mâu, phẫn nộ cất tiếng rít gào.
Độc Giác Huyền Xà bên hông hắn lao ra, linh hoạt tự nhiên ở trong mưa nước cấp tốc đi xuyên, thỉnh thoảng hé miệng phun ra vài mảnh hàn khí màu đen nhạt.
“Nha Công! Xông lên!” Cơ Hạo cười to một tiếng, nhảy lên lưng cự nha (cự nha: con quạ khổng lồ). Cự nha giang cánh, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, thân thể cao lớn vồ một cái nhảy xuống khỏi đại lục bay, thẳng tắp hướng đại hán trong rừng rậm nổi trận lôi đình lao xuống.
Đại lục bay cách mặt đất chỉ cao mười mấy dặm, cự nha cấp tốc lao xuống, trong ba năm nhịp thở đã tới trên không rừng rậm.
Đại hán Hắc Thủy Huyền Xà bộ hoảng sợ tuyệt vọng nhìn cự nha lao xuống, gương mặt vặn vẹo gần như không thành hình người, khàn giọng thét to: “Hỏa Nha! Hỏa Nha! Thánh địa thủ hộ chiến sĩ Hỏa Nha bộ!”
Hỏa Nha mở ra mỏng vuốt khổng lồ chụp xuống, thân thể đại hán bị móng vuốt như thép vonfram đen sì nhẹ nhàng va chạm, chợt nổ thành sương máu phun đầy trời đầy đất. Độc Giác Huyền Xà hoảng sợ xoay người bỏ chạy, vừa mới bò ra xa mười mấy trượng, Hỏa Nha há mồm, một ngọn lửa dinh dính màu đỏ rực tựa như nham thạch nóng chảy đã phun tới.
Độc Giác Huyền Xà rên một tiếng hóa thành khói mỏng ở trong ánh lửa, kéo theo mấy cây cổ thụ cũng bị Hỏa Nha phun lửa dẫn cháy, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Hỏa Nha dương dương đắc ý giang cánh lơ lửng ở ngọn cây, ngửa mặt lên trời kêu lên ‘Quạ quạ’.
Cơ Hạo vỗ vỗ đầu Hỏa Nha, nhẹ nhàng nhảy tới trong rừng cây. Cách đó không xa, một gốc cây khổng lồ che trời bị vô số dây leo quấn quanh, Cơ Hạo nhanh nhẹn chọn lựa mấy cây ‘Long cân đằng’ ước chừng sinh trưởng mấy trăm năm bện thành dây thừng, đem bọn đại hán ngất dưới đất xâu từng người trói lại, toàn bộ con mồi đều trói cùng một chỗ.
“Đem con mồi đưa về trước. Nha Công, chúng ta tăng tốc!”
Một lần nữa nhảy về trên lưng Hỏa Nha, Cơ Hạo thét dài một tiếng, Hỏa Nha cầm lên tù binh và con mồi dưới đất, vỗ đôi cánh to lớn hướng phía nam bay đi. Cánh vung vài cái, Hỏa Nha xông lên bầu trời cách mặt đất vài dặm, trên lông chim đen sì phun ra một tầng ánh lửa nhàn nhạt, Hỏa Nha hóa thành một ánh lửa, trong mấy nhịp thở đã bay không thấy bóng dáng nữa.
Bay nhanh một canh giờ, phía trước có một ngọn núi lớn chặn đường, đỉnh chóp ngọn núi cao ngất trong mây, mười mấy gốc dâu cao tới nghìn trượng đồ sộ đứng ngạo nghễ.
Trên cây dâu khổng lồ, mấy chục tổ chim thật lớn rõ ràng có thể thấy được, trên trăm con cự nha hình thể so với Hỏa Nha dưới chân Cơ Hạo càng thêm khổng lồ đang quay quanh cây dâu khổng lồ bay múa, tiếng quạ đen kêu ‘Quạ quạ’ chấn động làm mây dày cuộn trào trên trời cũng không thể tới gần ngọn núi khổng lồ thêm nửa bước.
Cách ngọn núi khổng lồ còn hơn trăm dặm, một ánh lửa phía trước bắn nhanh đến, một tráng hán khôi ngô cao gần ba thước đứng ở trên ánh lửa, hướng Cơ Hạo lớn tiếng rít gào: “Hạo! Ngươi thằng nhãi này lại vụng trộm chuồn ra ngoài? Thằng nhãi ngươi mới lớn bao nhiêu, không sợ bị chim to cắp đi?”
Nhìn thoáng qua tù binh và con mồi Hỏa Nha quắp trên móng vuốt, Đại Hán cười vài tiếng quái dị ‘khặc khặc’, dùng sức vung nắm đấm: “Không hổ là con của Cơ Hạ đại huynh, ngươi từ đâu bắt được đàn rắn da thối này trở về? Phen này quặng mỏ phía sau núi còn đủ nô lệ đào quặng rồi!”
Ngữ khí dừng một chút, đại hán nhíu mày nói: “Đi về trước xem đi, xa chi đường đệ của Cơ Hạ đại huynh mang theo tộc nhân đến... Gã này, không khiến người ta thích, hắn lần này tới cũng không có ý tốt đâu!”
Cơ Hạo biến sắc, dùng sức giẫm đầu Hỏa Nha một cái, Hỏa Nha lại tăng tốc, nhanh chóng hướng một khe sâu dưới ngọn núi khổng lồ phía trước bay đi.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương