Vu Thần Kỷ
Chương 1804
Hồng hoang tinh không, vô số hồng hoang tinh thần to nhỏ tản mát ra hào quang loá mắt, ở trong hư không vô biên chậm rãi xoay tròn. Quỹ đạo khi di động trên trời phát ra tiếng vang thật lớn, như trăm vạn tiếng sét đồng thời vang lên ở trong linh hồn, người thần hồn hơi yếu ớt một chút ở trong hồng hoang tinh không, trong nháy mắt sẽ bị chấn động hồn phi phách tán.
Vô số tinh không sinh linh mạnh mẽ dị thường thong thả phi hành ở trong hư không vô biên, từ tinh không góc này bay đến góc khác, truy đuổi gió lốc tinh thần, truy đuổi các loại năng lượng tinh thạch quý hiếm. Ngẫu nhiên các tinh không sinh linh này cũng sẽ bởi vì chuyện vụn vặt bùng nổ một trận đại chiến, đánh tới mức tinh tú rung chuyển.
Mấy vạn con tinh không mãnh thú hình dạng nhái bén lơ lửng ở trong một mảng bụi vũ trụ màu đen, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm một sinh linh to lớn hình dạng con sứa khổng lồ, vòi dài đến hơn ngàn dặm, khóe miệng không ngừng có nước dãi tham lam nhỏ xuống.
Sinh linh khổng lồ toàn thân lóng lánh hào quang màu lam này cũng không biết mình đã trở thành con mồi, nó chậm rãi quẫy cái xúc tu thật dài, chậm rãi bay qua hư không, thân thể to lớn phá vỡ mấy ngôi sao băng đang bay, một xúc tu đột nhiên linh hoạt cuốn lấy một khối tinh thạch màu lửa đỏ tản mát ra hào quang loá mắt, nhanh chóng nhét vào trong miệng.
Mấy vạn tinh không mãnh thú thân thể dài mười mấy trượng đột nhiên nhảy dựng lên, bọn chúng kéo theo từng cái bóng đen mơ hồ, nháy mắt vượt qua hơn vạn dặm hư không, phát ra tiếng rít bén nhọn hướng con thú khổng lồ kia đắm chìm ở trong mùi vị tuyệt diệu đánh tới.
Cự thú phát ra tiếng gào rống bén nhọn, mấy chục cái xúc tu thật dài kịch liệt vung lên, muốn đem lũ tinh không mãnh thú kia đuổi đi.
Vô số mãnh thú bổ nhào vào trên thân cự thú, bọn chúng mở ra cái mồm rộng dày đặc răng nhọn, hung hăng xé rách thân thể bán trong suốt của cự thú, bọn chúng mang theo lưỡi dài sắc nhọn đâm thật sâu vào thân thể con thú khổng lồ, đem nọc độc màu xanh lục sẫm không ngừng rót vào thân thể cự thú.
Một đạo hào quang vàng rực xé rách hư không gào thét lao đến, kim quang rộng tới vạn trượng không biết dài bao nhiêu vạn dặm. Nơi kim quang huy hoàng mãnh liệt đi qua, vô số sao băng bị va đập phá tan thành mảnh nhỏ, dải bụi vũ trụ trôi nổi cũng bị xé rách một con đường lớn, các loại thiên hỏa, huyền băng, lôi cương, khí đóng băng… các nơi hiểm yếu cũng bị kim quang mãnh liệt phá vỡ.
Cơ Hạo đứng ở trên kim quang Thiên Địa Kim Kiều biến thành, chợt thấy cảnh tượng mấy vạn tinh không mãnh thú săn giết con thú khổng lồ, hắn không khỏi tán thưởng: “Hồng hoang tinh không thế mà lại kỳ diệu như vậy, nhân tộc Bàn Cổ đại lục ta, ngay cả tinh không Bàn Cổ thế giới nhà mình cũng chưa thăm dò rõ ràng. Hồng Mông hỗn độn vô biên vô hạn này…”
Tinh không rộng lớn như thế, kẻ săn giết cùng kẻ bị săn giết trước mặt Cơ Hạo, đều là kỳ vật chưa từng nghe nói, lấy nội tình đọc hết toàn bộ điển tịch Vu Điện của Cơ Hạo, thế mà cũng không nhận ra lai lịch của các dị thú này.
Hồng hoang tinh không Bàn Cổ thế giới cũng thần kỳ mỹ lệ như thế, Cơ Hạo chỉ cảm thấy lòng dạ chợt mở rộng, một ngụm khí mấy ngày trước sau khi trao đổi một phen với Đông công nghẹn ở trong lòng cũng chợt tan rã đi rất nhiều.
Chín ngày trước, sau khi rời khỏi Văn Khúc tinh cung, Cơ Hạo trực tiếp tìm tới Đông công, hỏi chuyện có liên quan Long Mẫu. Nhưng Đông công che che dấu dấu, lí nha lí nhí, mặc cho Cơ Hạo nhiều lần hỏi, thăm dò, đối với chuyện Long Mẫu lại từ đầu tới cuối nói không tỉ mỉ. Nhìn ra được, Đông công đang giấu diếm cái gì đó.
Cơ Hạo bị loại thái độ này của Đông công làm nghẹn ra một bụng hờn dỗi, nhưng hắn lại không thể phát tác. Đông công bày ra một bộ dáng lão tử là không nói đấy, có chim ngươi cứ đánh chết ta, Cơ Hạo chung quy không đến mức thật sự đem hắn đánh chết.
Rơi vào đường cùng, Cơ Hạo nhớ tới hư ảnh từng nói với hắn, trong bí cảnh nào đó có một hồ lô thứ tốt, có thể giúp hắn gia tăng mấy lượng kiếp pháp lực thánh nhân.
