Vu Thần Kỷ
Chương 182
Bảng cáo thị màu đen lơ lửng không trung, cao nghìn trượng, rộng trăm trượng, chữ nhỏ rậm rạp cực nhỏ rạng rỡ tỏa sáng, tất cả là nhiệm vụ Vu điện phát cho các học đồ.
Cách Bồ Phản ba vạn bảy ngàn dặm, mương tưới của bộ lạc nào đó bởi xà yêu chiếm cứ mà tắc nghẽn, chém giết xà yêu được một lọ Hổ Thai Luyện Cốt Đan.
Tây nam mười vạn chín ngàn dặm, ba bộ lạc liên tiếp có bé gái mất tích, điều tra rõ chân tướng chuyện bé gái mất tích được ba đóa An Hồn Huyết Linh Hoa.
Phong La sơn Liệt Sơn thị, Phòng Phong thị hai đại bộ lạc tranh đoạt nguồn nước, liên tục bùng nổ năm lần tộc nhân xung đột vạn người trở lên, mở nguồn nước mới cho hai đại bộ lạc, giải quyết bộ lạc xung đột, được mười khối vu tinh đối ứng thuộc tính vu lực bản thân, thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành.
Từng nhiệm vụ xuất hiện ở trên bảng cáo thị, các học đồ trên quảng trường chỉ hướng bảng cáo thị nhìn lướt qua, liền lần lượt đi hướng mấy lão vu sư, dựa theo thực lực, hứng thú cùng nhu cầu tu luyện của mình tiếp nhận nhiệm vụ thích hợp, sau đó hô bằng gọi hữu rời khỏi.
Trên bảng cáo thị hào quang lóng lánh, phàm là một nhiệm vụ được ai nhận, văn tự về nhiệm vụ này trên bảng cáo thị sẽ lập tức tiêu tán. Ngắn ngủn thời gian một chén trà nhỏ, đã có hơn một ngàn nhiệm vụ bị người ta lĩnh đi.
Không có ai hướng Cơ Hạo bên này nhìn thêm một cái nữa, giống như Khương Dũng mặt mũi bầm dập, Diêu Khai Nguyên, Diêu Khai Giang mình đầy thương tích, cùng với hơn trăm Đại Vu ‘già nua’ nằm ở dưới đất giãy dụa run rẩy hoàn toàn không tồn tại.
Mấy lão vu sư đứng ở dưới bảng cáo thị rất tự tại nhắm mắt dưỡng thần, cũng không hướng Cơ Hạo bên này nhìn thêm một cái.
Quy tắc ngầm của Vu điện là như thế, tranh đấu giữa học đồ, học đồ tự mình giải quyết. Chỉ cần không ở trong phạm vi Vu điện gây ra tai nạn chết người, các vu sư chưa bao giờ nhúng tay, can thiệp.
Thái Ti lấy Đoạt Mệnh vu chú, mạnh mẽ rút đi mệnh khí của trên trăm thiếu niên Đại Vu, làm bọn họ cấp tốc già cả thành lão nhân tuổi xế chiều, nhưng bọn hắn cũng chưa tử vong ngay tại chỗ, Thái Ti vốn chưa xúc phạm giới luật Vu điện, các vu sư cũng sẽ không nhiều lời một câu.
Cơ Hạo nhìn thoáng qua bảng cáo thị, cười lắc lắc đầu, hướng hai huynh muội Thái Ti, Thiếu Ti gật gật đầu, báo ra số phòng mình ở lại: “Thái Ti, Thiếu Ti, có rảnh tìm ta trò chuyện. Ta đến Vu điện hơn nửa năm, suốt ngày bận việc, quả thật chưa kết giao được một bằng hữu.”
Thái Ti dùng sức gật gật đầu, muốn nói chút gì đó, lại sợ hãi hướng Thiếu Ti nhìn thoáng qua, xấu hổ cười cười, không dám hé răng.
Thiếu Ti nắm bình ngọc, nhìn Cơ Hạo một cái thật sâu, cũng không nói một câu, chỉ là xoay người hướng phương hướng bảng cáo thị nhìn tới: “Thái Ti, lần này ngươi theo ta ra ngoài đi. Ta không thể để một mình ngươi ở lại Vu điện. Ngươi chung quy sẽ gây ra phiền toái.”
Thái Ti buồn bực vung vung bạch cốt trượng trong tay: “Thiếu Ti, nói chuyện phải giảng đạo lý, ta cũng không trêu vào phiền toái.”
Cơ Hạo lắc đầu, thưởng thức mệnh khí ngưng tụ thành kết tinh trên tay, đang muốn xoay người rời khỏi, mấy thiếu niên Nam Hoang minh đột nhiên lắc mình ngăn ở trước mặt hắn, mang theo một tia sợ hãi nhìn Cơ Hạo một cái, khẽ cắn môi lớn tiếng quát: “Đem cái này lưu lại, ngươi có thể rời khỏi! Về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Không can thiệp chuyện của nhau.”
Cầm kết tinh mệnh khí nặng tới ngàn vạn thạch trong tay ném lên, ở lòng bàn tay cân nhắc, Cơ Hạo cười lạnh nói: “Các ngươi là nói cái này? Ta dựa vào cái gì cho các ngươi? Nếu ta đem nó nuốt, có thể có năm vạn năm tuổi thọ, ta dựa vào cái gì đem bảo bối này cho các ngươi?”
Khương Dũng một bước nhoáng lên một cái đi tới, trên khuôn mặt vặn vẹo xen lẫn phẫn nộ cùng sợ hãi.
Trên trăm thiếu niên Đại Vu nằm dưới đất. Tuổi thọ chỉ còn lại có một đoạn nhỏ ngắn ngủn, lúc nào cũng có thể hai chân run run một cái chết từ đây. Mà tất cả cái này, đều là vì Khương Dũng bắt nạt Thái Ti, cưỡng bức Thái Ti đem muội muội mình hứa cho Khương Dũng dẫn phát.
Các thiếu niên Đại Vu này, tuổi nhỏ đã tu thành Đại Vu, bọn họ mỗi người đều là hy vọng tương lai của các đại bộ tộc đỉnh cấp Nam Hoang, là tâm can của vu tế cùng trưởng lão những đại bộ tộc đó. Nếu bởi vì Khương Dũng, khiến những người này chết ở chỗ này, cho dù Tất Phương bộ cũng không bảo vệ nổi hắn!
Càng có khả năng, Tất Phương bộ cũng sẽ bởi vì những thiếu niên Đại Vu này chết, bị các đại bộ tộc thực lực hùng hậu phía sau bọn họ điên cuồng trả thù!
Cho dù Tất Phương bộ là bộ tộc cường đại đứng mười hạng đầu của Nam Hoang, cũng không ngăn được Hỏa Long bộ, Hỏa Phượng bộ, Hỏa Lân bộ… các bộ lạc liên thủ công kích.
“Cơ Hạo… Ngươi vừa rồi thi triển là Lưu Quang Hỏa Dực! Ngươi là người Hỏa Nha bộ?” Khương Dũng nghiến răng, tức giận nhìn Cơ Hạo lạnh giọng nói: “Đem những mệnh khí này giao ra, ta còn có thể buông tha Hỏa Nha bộ các ngươi, bằng không ta đưa một phong thư về Tất Phương bộ, Hỏa Nha bộ các ngươi cứ chờ xui xẻo!”
Thái Ti giận dữ rống to lên: “Khương Dũng, ngươi tên nhu nhược không trứng – chim này, ngươi có chim thì đánh thắng chúng ta, đem những mệnh khí này đoạt về! Dùng bộ tộc mình ép người ta thì tính là bản lãnh gì?”
Thiếu Ti lẳng lặng đứng ở một bên, ánh mắt mát lạnh chăm chú nhìn Khương Dũng, sâu trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên một mảng hàn ý thấu xương.
