Vu Thần Kỷ
Chương 1770
Bồ Phản, trong một tòa hành cung xa hoa dị thường, Đế Úc để trần thân trên, mặc váy chiến lông gà rừng đủ mọi màu sắc chế thành, cầm một cái lưỡi mác dài ba thước, chỉ về phía đại đỉnh cất tiếng mắng.
“Cái thứ rắm chó gì vậy? Mấy lão đồ cổ nhân tộc này, cần ngươi tới thuyết giáo?” Trên trán Đế Úc nổi gân xanh, hoa chân múa tay quát lớn: “Ta là Nhân Hoàng, ta là Nhân Hoàng, ta muốn làm gì, thì làm cái đó, ta muốn làm gì, thì làm cái đó...”
Đại đỉnh lẳng lặng đứng sừng sững ở Bồ Phản, minh văn trong đỉnh, hình ảnh mặt ngoài, đối với nhân tộc bình thường mà nói, có thể kích phát sự nhiệt tình của bọn họ, dẫn động nhiệt huyết của bọn họ, để các phàm nhân lớn tiếng hò hét vì công tích vĩ đại của tiên hiền tổ tiên.
Nhưng đối với Đế Úc mà nói, minh văn này, hình ảnh này, giống như một cái lại một cái bạt tai, hung hăng tát ở trên mặt hắn, đánh vào linh hồn hắn, đánh hắn mặt đỏ tai hồng, đánh hắn hoang mang lo sợ. Vì thế Đế Úc giống như con khỉ ngựa to xác bị lửa đốt mông nhảy nhót ở trong hành cung, cũng không biết đã đánh nát bao nhiêu đồ trang trí tinh xảo đẹp đẽ.
Đại đỉnh lẳng lặng đứng sừng sững ở nơi đó, giống như một vị thần linh hằng cổ không thay đổi, không vì lửa giận của Đế Úc mà có chút thay đổi nào.
Một tiếng nổ trầm thấp từ trong đại đỉnh truyền đến, như thiên địa bùng lên rống giận, như vô số tia sét đang cùng lúc vang lên. Xung quanh Bồ Phản, vô số quái thú đầu chim ưng thân sư tử vốn bay lượn ở trên trời máu thịt biến thành bùn, ùn ùn từ không trung rơi xuống. Linh hồn bọn chúng không chịu khống chế hướng đại đỉnh bay đi, hư ảnh một con quái thú đầu chim ưng thân sư tử mặt ngoài thân đỉnh liền trở nên càng thêm rõ ràng.
Ban đầu, chỉ có quái thú đầu chim ưng thân sư tử ở trong phạm vi ngàn vạn dặm quanh Bồ Phản không hiểu sao rơi xuống, ngã lăn ra, theo càng nhiều linh hồn quái thú hơn không ngừng bị hút vào đại đỉnh, hư ảnh quái thú trên thân đỉnh càng lúc càng rõ ràng, lực sát thương của đại đỉnh đối với các quái thú đó liền trở nên càng thêm to lớn.
Dần dần, quái thú trong chục tỷ dặm xung quanh Bồ Phản giống như trúng tà, bọn chúng không kìm được ngẩng đầu lên, hướng về chỗ đại đỉnh nhìn một cái thật sâu. Chính là nhìn thêm một cái này, toàn bộ quái thú đầu chim ưng thân sư tử trong phạm vi đó đồng thời nổ tung thành sương mù máu đầy trời, máu sền sệt rơi xuống mặt đất, bị đất Bàn Cổ mỗ đại lục hấp thu, hóa thành phân bón cho cỏ mùa xuân năm sau.
Linh hồn vô số quái thú phát ra tiếng la khóc chói tai, điên cuồng giãy dụa hướng đại đỉnh bay đi.