Mấy lượng kiếp, pháp lực thánh nhân.
Cơ Hạo sau khi nhớ tới chuyện này thì cũng không ngồi yên được nữa, hắn sau khi vội vàng dặn dò công việc thiên đình một phen, để Cơ Hạ nắm giữ toàn cục, tử thủ thiên đình, mang theo Nha Công làm bạn, bước lên con đường tìm kiếm bí cảnh kia.
Đây vẫn là lần đầu tiên Cơ Hạo dựa vào lực lượng của mình xâm nhập hồng hoang tinh không như thế. Dựa theo tinh đồ hư ảnh lưu lại, theo từng ngôi sao làm mốc liên tục đi tìm, lấy Cơ Hạo hiện nay có được một lượng kiếp pháp lực thánh nhân, cộng thêm tốc độ Thiên Địa Kim Kiều dị bảo này, trong nháy mắt có thể phá vỡ hư không dịch chuyển mấy trăm triệu dặm, lại hao phí chín ngày chín đêm, còn chưa đến được mục tiêu.
Nếu không phải có Thiên Địa Kim Kiều, nếu không phải có Mộc đạo nhân hữu tình đưa tặng tu vi một lượng kiếp pháp lực thánh nhân, Cơ Hạo chỉ dựa vào tu vi của mình, không có hơn trăm vạn năm lữ hành dài lâu, hắn đừng hòng tới được nơi đây.
Đây còn chỉ là hồng hoang tinh thần của Bàn Cổ thế giới, Bàn Cổ thế giới chỉ là một cái trong vô số đại thế giới trong Hồng Mông hư không, Hồng Mông hư không vô biên vô hạn lại là cảnh tượng cỡ nào? Cơ Hạo rất khó tưởng tượng, các tiên hiền nhân tộc, bao gồm đám người Phục Hy Thánh hoàng, Hiên Viên Thánh hoàng, bọn họ rời khỏi Bàn Cổ thế giới, lao vào hồng hoang hư không, tâm tình bọn họ là như thế nào, bọn họ lại đã kiến thức bao nhiêu sự đặc sắc.
Một đường tiếp tục tiến lên, Thiên Địa Kim Kiều ở trong hư không phá vỡ một hành lang thẳng tắp, mang theo Cơ Hạo lướt qua vô số tinh tú, vượt qua vô số tinh không, như thế tiếp tục tiến lên hai mươi ngày, phía trước đột nhiên xuất hiện năm ngôi sao dựa theo phương vị ngũ hành sắp xếp.
Thân thể Cơ Hạo nhoáng lên một cái, trực tiếp chạy vào hư không vị trí chính giữa năm ngôi sao vây lên, dựa theo phương thức ghi lại trên tinh đồ hư ảnh lưu lại, Cơ Hạo phát ra một âm điệu kỳ dị, năm ngôi sao đường kính vượt qua ngàn vạn dặm đồng thời hiện lên một mảng u quang mờ nhạt, hư không bên người Cơ Hạo quay cuồng như sóng nước, hắn nháy mắt đã bị dịch chuyển ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, Cơ Hạo phát hiện mình đứng ở đỉnh một ngọn núi nhỏ.
Bốn phía là hỗn độn khí hỗn loạn đến cực điểm, hỗn độn triều tịch sôi trào mãnh liệt hóa thành các loại kỳ quang va chạm lẫn nhau, nhìn như hai luồng sáng nhỏ bé va chạm với nhau, bộc phát ra uy lực có thể xưng là kinh thiên động địa, Cơ Hạo cảm nhận được dao động năng lượng khổng lồ đó cũng theo bản năng sắc mặt trắng bệch từng đợt.
May mắn phụ cận ngọn núi nhỏ này có một tầng cấm chế vô hình, mặc cho hỗn độn khí điên cuồng cọ rửa, tầng cấm chế này lại không chút sứt mẻ.
Cơ Hạo hướng bốn phía nhìn liếc một cái, rất nhanh hắn đã thấy được trong hỗn độn một quầng sáng to bằng ngón cái. Trong nháy mắt Cơ Hạo nhìn thấy nó, cảm ứng không tên nói cho hắn, đó là Bàn Cổ thế giới.
Bàn Cổ thế giới lớn vô cùng chỉ còn lại có một vầng hào quang to bằng ngón cái, có thể thấy được ngọn núi nhỏ này cách Bàn Cổ thế giới cực kỳ xa xôi.
Cơ Hạo buông ra thần thức, nhanh chóng đảo qua ngọn núi nhỏ cao chỉ vạn trượng, phạm vi cũng chỉ trăm dặm này. Hắn kinh ngạc phát hiện, ngọn núi nhỏ này tuy nhỏ bé, lại tự thành một thể, nghiễm nhiên là một tiểu thế giới hoàn chỉnh.
Nơi này kỳ hoa dị thảo vô số, trên đất tràn đầy các loại linh dược quý hiếm, mỗi một viên cát đá đều có thể xưng là kỳ trân dị bảo.
Càng làm Cơ Hạo ngạc nhiên hơn là, trong ngọn núi nhỏ này có một quầng linh quang nhảy lên, quầng linh quang này như vật còn sống tự hít thở thổ nạp, nó nuốt vào hỗn độn khí xung quanh, phun ra lại là thiên địa linh khí ngũ hành rõ ràng, là vì quầng linh quang này tồn tại, ngọn núi nhỏ này mới trở nên sinh cơ bừng bừng, các linh dược quý hiếm mới có thể thuận lợi trưởng thành.
Vô luận trời sinh hay là sức người làm ra, ngọn núi nhỏ này đều có thể xưng là kỳ tích.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương