Vu Thần Kỷ

Chương 154

“Man Man!” Nhìn phó binh chiến sĩ bị đánh bay ra, Cơ Hạo hét lớn một tiếng, sau lưng phun ra một mảng ánh lửa, Lưu Quang Hỏa Dực thúc đẩy thân thể hắn kéo lên trên trăm tàn ảnh, nhanh như tia chớp lao vào trong thành. Cơ Hạo và Man Man từng có một đoạn từng trải đồng sinh cộng tử, Man Man ở trong lòng hắn có địa vị không tầm thường, đám gia hỏa Già tộc này muốn đem Man Man coi là ‘thuế phú’ trưng thu? Các ngươi là đang muốn chết? Trong thành, mấy chục phó binh tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, đan xen yểm hộ đem Man Man vây ở chính giữa. Bên cạnh bọn hắn, một tòa tháp canh bị bạo lực đập vỡ nát, trên tháp canh mấy phó binh cầm nỏ mạnh bị đập be bét máu thịt, máu tươi đang không ngừng từ trong tứ chi tàn phá của bọn hắn ‘Ồ ồ’ chảy ra. Man Man cầm hai thanh đại chuỳ, cả người phun trào ánh lửa, đôi mắt phun lửa nóng, nổi giận đùng đùng nhìn phó binh xung quanh vẻ mặt nghiêm túc. Nàng thỉnh thoảng song chùy va chạm một cú nặng nề, phát ra tiếng nổ vang như sấm, chấn động phòng ốc của toàn bộ thành trì cũng đang nhẹ nhàng run rẩy. “Các ngươi bọn ác quỷ dị tộc này, mỗi tên đều đáng chết!” Man Man lửa giận ngập trời, ngạo khí lăng vân lớn tiếng quát: “Đại ca nói, sớm hay muộn có một ngày, sẽ đem các ngươi trói hết vào trên cọc thiêu sống, chậm rãi từng tấc từng tấc luyện thành tro!” “Hừ, nha đầu nho nhỏ, không biết sống chết!” Một quan quân phó binh cao hơn hai thước, cường tráng dị thường hét to một tiếng, thân hình như điện vồ mạnh về phía trước, khiên ở tay trái hung hăng hướng mặt Man Man vỗ xuống. Quan quân phó binh cấp Đại Vu này không dùng kiếm, mà là dùng khiên đánh, rất hiển nhiên hắn muốn đánh ngất Man Man sau đó bắt sống, mà không phải đánh chết Man Man. Nhưng hắn hiển nhiên đã đánh giá sai lầm lực phá hoại đáng sợ của Man Man vóc dáng xinh xắn lanh lợi lại bộ dạng ngọt ngào đáng yêu. Trong con ngươi Man Man phun trào ánh lửa, nàng đã kích hoạt một bộ phận huyết mạch Chúc Dung thần tộc đôi mắt cũng có được thần thông kỳ dị nào đó, thậm chí so với Kim Ô Thần Mâu của Cơ Hạo còn cường đại hơn. Động tác của phó binh quan quân theo chính hắn thấy là mau lẹ trôi chảy, nhưng ở trong mắt Man Man, động tác của hắn hoàn toàn là từng ô từng ô chậm tiến, khắp nơi đều tràn ngập sơ hở. Đương nhiên, sơ hở cái gì đối với Man Man mà nói ý nghĩa không lớn. Nàng giơ lên đại chuỳ tay phải, ngắm chuẩn thân thể phó binh quan quân, nhẹ nhàng bâng quơ đập xuống một chùy. Vô số hoa văn hỏa diễm trên trấn sơn chùy đồng thời phun trào, phù văn màu đỏ lấy hàng vạn để tính ở trên đầu chùy chợt lóe rồi biến mất, toàn bộ thành trì kịch liệt chấn động một lần, trong hư không phạm vi ngàn dặm, toàn bộ năng lượng tương quan gần gũi với hỏa diễm trong thiên địa nguyên khí, trong khoảnh khắc bị cây trấn sơn chùy này một ngụm nuốt vào. Trong tiếng ‘Vù vù’ đầu chùy phun ra mảng lớn lửa cháy, trấn sơn chùy nện vừa đúng ở đỉnh đầu phó binh quan quân. Sau khi chợt nghe một tiếng nổ, phó binh quan quân lẫn áo giáp, khiên cùng binh khí của hắn, đã ở trong một mảng hỏa quang hóa thành tro bụi, một chút cặn cũng không còn lại. “Ha ha! Các ngươi đám phế vật ngay cả chó hoang ăn thịt nát cũng không bằng này!” Man Man cất tiếng cười điên cuồng, khiêng hai cây đại chuỳ cộng lại hầu như thể tích tương đương với thân thể nàng, giống như một cơn gió xoáy màu đỏ lao ra ngoài. Một chuỗi tiếng vang đáng sợ ‘Bốp bốp bốp bốp’ truyền đến, gần trăm tên phó binh chiến sĩ thậm chí không kịp làm ra động tác phòng ngự—— đương nhiên, cho dù bọn hắn giơ lên cái khiên nhỏ đáng thương kia trên tay bọn hắn, thật ra cũng không có ý nghĩa gì. Trấn sơn chùy nện xuống, một phó binh chiến sĩ liền nổ thành khói bụi đầy trời, Man Man thoải mái vung ra mấy chục chùy, phó binh chiến sĩ bao vây nàng đã toàn quân bị diệt. Lúc Cơ Hạo vô cùng lo lắng chạy tới, Man Man đã kết thúc chiến đấu. Nhưng càng nhiều phó binh chiến sĩ gào rít giận dữ từ bốn phía lao tới, nhanh chóng đem một khu vực thành trì này bao vây hết lại. Trên thuyền kim loại xa xa vang lên tiếng kèn báo hiệu dồn dập, càng nhiều phó binh tinh nhuệ hơn từ trong khoang thuyền trào ra, theo cầu thang treo kim loại đi lên thành trì của Quy Linh thương đội. Một chiến sĩ Già tộc phẫn nộ rít gào: “Quy Linh thương đội, các ngươi dám giết chết chiến sĩ Kháng Nguyệt quân đoàn chúng ta, các ngươi muốn chết sao?” Quy lão tam sắc mặt trắng bệch. Thân thể hắn cứng ngắc đứng ở nóc một căn lầu nhỏ, thật lâu chưa mở miệng nói chuyện. Cơ Hạo nhìn Quy lão tam thân thể cứng ngắc, gương mặt trắng bệch, đột nhiên vận trung khí lớn tiếng quát: “Ngu xuẩn, ngươi thấy chúng ta giống người của thương đội sao? Các ngươi thu thuế thương đội, cái đó không quan hệ với chúng ta, muốn bắt nạt Man Man. Các ngươi cứ chờ chết đi!” Chiến sĩ Già tộc mở miệng quát lớn nhìn thoáng qua Quy lão tam, lập tức quát lớn: “Quy Linh thương đội, đã không quan hệ với các ngươi, ước thúc hộ vệ của các ngươi, không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không về sau Quy Linh thương đội các ngươi đừng nghĩ bước vào Nam Hoang một bước.” Mấy chục chiến sĩ Già tộc từ bốn phương tám hướng hướng Cơ Hạo và Man Man lao tới, trong đó một chiến sĩ Già tộc địa vị cao nhất lớn tiếng quát: “Vây lại, thằng ranh kia trực tiếp xé nát cho chó ăn. Tiểu nha đầu này quả nhiên bộ dạng long lanh, tướng quân mấy ngày nay đang muốn tìm mấy nha đầu non chút… Hừ hừ, một sợi lông cũng không cho phép thương tổn đến nàng!” Nghe được tiếng chiến sĩ Già tộc quát lớn, Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, vội vàng hướng xung quanh nhìn liếc qua. Tự Văn Mệnh đã chẳng biết đi đâu, khắp nơi đều không nhìn thấy bóng người của hắn. Cơ Hạo hơi ngẩn ngơ, sau đó cười cười, dùng sức vỗ bả vai Man Man một cái: “Man Man, dùng hết toàn lực, đánh tới chết. Bọn hắn dã nói, không thể thương tổn ngươi một sợi tóc đó.” Man Man gật gật đầu thật mạnh, hung hăng đập trấn sơn chùy vào nhau, hai chân dùng sức giẫm mặt đất, mặt đất kim loại phạm vi cả dặm chợt sụp đổ xuống, thân hình nhỏ nhắn của Man Man kéo theo một cơn bão táp, vung hai cây trọng chùy hung hăng hướng chiến sĩ Già tộc gần nhất đập xuống. Chiến sĩ Già tộc đứng mũi chịu sào mặt không biểu cảm tay trái nhoáng lên một cái, một cái trọng thuẫn hình vuông bỗng lao ra, tấm khiên ở tay trái hắn nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hai cây trọng chùy của Man Man hung hăng rơi ở trên tấm khiên, chợt nghe một tiếng nổ, mảng lớn ánh lửa phun ra, thân thể Man Man và chiến sĩ Già tộc kia đều chưa chớp lên một chút nào. Nhưng Man Man còn chưa kịp thu hồi chùy, tay phải chiến sĩ Già tộc kia đã vô cùng kì diệu đột phá vòng phòng ngự của hai cây trọng chùy, trực tiếp xâm nhập trước người Man Man. Man Man mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn bàn tay như quỷ mỵ kia, trơ mắt nhìn bàn tay to của đối phương bóp ở trên cổ mình. Các chiến sĩ Già tộc đồng thời cười lên, vô cùng đắc ý, vô cùng ngông nghênh cười. Man Man tiến công đại khai đại hợp, tuy man lực kinh người, nhưng sơ hở trong đó quả thực quá nhiều chút. Đối phó phó binh lực lượng xa không bằng nàng tự nhiên là sắc bén dị thường, nhưng đối mặt các chiến sĩ Già tộc này, nàng thế mà một chiêu đã bị chế trụ yếu hại. “Đầu hàng, nếu không…” Chiến sĩ Già tộc túm được cổ Man Man lớn tiếng rít gào. Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, Cơ Hạo đã rút ra một thanh trường đao hình thù kỳ lạ làm từ hắc ngọc, giơ tay chém xuống, mang theo một đường cong huyền diệu vô cùng lại thô phác hùng hậu bổ xuống. Huyết quang văng khắp nơi, cánh tay bóp cổ Man Man thế mà bị Cơ Hạo dễ dàng một đao chặt ngang bả vai rơi xuống, ngay cả giáp vai thật dày trên vai cũng chưa thể ngăn được một đao Cơ Hạo sử dụng ý nghĩa thâm ảo của Khai Thiên Nhất Kích. Chiến sĩ Già tộc kêu đau điên cuồng lui, chiến sĩ Già tộc xung quanh đồng thời rống giận lao lên. “Bắt lấy tiểu nha đầu này, xé tiểu tử này!” Mấy chục cánh tay, tranh nhau hướng Man Man chộp xuống, chỉ có ba năm chiến sĩ Già tộc đánh về phía Cơ Hạo.