‘Ông’ một tiếng vang to lớn, không biết đã hấp thu bao nhiêu linh hồn quái thú đầu chim ưng thân sư tử, hư ảnh quái thú mặt ngoài đại đỉnh rốt cuộc trở nên sống động, giống như một con quái thú thật sự điêu khắc ở mặt ngoài đại đỉnh.
Trong đại đỉnh truyền đến từng đợt nổ vang, quái thú đầu chim ưng thân sư tử mặt ngoài thân đỉnh ra sức chạy nhảy qua lại ở giữa hư ảnh đồi núi sông suối, dần dần từng tia hoa văn kỳ dị xuất hiện ở mặt ngoài hư ảnh quái thú, cuối cùng ngưng tụ thành vô số phù văn trấn áp nhỏ bé như hạt vừng khắc thật sâu ở trong cơ thể quái thú.
Một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, trong lòng toàn bộ sinh linh Bàn Cổ mỗ đại lục chợt giật mình chấn động một cái.
Toàn bộ quái thú đầu chim ưng thân sư tử trong chục tỷ dặm xung quanh Bồ Phản nháy mắt chết sạch, một sợi lông đầy đủ cũng không lưu lại. Quái thú đầu chim ưng thân sư tử phi hành trên không toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục đồng thời gào thét một tiếng, khí tức của bọn chúng chợt suy sụp chín phần mười, vô luận bọn chúng ban đầu có thực lực mạnh bao nhiêu, chỉ cần bọn chúng còn ở trong lãnh thổ Bàn Cổ mỗ đại lục, thực lực của bọn chúng chỉ còn lại có một phần mười.
Giống như trong vô hình có vô số sợi dây thừng xuyên thấu khiếu huyệt bọn chúng, chạy ở trong kinh lạc cùng mạch máu của bọn chúng, mạnh mẽ đem lực lượng thân thẻ cùng pháp thuật thần thông của bọn chúng trói thành một cục, mặc cho bọn chúng có lực lượng kinh thiên, bọn chúng cũng chỉ có thể dùng ra một phần mười lực lượng.
Các quái thú đầu chim ưng thân sư tử dưới trướng Ngu Yêu chỉ xuất hiện ở trên không mấy ngàn cái bộ tộc nhân tộc quanh Bồ Phản, cho nên các quái thú may mắn sống sót kia phát hiện mình chỉ có thể đánh ra một phần mười uy năng.
Nếu bọn chúng rời khỏi Bàn Cổ mỗ đại lục, trốn vào trong hồng hoang tinh không của Bàn Cổ thế giới, bọn chúng sẽ phát hiện, bởi vì đại đỉnh tụ tập lực lượng tinh tú áp chế, lực lượng bọn chúng ở trong hồng hoang tinh không ngay cả một phần mười cũng không có, nhiều nhất có thể đánh ra một phần ba của một phần mười.
Tự Văn Mệnh ném xuống đại đỉnh này đứng sừng sững ở Bồ Phản, lại đã đem một mũi vũ lực dân bản xứ dị giới xốc vác nhất, vũ dũng nhất, đắc lực nhất dưới trướng Ngu Yêu triệt để huỷ bỏ. Ở trên không Bàn Cổ mỗ đại lục chỉ có thể đánh ra một phần mười uy năng, các quái thú đầu chim ưng thân sư tử số lượng khổng lồ, hung hãn không sợ chết kia nhất thời biến thành một đám phế vật, tùy tiện một chiến sĩ nhân tộc nào cũng có thể thoải mái đánh chết mấy trăm con.
Càng không cần nói, bọn chúng một khi tới gần lãnh thổ chục tỷ dặm xung quanh Bồ Phản, bọn chúng sẽ lập tức kìm lòng không được hướng cái đại đỉnh kia nhìn một cái. Chỉ cần nhìn một cái, bọn chúng lập tức sụp đổ tử vong, linh hồn bị đại đỉnh hấp thu, phạm vi ‘chớp mắt là chết’ của đại đỉnh đối với bọn chúng lại sẽ mở rộng thêm chút.
“Chết tiệt!” Ngu Yêu đứng ở trên một tòa pháo đài bay, khàn cả giọng mắng: “Cái đỉnh nát này là từ nơi nào toát ra? Đáng chết, đáng chết, Sư Thứu thú của ta, Sư Thứu thú ta vất vả đào tạo nhiều năm... Phế rồi, phế hết rồi!”
Nhưng nghĩ lại, Ngu Yêu lớn tiếng cười lên: “Đáng tiếc, trừ Sư Thứu thú, dưới trướng Ngu Yêu ta còn có vô số chim quý thú lạ, còn có vô số dân bản xứ, còn có các chiến sĩ Già tộc mạnh mẽ, ta sợ cái gì? Ta sợ cái gì? Cái đỉnh quỷ quái này của ngươi còn có thể làm gì?”
Theo tiếng cười chói tai của Ngu Yêu, từng đám đông quái thú hình dạng như con rết, lưng lại mọc mười hai đôi cánh màng trong suốt, dài cả trượng từ trong pháo đài bay chen chúc mà ra. Các quái thú hình dạng như con rết đó số lượng so với Sư Thứu thú còn nhiều hơn mấy lần, bọn chúng lúc phi hành cánh ma sát không khí, phát ra tiếng ‘Ong ong’ như sấm, nháy mắt truyền khắp toàn bộ Bồ Phản cùng toàn bộ bộ tộc nhân tộc xung quanh.
‘Ông’ một tiếng, đại đỉnh nổ vang, một lực lượng khổng lồ hùng hồn uy nghiêm trào đi bốn phương tám hướng, quái thú rết lấy hàng chục tỷ để tính chợt phát nổ, từng cái linh hồn gào thét chói tai, không tự chủ được bị kéo về phía đại đỉnh.
Mặt ngoài đại đỉnh một áng mây xoay tròn, như vòng xoáy cực lớn đem linh hồn vô số quái thú rết cắn nuốt, rất nhanh mặt ngoài đại đỉnh đã xuất hiện một cái hư ảnh quái thú rết ảm đạm.
Tất cả đều là chuyện xưa của Sư Thứu thú tái diễn, thời gian ngắn ngủn mấy nhịp thở, trong chục tỷ dặm xung quanh Bồ Phản không còn một con quái thú rết nào xuất hiện, bất cứ quái thú nào tới gần lãnh thổ này đều sẽ lập tức bị đại đỉnh trấn sát.
Trên không toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục, các quái thú rết kia thực lực bị áp chế, trấn áp cực lớn, giống Sư Thứu thú, thực lực của bọn chúng nhiều nhất có thể đánh ra không đến một phần mười. Theo linh hồn càng nhiều quái thú rết bị đại đỉnh không ngừng hấp thu vào, sự áp chế bọn chúng chịu cũng càng lúc càng lớn.
Dần dần, nhiều quái thú rết tương đối nhỏ yếu bị áp lực trong vô hình khiến cho không thở nổi, cánh màng của bọn chúng vỡ vụn, thế mà lại trực tiếp mất đi năng lực phi hành.
“Cái này...” Ngu Yêu không thể tin nhìn đại đỉnh đứng sừng sững ở Bồ Phản, hắn dại ra một lúc lâu, đột nhiên hét rầm lên: “Có gan, ngươi trấn áp chiến sĩ Già tộc thử xem?”
Vừa dứt lời, trong đại đỉnh truyền đến một tiếng nổ vang, chiến sĩ Già tộc xung quanh Bồ Phản lấy hàng ngàn vạn để tính đồng loạt hộc máu, ít nhất có hơn ngàn vạn chiến sĩ Già tộc trực tiếp bị một tiếng nổ vang này chấn động chia năm xẻ bảy, nặng trịch từ không trung rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
113 chương
114 chương
4 chương
156 chương
4 chương
13 chương
160 chương