Vu Thần Kỷ

Chương 1816

‘Leng keng leng keng, đang đang đang’! Trong động quật truyền đến tiếng đánh dày đặc cực kỳ chói tai, Long Mẫu đầu đầu, chân đá, đấm, móng tay đâm xuyên, các loại công kích giống như bão tố điên cuồng đánh ở trên ngọc bích. Mặt ngoài ngọc bích tràn đầy màu sắc, vô số luồng sương khói sôi sục xoay tròn, gắt gao chặn Long Mẫu công kích. Thần binh lợi khí trong chín cây cột đá càng không ngừng hiện lên các luồng hàn quang, đao ảnh, kiếm ảnh, phủ ảnh... Thỉnh thoảng có công kích sắc bén từ trong ngọc bích tuôn trào ra, đánh thật mạnh ở trên người Long Mẫu. Ngọc bích này có thể vây khốn Đồng Cảnh đạo nhân nhiều năm như vậy, trình độ kiên cố có thể nghĩ. Long Mẫu điên cuồng tấn công, chưa thể lưu lại nửa điểm dấu vết ở trên ngọc bích. Đồng Cảnh đạo nhân lại đứng ở trong ngọc bích mặt đầy nụ cười không ngừng trào phúng Long Mẫu: “Dùng sức đi, tiếp tục đi, đến đánh ta đi, giết ta đi, không cần khách khí. Thằng con da đen thứ mười đó của ngươi, thật sự là ta ăn, vậy thì sao nào? Bàn Cổ hồng hoang, không phải là thế sao!” “Ngươi giết ta ta giết ngươi, ngươi ăn ta ta ăn ngươi, cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép; cá lớn thật không dễ gì béo tốt đáng yêu, ta còn chưa kịp ăn, đều bị long tộc các ngươi ăn! Long tộc các ngươi ăn sinh linh khác, ta vì sao không thể ăn long tộc các ngươi? Dù sao Đồng Cảnh ta phi nhân, phi long, phi phượng, ta và các ngươi không phải cùng tộc, đương nhiên ăn được các ngươi!” “Ài, nói chuyện, Đồng Cảnh đạo nhân ta ăn khắp hồng hoang thế giới, cũng chỉ long tộc các ngươi cắn sướng nhất, đã nhất, nhất là gân rồng kia... Long lanh, run rẩy, mười phần co dãn, cực kỳ dẻo dai, ai da, cũng chính là Đồng Cảnh đạo nhân ta tài làm bếp cao siêu, dùng khổ thủy của khổ hải hải nhãn điều hòa thành canh thật chua, do đó mới khiến gân rồng trở nên mềm nhũn, lúc đó phải nói là ngon miệng!” Long Mẫu càng thêm tức giận, dưới làn da nàng một tầng vảy rồng màu đen viền đỏ lộn ra, mỗi một miếng vảy rồng đều dựng lên thẳng tắp giống như dao nhỏ, nàng rống giận liên tục hướng ngọc bích liên tiếp tấn công, đánh tới mức ngọc bích vang lên ‘Ù ù’, chín cây cột đá càng không ngừng lóe ra hào quang loá mắt. Thừa dịp Long Mẫu điên cuồng tấn công, Cơ Hạo lặng lẽ không lên tiếng xoay người bỏ đi. Hồ lô nào là tử hồ lô, hồ lô nào là hoạt hồ lô, Cơ Hạo tin tưởng trên đời không có nan đề không giải quyết được. Cùng lắm thì hắn không cần một hồ lô thần dịch kia trong hoạt hồ lô, không cần tu vi pháp lực nhanh chóng tăng trưởng kia nữa là được. So sánh với vấn đề hoạt hồ lô, tử hồ lô, vẫn là mau chóng rời khỏi cái động quật này là hay nhất. Long