Cơ Hạo cười ‘hắc hắc’, hướng Thái Ti lắc lắc đầu, sau đó một chưởng hung hăng vỗ ở trên mặt Khương Dũng. Một chưởng này Cơ Hạo dùng đủ khí lực, chỉ nghe một tiếng nổ, Khương Dũng thất khiếu phun máu, khàn giọng rú thảm bay ra mười mấy dặm, sau đó thân thể ngã xuống đất, lại ở trên sàn bóng loáng trượt ra ngoài bảy tám trăm trượng, thân thể mới chậm rãi ngừng lại.
“Dùng bộ tộc uy hiếp ta?” Cơ Hạo trêu tức nhìn Khương Dũng một cái, sau đó hướng đám người Diêu Khai Nguyên, Diêu Khai Giang khinh miệt lắc lắc đầu.
“Hỏa Nha bộ ngay tại Nam Hoang Kim Ô lĩnh, muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy.” Cơ Hạo mang theo mười vạn phần ác ý lạnh giọng cười nói: “Ta ở đây đánh các ngươi, các ngươi cảm thấy không phục, hoan nghênh các ngươi vận dụng lực lượng bộ tộc đi trả thù! Tất Phương bộ? Hỏa Long bộ? Hỏa Phượng bộ? Hỏa Lân bộ? Trưởng bối các ngươi nếu không dám đi Kim Ô lĩnh trả thù, các ngươi đều là Chu La thú nuôi!”
Dưới bảng cáo thị, mấy lão vu sư híp mắt, đối với chuyện Cơ Hạo ra tay đả thương người coi như không thấy.
Phụ cận, các học đồ xem náo nhiệt lại thấp giọng cười lên, đều cười nhạo Nam Hoang minh vô năng cùng yếu đuối.
Cơ Hạo cân nhắc mệnh khí kết tinh trong tay, tùy tay đánh xuống một chưởng, lấy xuống đại khái một phần năm mệnh khí kết tinh nhét vào trong miệng Nha Công. Đứng ở trên vai Cơ Hạo Nha Công kêu to ‘Quạ quạ’, hưng phấn hai cánh đập loạn, một luồng hỏa khí mạnh mẽ cuồn cuộn hướng bốn phía không ngừng khuếch tán.
Theo sau Cơ Hạo lại lấy một phần năm kết tinh, trước mặt mọi người trực tiếp nhét vào miệng mình.
Dòng khí nóng cuồn cuộn thổi quét toàn thân, Cơ Hạo cười nhìn đám người Nam Hoang minh mặt xám như tro tàn cười nói: “Thế này đại khái có thể có vạn năm tuổi thọ? Ta dù chậm rãi mài, cũng có thể mài thành Vu Vương nhỉ?”
Cân nhắc mệnh khí kết tinh còn lại trong tay, Cơ Hạo nhét vào túi gấm bên hông, lẩm bẩm: “A ba, a mỗ, còn có Cơ Khuê a công bọn họ… Ừm, a ba, a mỗ dùng nhiều một chút, có thêm ba năm ngàn năm tuổi thọ, bọn họ như thế nào cũng có thể tu thành Vu Vương. A công bọn họ tu vi là đủ rồi, chỉ cần tuổi thọ dài thêm một chút, tu thành Vu Vương cũng không phải việc khó.”
Thỏa mãn vỗ vỗ túi gấm bên hông, Cơ Hạo hướng đám người Nam Hoang minh cười nói: “Mệnh khí còn lại đều ở chỗ ta, muốn lấy, xem bản lãnh các ngươi. Mau ra tay, bằng không chờ ta nhờ người đem nó đưa về Hỏa Nha bộ, các ngươi sẽ chẳng còn một chút cơ hội.”
Sau khi cười to ba tiếng, Cơ Hạo xoay người sải bước rời khỏi quảng trường.
Mấy thiếu niên Nam Hoang minh muốn ngăn Cơ Hạo, nhưng nhìn thấy thảm trạng cỡ đó của đồng bạn nằm dưới đất, tất cả bọn hắn đều sợ hãi lui lại vài bước, mặc cho Cơ Hạo sải bước rời khỏi.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
38 chương
623 chương
62 chương
8 chương
1005 chương