Mẫu đã phát điên, Đồng Cảnh đạo nhân còn đang không ngừng kích thích bà ta, đừng đến lúc đó bà ta không công phá được ngọc bích, đem một bụng lửa giận đặt hết lên đầu Cơ Hạo, vậy mới thật sự đòi mạng. Mau đi thôi, Cơ Hạo mang theo Nha Công không phát ra nửa tiếng động đi về phía cửa hang, nhưng Khổ Trúc sơn chủ lại lướt ngang một bước, chắn trước mặt Cơ Hạo. Trong tay một cây trúc vuông màu xanh hơi nhoáng lên một cái, Khổ Trúc sơn chủ cười ha ha hướng Cơ Hạo lắc lắc đầu: “Đạo hữu xin dừng bước, đạo hữu là Cơ Hạo đại đế à? Long Mẫu lúc tới đã nói, nàng nhất định phải đem đạo hữu rút gân lột da mới được, cho nên đạo hữu hiện tại không thể đi.” Cơ Hạo ngẩn ngơ, hắn cười khổ hướng Khổ Trúc sơn chủ nói: “Tiền bối chẳng lẽ muốn làm việc nghịch thiên? Công kích thiên đế, là trọng tội.” Khổ Trúc sơn chủ cười rất sáng lạn, hắn khẽ cười nói: “Tất nhiên là trọng tội, thiên đình cũng không làm gì được ta. Thiên đế tất nhiên thân phận tôn quý, với người thế ngoại chúng ta mà nói, giết thì giết thôi nhỉ? Cơ Hạo đại đế khẳng định là không biết, từ khi thiên đình xuất hiện tới nay, có bao nhiêu thiên đế là chết ù ù cạc cạc, không minh bạch?” Cơ Hạo hít một hơi thật sâu, hắn quơ quơ Thái Ất Nguyên Từ Lệnh cùng hai cái hồ lô trên tay: “Tiền bối thật muốn chặn đường?” Khổ Trúc sơn chủ cười nhìn nhìn ba món bảo bối trong tay Cơ Hạo, hắn hỏi ngược lại: “Cơ Hạo đại đế thực dám sử dụng ba món bảo bối này? Tính tình Đồng Cảnh đạo hữu... Sợ là đạo hữu tuổi còn nhỏ, không phải rõ ràng lắm nhỉ?” Bị Khổ Trúc sơn chủ nói đến trên điểm mấu chốt rồi. Cơ Hạo có chút xấu hổ thu hồi ba món bảo bối, chậm rãi rút ra Bàn Cổ Kiếm: “Các ngươi đều biết ba món bảo bối này của Đồng Cảnh tiền bối?” Khổ Trúc sơn chủ cười càng thêm hòa ái dễ gần, hắn vung trúc xanh trong tay, tầng tầng trúc ảnh khuếch tán ra, bên người Cơ Hạo liền xuất hiện một mảng lớn rừng trúc xanh vuông vức liếc một cái không nhìn thấy giới hạn. Gió nhẹ nhàng lay động, rừng trúc xanh phát ra tiếng ‘Xào xạc’, bóng người Khổ Trúc sơn chủ dần dần biến mất ở trong vô số trúc ảnh: “Ba món bảo bối này của Đồng Cảnh đạo hữu, ở trong hồng hoang cũng là uy danh hiển hách, Đồng Cảnh đạo hữu ăn bao nhiêu thứ không nên ăn, nếu không phải ba món bảo bối này giữ mạng, Tổ Long, Phượng Tổ đã sớm đem hắn đánh thành bánh thịt rồi!” “Thì ra, Đồng Cảnh tiền bối thực sự từng ăn trứng Phượng Hoàng sao?” Cơ Hạo nhớ tới lời vừa nãy Đồng Cảnh đạo nhân nói. “Hắn có gì chưa từng ăn đâu? Có lẽ, trừ nhân tộc?” Thanh âm Khổ Trúc sơn chủ từ bốn phương tám hướng truyền đến, Cơ Hạo căn bản không phân biệt được hắn ở phương nào: “Thời hồng hoang, nhân tộc các ngươi lôi thôi lếch thếch, dơ bẩn, thật sự là ô uế một chút. Đồng Cảnh đạo hữu dù háu ăn, nhưng lại có chút bệnh thích sạch sẽ, dính phân đất, dơ bẩn, hắn dù chạm vào cũng sẽ không chạm.” Cơ Hạo liền cười. Tổ tiên nhân tộc thời hồng hoang, nhắm chừng còn đang chui hang núi, ở tổ chim, trên người mặc đều là da thú dính máu chưa đặc chế, các tổ tiên nhắm chừng nửa năm cũng sẽ không tắm một lần... Đồng Cảnh đạo nhân lại có bệnh thích sạch sẽ, do đó tự nhiên sẽ không chạm vào một sợi tóc nào của nhân tộc. “Bệnh thích sạch sẽ này, thật tốt.” Cơ Hạo cười ha ha nói: “Nếu Đồng Cảnh đạo hữu từng ăn tổ tiên nhân tộc ta, không tránh được ta cũng phải tìm hắn đòi một lời giải thích... Nhưng ta tựa như không phải đối thủ của hắn, thế này có chút xấu hổ!” Vừa dứt lời, mấy chục trúc ảnh từ bốn phương tám hướng vô thanh vô tức hướng Cơ Hạo đánh tới. Trúc ảnh thưa thớt nhàn nhạt, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ đánh về phía Cơ Hạo, như không có bất cứ lực đạo nào, nhưng lực lượng trên mỗi một trúc ảnh đều đáng sợ đến cực điểm, lực ngầm vô thanh vô tức đánh ở trên Bàn Cổ Chung, giống như cá voi khổng lồ trong biển sâu vô thanh vô tức húc vào, mỗi một đòn đều chấn động tới mức hỗn độn khí tức Bàn Cổ Chung phun ra nổi lên mảng lớn gợn sóng, chấn động thân thể Cơ Hạo khẽ lắc lư. “Tiền bối lực lượng thật lớn!” Cơ Hạo lạnh nhạt nói: “Nhưng khí lực của ta cũng không nhỏ, càng có Bất Chu sơn luyện thành chí bảo hộ thân, tiền bối chỉ dùng chút chiêu số ấy muốn tổn thương ta, không khỏi quá khinh thường ta rồi.” “Bất Chu sơn luyện chế thành chí bảo?” Khổ Trúc sơn chủ kinh hô một tiếng: “Xương cột sống Bàn Cổ thánh nhân... Bị các ngươi đám tiểu tử này rút ra luyện bảo? Khó trách trước đó vài ngày thiên địa đại đạo Bàn Cổ thế giới có một đợt hỗn loạn... Các ngươi đám nhỏ cả gan làm loạn này... Chậc chậc, sớm biết như thế, còn không bằng năm đó do ta xuống tay mới đúng!” Cơ Hạo cười càng thêm sáng lạn: “Sư tôn nhà ta là Vũ Dư đạo nhân, là Bàn Cổ chính tông, sư tôn nhà ta dám giúp ta dùng xương cột sống Bàn Cổ thánh nhân luyện bảo, không ai dám nói gì, tiền bối ngươi có đảm lượng này hay không?” ‘A’, Khổ Trúc sơn chủ chợt trầm mặc, rừng trúc vô biên vô hạn xung quanh lặng yên tan đi, Khổ Trúc sơn chủ một lần nữa hiện thân, bất đắc dĩ hướng Cơ Hạo lắc lắc đầu: “Vũ Dư đạo nhân? Ta sợ hắn, đánh không lại, không thể trêu chọc, cho nên, ngươi đi đi!” Trong lòng Cơ Hạo vui vẻ, hắn hướng Khổ Trúc sơn chủ chắp tay thi lễ đang muốn rời khỏi, một thanh âm đột nhiên truyền đến. “Vũ Dư đạo nhân thì sao? Thương Tâm đ*o nhân ta không sợ hắn. Thiên đế Cơ Hạo? Hôm nay, bần đạo phải diệt thiên một lần!”